Trầm Hương Uyển

Quyển 2 - Chương 40




Hơn một cân rưỡi cá trắm cỏ, đầu và đuôi nấu canh, lọc riêng phần thịt dày nhất ở lưng cá, thái lát hình hoa rồi trộn bột cho vào chảo dầu là thành những quả thông vàng ươm.

Củng Tự Cường ngồi trên chiếc ghế đẩu trong bếp, mắt không chớp, dõi theo từng động tác của Trần Uyển. Lóc xương, lấy thịt, tỉa hoa, tất cả đều thuần thục, bất giác gật đầu. Vết thương của ông vẫn chưa bình phục hoàn toàn, không thể đứng lâu được, định từ chối làm tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông Hai nhà đối diện, ai ngờ Tiểu Uyển nghe được tin đó, xắn tay áo lên hỏi: “Cậu, có tiền sao không làm? Cậu yên tâm đi, để con thử xem”.

Mấy năm nay, Tiểu Uyển đã nghe quen tai, nhìn quen mắt, học hỏi từ cậu rất nhiều điều, lại thêm yêu thích công việc bếp núc, thực đơn mà Tiểu Uyển tính toán cho hơn mười bàn tiệc đều là những món tươi ngon. Nhưng cái ấy không cần nói đến, điều làm ông ngạc nhiên hơn nữa là điệu bộ của Tiểu Uyển trong nhà bếp, con bé này trước đây cũng từng xuống bếp, cùng ông học tỉa rau củ, đã luyện được kĩ năng dùng dao thế này từ lúc nào? Ông biết cô có tài hơn Tiểu Vũ, nhưng không biết là lại đạt đến trình độ này.

“Tốt”, ông vỗ đùi, “Vậy để cậu trả lời chắc chắn với nhà người ta, ngày mai cậu sẽ giúp con một tay”.

Trần Uyển trên tay còn dính bột mì, nghe xong không nén được cười, có cơ hội để thể hiện khả năng là mong muốn từ rất lâu của cô. Nghĩ ngợi lại cảm thấy có chút quá sức, dù sao cũng không phải là một hay hai bàn, tưởng tượng và thực tiễn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô xoa xoa cằm rồi ngập ngừng hỏi: “Cậu, cậu có thật sự yên tâm không?”.

“Yên tâm. Người ngoài nghề chỉ thấy vẻ bề ngoài, người trong nghề sẽ nhìn rõ bản chất vấn đề, chỉ cần nhìn ánh mắt và cách dùng dao là có thể biết được người thạo nghề. Ngày mai nhớ làm theo từng bước cậu làm trước kia, đừng luống cuống là được”, Củng Tự Cường đưa tay lau vết bột trên cằm cô, “Con bé này, ăn cắp bao nhiêu nghề của cậu rồi?”.

Trần Uyển cười khúc khích.

Củng Tự Cường thở dài nói: “Con là con gái, Tiểu Vũ lại không giỏi chuyện này, nghề gia truyền của nhà họ Củng chúng ta đến đời cậu e rằng sẽ đứt đoạn. Hôm nào rảnh, cậu dạy con vài món. Ông ngoại con trước đây có nói cụ ngày xưa truyền lại mấy món ăn trong hoàng cung, cậu mới chỉ làm qua vài lần, không dạy lại cho mấy đứa, sợ là cả cậu cũng sẽ quên”.

Tiểu Vũ cầm một miếng dưa hấu, ăn nhồm nhoàm, nước dưa chảy cả ra cằm, đứng ở cửa nói vẻ không hài lòng: “Ai cần học những cái đó? Công việc bếp núc đều do phụ nữ làm mà”.

Củng Tự Cường sầm nét mặt, tay đánh lên trán Tiểu Vũ, “Nhóc con, ngủ còn chưa tỉnh à? Ai nuôi con lớn đến từng này?”.

Trần Uyển thấy Tiểu Vũ lẩm bẩm gì đó, bĩu môi nói: “Sau này cầu cho em cưới được cô vợ không biết nấu nướng, hai cái miệng sẽ ngày ngày được ăn mì nhé”.

“Xí, không biết nấu nướng thì sẽ bị loại ngay”, Tiểu Vũ hờ hững nói.

Lúc ra khỏi phòng thi nó cũng thờ ơ hờ hững như thế, cậu mợ hỏi thi ra sao, nó chỉ nói tàm tạm, gặng hỏi nữa thì nó khó chịu nói được hay không cũng đã thi xong rồi, làm cậu mợ cụt hứng, lo âu, suốt đêm gặng hỏi.

“Con đi tắm đây.”

“Đi nhanh đi, đá bóng xong hôi quá”, Trần Uyển bịt mũi nói.

Ông Củng Tự Cường đã quen với việc hai chị em nó trêu đùa nhau, chỉ cười cười.

Tiểu Vũ đi được hai bước bỗng chạy lại, nói vẻ khó hiểu: “Tụi em vừa gặp Hầu Tử và Lục Chỉ ở cổng Thuần Dương quan. Anh Hầu Tử gật gật đầu, gọi anh Lục Chỉ, mà chẳng thèm để ý đến em. Chị, đã xảy ra chuyện gì? Chị và anh Chính cãi nhau à? Chia tay rồi sao?”.

Lúc Trần Uyển nghe nó nhắc đến Hầu Tử và Lục Chỉ thì nghiêm nét mặt, nói: “Đừng nói vớ vẩn, chị có bao giờ dễ chịu với Phương Tồn Chính đâu? Cái gì mà chia tay với không chia tay?”, quay đầu thấy ánh mắt quan tâm của cậu, lòng hơi lắng xuống, cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ quay người sắp xếp lại đồ đạc trên bàn.

Tiểu Vũ có chút khó hiểu khi chị bỗng nhiên quở trách, xoa xoa gáy quay nhìn cha, “Thế con đi tắm trước”.

Thấy cậu lặng im, trong lòng Trần Uyển thấp tha thấp thỏm, một lúc lâu sau không đợi cậu hỏi, cô chủ động thẳng thắn nói: “Cậu, con và Phương Tồn Chính, không có hi vọng gì cả”. Nói xong, ánh mắt cô ủ rũ. Bản thân cô cũng không phân biệt rõ mình buồn bã vì anh ta hay vì mối giao tình mấy năm nay.

Củng Tự Cường lấy điếu thuốc châm lửa, nói: “Con người Phương Tồn Chính không xấu, trượng nghĩa, có bản lĩnh. Nhưng trong thâm tâm, cậu thấy nó không hợp với con, cậu hi vọng sau này con tìm được một người xứng đôi hơn, yên ổn cuộc sống. Cho dù là vợ chồng có cãi cọ, đánh nhau thì cũng không thấy đáng sợ bằng việc sống bên Phương Tồn Chính”.

Thấy Trần Uyển vẫn cọ rửa thớt, không lên tiếng, ông Củng Tự Cường động lòng, hỏi: “Con thích nó à?”.

Trần Uyển ngừng tay, nước chảy tong tong qua những kẽ ngón tay, nỗi buồn trong cô cũng bị cọ rửa sạch sẽ. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô mới nói: “Có lẽ không phải là thích. Nhưng, con luôn cảm thấy mắc nợ anh ấy quá nhiều, không nỡ”.

“Cậu biết, thâm tâm cậu cũng không nỡ.” Củng Tự Cường rít một hơi thuốc, rồi nói: “Nó giúp đặt cọc tiền viện phí, cậu sẽ nghĩ cách để trả lại cho nó. Con với nó có thành hay không thì cũng không thể để gia đình mình yếu thế. Họ Củng nhà chúng ta tuy nghèo nhưng sống có khí tiết, không thể để người khác giễu cợt sau lưng”.

Trần Uyển nghe cậu nói thì cắn môi. Không được để người khác giễu cợt sau lưng. Nếu như cậu biết tên khốn Tần Tiểu Ngũ...

Cái ngăn kéo có để sẵn tiền bên trong đó, anh nói cô có thể tùy ý lấy, nhưng ánh mắt cô lướt qua nó bao nhiêu lần, kiềm chế bản thân không được phép nghĩ, không được phép nhìn, không được phép đụng tới. Mặc dù rất nhiều việc cần đến tiền, nhưng cô sợ rằng một khi đã mở ngăn kéo đó ra, cô sẽ khó lòng cưỡng lại sự cám dỗ của đồng tiền. Nó là cái lỗ đen, rất có thể có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, cuốn cô vào bóng tối vô tận.

Cô không dám thử.

“Nếu không trả được thì bán cái nhà này đi. Mợ con nói cũng đúng, cố níu giữ tấm ngói này thì có nghĩa lý gì, dù ở đâu đi chăng nữa thì chỉ cần có cơm ăn là được.”

Từng chùm nho trong khu sân chung đã tím, hơn nửa tháng nữa sẽ chuyển sang màu đỏ. Cây thường xuân đã leo kín nửa bức tường, cánh cổng lớn cũng bị bao phủ hơn nửa bởi sắc xanh um tùm. Cây tử đằng ở đầu tường được vén sang bên để nhường chỗ cho hoa lan tiêu. Cây nguyệt quế ở sân sau mỗi năm đến mùa thu lại thu hút biết bao đứa trẻ đến vây quanh ngoài tường để bẻ cành!

“Thật sao, thật sao?”, đây chỉ là nơi sống nhờ của cô nhưng lại rất có ý nghĩa. Sống mấy năm, ngay cả từng viên gạch, từng mái ngói cô đều yêu mến. Đây cũng là căn nhà nơi mẹ cô sống trước khi lấy chồng, trong sân bếp vẫn có hình bóng thời trẻ của mẹ tóc cột thật cao, chạy đi chạy lại lo liệu mọi thứ. Cô không nỡ. “Cậu, cậu nỡ không?”

“Có cái gì mà không nỡ. Cậu cũng nghĩ kĩ rồi, những thứ này là vật ngoài thân, cứ cho rằng tổ tiên để lại, nhưng sao có thể quý giá bằng con người. Chỉ cần chị em con học thật giỏi, sau này có tiền đồ thì coi như cậu cũng hoàn thành sự giao phó của cha mẹ con rồi.”

Tiền học phí của mình cô đã dành dụm đủ từ lâu, phần còn lại còn có thể mua cho Tiểu Vũ thứ gì đó. Nhưng bây giờ phải trả tiền viện phí cho Phương Tồn Chính, chuẩn bị học phí cho Tiểu Vũ nữa. Cái ngăn kéo như có ma lực đó lại một lần nữa thoắt hiện trong đầu, đầu độc cô, hấp dẫn cô, coi như đó là sự đền bù anh dành cho cô. Bỗng có giọng nói khác phản đối: Tiền, có thể làm vơi đi những vết thương của cô không? Có thể xóa đi cảm giác sợ hãi trong những cơn ác mộng của cô không?

“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển! Điện thoại!”

“Dạ?”, cô bừng tỉnh, nghe mợ đứng ngoài gọi, liền lên tiếng đáp lại, mới nhận thấy cậu đã ra khỏi nhà bếp lâu rồi, “Con đến đây”.

Nghe giọng nói trong điện thoại, cô chột dạ liếc nhìn sang mợ đang chào một người khách, cố nén giọng, nói vào ống nghe: “Sao anh lại gọi đến nhà tôi?”.

“Không gọi đến thì anh phải đi đâu tìm em đây? Em giống như con diều không dây ấy, thoắt cái là bay mất.”

Cô khó chịu, “Có việc à? Có gì thì mau nói, trong bếp còn cả đống việc tôi chưa làm đây”.

Đầu dây bên kia im lặng, lát sau Tần Hạo mới nói: “Anh nhớ em, được không? Anh nhớ, em cũng không cho à? Mình mấy ngày không gặp rồi, em có đến không?”.

Cô cắn răng, liếc nhìn mợ, nói nhỏ: “Cái gì mà mấy ngày, sáng qua...”, cô thấy tai mình bống chốc nóng ran, nói không hết câu.

Sáng qua lúc cô tỉnh dậy, mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, đẩy cửa ra thì vô cùng hoảng sợ. Một con quỷ đang đứng trước bồn rửa mặt, một tay cầm đống khăn giấy, một tay cầm cái... của hắn, ngông nghênh nhìn cô. Cô vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, vừa xấu hổ, đỏ mặt tía tai chửi đổng: “Thật ghê tởm!”, rồi vội vàng quay ngược trở ra, phía sau anh nói vẻ oan uổng: “Đây gọi là sự thay cũ đổi mới! Em hiểu không?”.

“Sáng qua sao?”, Tần Hạo hứng chí cười ha hả, “Em nói làm anh sợ đến mức sau này không dùng được nữa thì tính sao? Nhà họ Tần sau này mà tuyệt tự thì phải kiếm em tính sổ à? Em lấy gì để bồi thường anh đây? Hả?”.

“Đi chết đi!”, giọng nói anh gay gắt làm cô sợ đến mức phát hoảng, rồi thấp giọng nói: “Đừng có nói nhăng nói cuội với tôi, không việc gì thì tôi cúp máy”.

“Đừng, anh có việc thật”, anh ngập ngừng nói, “Anh đang đứng ở đầu hẻm nhà em, ra anh gặp một chút”.

“Tôi không rảnh.”

“Thế anh sẽ vào nhà em vậy”, anh nói lời đe dọa với ngữ điệu dương dương tự đắc, có thể xem anh là tên vô lại nhất trong những tên vô lại.

“Anh... anh bình thường một chút có được không? Giờ này công việc đang bắt đầu rất bận, làm sao tôi bỏ đi được?”

“Đơn giản, nói em có hẹn với bạn học gì gì đó, còn sợ cậu em không cho em đi à?”

Cô hoang mang không nói được câu nào, bực bội chỉ muốn cầm điện thoại và cả cái giọng nói của anh ném cho tan nát. Cô thở dài, chán nản nói: “Tôi không muốn lại nói dối cậu tôi”.

Anh làm lơ: “Nói dối nhiều thì như rèn luyện vậy, khi đạt đến cảnh giới mặt không đỏ, tim không loạn thì em còn phải cảm ơn anh ấy chứ. Ra đi, anh ở chỗ cũ, mười lăm phút nữa”. Không đợi cô từ chối, nói xong anh lập tức cúp máy.

Đúng mười lăm phút sau cô đi ra, lúc miễn cưỡng lên xe, Tần Hạo nhìn đồng hồ, nỗi lo lắng trong lòng đã tan biến, gương mặt hiện lên nụ cười đắc ý, “Em không thích trang điểm, lần sau cho em năm phút là đủ”.

“Có việc gì thì nói mau đi.” Một lần nhượng bộ là một lần khuất phục, nụ cười của anh càng thêm tự đắc và cô càng nhận rõ sự nhỏ bé và bất lực của mình.

“Về chuyện đó”, anh cười giản xảo, “Không biết có phải là bị em dọa đến mức hoảng sợ không còn dùng được không, muốn tìm em kiểm tra lại một lần”.

“Đi chết đi!”

“Đùa em thôi”, anh không để ý đến lời mắng nhiếc của cô, không giấu được ý cười trên gương mặt, “Tới giờ ăn rồi, muốn đi đâu ăn?”.

“Đi chết đi!”

“Ăn cơm xong đi xem phim nhé?”

“Đi chết đi!” Đây là câu duy nhất cô muốn nói với anh.

“Muốn xem gì? Ngọa hổ tàng long? Hoa dạng niên hoa?”

“Đi chết đi!”

Anh nhướng mày, sau đó đột nhiên đạp chân ga, tăng tốc lao về phía sông Thanh Thủy, trong chớp mắt Trần Uyển chỉ nghe thấy tiếng phanh xe chói tai, âm thanh ấy như chuẩn bị xé rách cổ họng, chiếc xe trượt đi và dừng sát ngay hàng rào chắn bên dòng sông.

Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, cô thở hổn hển, “Đồ điên!”.

Tần Hạo buồn cười nhìn cô, “Muốn chết thì chúng ta cùng chết! Làm đồng mệnh uyên ương cũng hay”. Nói xong, một tay anh nâng cằm cô lên, miệng kề tới ngăn hơi thở nặng nề của cô, đưa đầu lưỡi vào, khiêu khích cô một cách suồng sã.