Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 31: Không sợ hàng xóm chê cười




Ngày thứ năm, Tiểu Đông từ dưới giường lấy cây chổi đi vào trong sân quét rác, Bảo Châu đáng thương ngồi xổm ở một bên, nhìn xem hắn quét rác, ngồi xổm mệt mỏi, lại đi tới phía trước cửa hàng ngồi một chút, bên cạnh Vương đại tỷ cho rằng cô không vui, hỏi cô làm sao.

Bảo Châu nói: “Tiểu Đông giấu cây chổi, không cho em tìm thấy!”

“Tưởng chuyện gì? Cái này dễ thôi, đi đến cửa hàng ở phía trước mua về, mấy đồng tiền có thể mua một bó.”

“Em có một trăm đồng có thể mua được bao nhiêu?” Bảo Châu lấy tất cả tiền trên người ra chỉ có đúng một trăm đồng.

“Nói ông chủ giảm giá, mười cấy cũng không xê xích gì nhiều, bất quá em mua nhiều như vậy làm gì…” Không đợi Vương đại tỷ nói xong, Bảo Châu chạy nhanh như chớp, 10 phút sau, Bảo Châu mười phần thần khí kéo lấy một bó chổi to, cao hứng trở về cửa hàng, đặt xuống bên cạnh tường, tiện tay cầm lấy hai cây, tay trái một cây tay phải một cây, một bên quét, một bên khinh thường nhìn Tiểu Đông đang quét rác: “Hừ! Tôi cũng có, so với anh nhiều hơn!”

Tiểu Đông đột nhiên rất có xúc động muốn ngã xuống đất không dậy nổi, trời ạ! Ai nói cho hắn biết, trong nhà mua nhiều chổi như vậy để làm cái gì?

Buổi tối Côn Sơn trở về, nhìn thấy trong sân đầy chổi, cũng không khỏi mất trật tự rồi, cưới vợ như thế, hắn nên vui hay nên buồn!

Cuối cùng tại Tiểu Đông đầy ấp nước mắt cùng dày vò khẩn cầu xuống, Thẩm mẹ đáp ứng để cho Bảo Châu làm việc ở cửa hàng, quấy rối thì quấy rối a! Dù sao cũng không có buôn bán, so với việc nhìn thần kinh Tiểu Đông càng ngày càng suy yếu thì vẫn tốt hơn.

Sự kiện cây chổi vì vậy được giải quyết hoàn mỹ.

Lại nói tiệm vải mặc dù không có nghi thức đốt pháo, nhưng mở cửa nhiều ngày như vậy, coi như là khai trương đi !

Nhưng chính là một khúc vải đều không có bán đi, Thẩm mẹ có chút nôn nóng, vì vậy luôn uống nước, uống nước thì lại muốn đi vệ sinh, một ngày chạy vài chục lần vào nhà vệ sinh, cũng không nhàm chán, coi như là vận động.

Nhưng Bảo Châu là người hay hoạt động, đâu chịu được việc buồn tẻ như vậy, cô ghé vào trên mặt bàn, không có việc để hoạt động, làm cho cô buồn ngủ.

Thẩm mẹ thấy cô quá mức nhàm chán, nhớ tới thiếu gia có thói quen xem báo chí, từ bên trong tìm ra rất nhiều báo chí cũ, đặt lên bàn cho Bảo Châu chơi: “Tiểu thư có thể xem những thứ này, không biết chữ thì xem hình cũng được, hoặc là xé chơi đều có thể tùy tiện.”

Bảo Châu đối với vật mới lạ rất hiếu kỳ, cô nhìn tranh vẽ phía trên, cảm thấy rất thú vị, cô không biết chữ nên tranh vẽ trên mỗi tờ báo, đều xem tỉ mỉ, một tấm đều không bỏ sót, tranh vẽ phần lớn là người già, hoặc là một ít người sắp biến thành người già, mỗi người biểu lộ nghiêm túc hoặc là bi thương, một chút ý nghĩa đều không có. Đang nhàm chán, đột nhiên thấy một bức tranh làm hai mắt cô tỏa sáng, đó là một đại sứ quốc gia phương tây, kéo tay phu nhân hắn tham dự hoạt động ảnh chụp, trong tấm ảnh phu nhân quý tộc, mặc một bộ lễ phục cung đình, trên ống tay áo dạng nắm mèo có ren mỏng, cổ tròn, trên lưng thắt nơ con bướm, vạt áo bồng bồng, thoạt nhìn rất đáng yêu, dài đến mắt cá chân.

Bảo Châu lần đầu tiên trong đời nhìn thấy váy lụa mỏng bồng bồng màu trắng như vậy, loại chất liệu này cô nhớ rõ trong quầy có, đứng lên đi đến bên quầy, quấn quít lấy Thẩm mẹ làm cho cô: “Thẩm mẹ, con cũng muốn mặc cái này.”

Thẩm mẹ nhìn thoáng qua: “Đây là đồ của người phương tây, con xác định có muốn không? Đây đều là vải thượng đẳng của Tây Dương, trong nhà vừa vặn có, nhưng kiểu dáng này, con có thể mặc không? Không sợ hàng xóm láng giềng chê cười?”