Trăng Đêm

Quyển 1 - Chương 3: Tin lạ phòng tin tức




Ta vốn muốn gia nhập vào Hội siêu nhiên của Đỗ An Trác để điều tra về rừng cây kia, nhưng lại có một vấn đề làm ta khó nghĩ, sau này liệu có nên tiếp tục lấy diện mạo của Phong Linh để xuất hiện nữa không? Tuy rằng trên đời này người có diện mạo giống nhau không có gì kỳ lạ, nhưng ta nghĩ chuyện này cần phải làm cho rõ ràng. Về con tiểu hồ tiên kia, có lẽ có thể tìm ra đáp án trong ngôi mộ cổ mà hai năm trước ta đã đi qua để rời khỏi thế giới này đến một thế giới khác. Ta luôn cảm thấy cái chết của cô ta có điều kỳ lạ. Việc phải làm còn rất nhiều!

Nghiêm Tuấn và Đỗ An Trác đều không có mặt ở trên lớp, ta có thể yên tâm ngồi học rồi. Trong giờ học, ta nghe thấy mấy người hàng sau bàn luận: “Tin tức lớn, tin tức lớn, vụ nữ quỷ lắng xuống đã lâu lại nổi lên rồi.”

“Giai Dĩnh, cậu bớt kể những câu chuyện ma quỷ đó i, mình thấy cậu bị Nghiêm Tuấn truyền nhiễm rồi, trong đầu óc toàn quỷ quái siêu nhiên thôi. Trên đời này lấy đâu ra lắm quỷ như vậy, cậu đã từng gặp rồi sao?”

“Mình thì chưa từng gặp, nhưng có người đã nhìn thấy rồi mà”, Điền Giai Dĩnh không phục, “Tin tức này mình khó khăn lắm mới thu lượm được đấy. Tối qua có bạn học một mình đến tầng bốn giảng đường Một để tự học, khoảng mười giờ, sau khi cậu ta đi vệ sinh xong quay lại phòng học thì nhìn thấy phía đầu hành lang có bóng người. Lúc đó cậu ấy cũng không nghĩ gì nhiều, chuẩn bị thu dọn túi sách rời đi. Bỗng nhiên cửa tự động đóng lại, cậu ta làm thế nào cũng không mở ra được. Thật không bình thường, vẫn chưa đến giờ tắt đèn mà, cậu ta liền lớn tiếng kêu cứu, nhưng lại nghe thấy một giọng nói vô cùng u oán: ‘Cứu… mạng… Cứu tôi với!’. Dưới đáy khe cửa có một vũng máu lớn tràn vào.

Bạn học đó sợ chết ngất, may mà gặp được ông bảo vệ đi tuần tra tòa nhà, ở bên ngoài mở cửa, cậu ta mới kinh hãi chạy về ký túc xá. Nói ra kể cũng kỳ lạ, ông bảo vệ vừa mới xuất hiện, âm thanh ấy liền biến mất, dưới đất sạch sẽ, chẳng còn chút máu nào, nhưng cửa phòng học xác thực là đã bị khóa từ bên ngoài, trông có vẻ giống trò đùa nghịch ngợm của trẻ con, nhưng bạn học đó khẳng định vô cùng chắc chắn là không phải ảo giác”.

“Không phải ảo giác, lẽ nào thật sự có quỷ à?”, một cô nữ sinh biểu cảm khinh bỉ.

“Điều này các cậu không biết nhỉ. Nữ quỷ của giảng đường 414, nghe nói là nữ sinh tự sát vì tình từ rất lâu trước đây của trường chúng ta, cái chết rất khủng khiếp, vốn dĩ cô ta cắt mạch máu, mất rất nhiều máu rồi nhưng vẫn chưa tắt thở, cảm thấy quá đau đớn, thế là leo lên cửa sổ nhảy ra ngoài, đầu bị va đập thành một lỗ hổng lớn. Lúc đó là khoảng mười giờ tối, xung quanh không có người nào, thi thể của cô ta ngày hôm sau mới được phát hiện, đỏ thẫm cả một mảng trên mặt đất, trong phòng học còn có một vết máu dài, nhìn mà kinh hãi!”, Điền Giai Dĩnh xuýt xoa rùng mình.

“Lời nói ra từ miệng của cậu thật sự rất thê thảm, thật khổ cho phòng tin tức có thành viên như cậu đây.”

“Đúng vậy, sau này đừng có nói mấy loại chuyện này suốt ngày nữa.”

“Cẩn thận chọc giận những thứ không sạch sẽ”, những người vây quanh chế nhạo xong, tản đi.

“Haizzz, các cậu…”, Điền Giai Dĩnh rất bực mình.

“Chào cậu!”, ta chủ động chào hỏi cô ấy.

“Chào cậu!”, cô ấy hơi ngẩn ra, khách sáo đáp lại.

“Chuyện vừa rồi cậu kể rất thú vị, cậu thích tìm hiểu về phương diện này sao?”

“Cũng tàm tạm, cậu cũng có hứng thú?”

“Ừ.”

“Thật sao?!”, hình như cô ấy rất kích động, “Tôi tên là Điền Giai Dĩnh, phòng tin tức, cậu là học sinh mới vừa mới chuyển vào lớp chúng ta, Phong Linh đúng không?”

“Ừ.”

“Thật tốt quá rồi, Phong Linh, tôi còn biết rất nhiều chuyện kỳ quái nữa, có thể chia sẻ miễn phí cho cậu đó, muốn nghe không?”

“Ừ.”

“Được rồi, vậy đợi chút nữa sau khi tan học, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa, tôi sẽ từ từ kể tiếp cho cậu.”

“Ừ.”

Trong nhà ăn rộng rãi, tiếng người huyên náo, ta và Giai Dĩnh gọi xong đồ ăn, đang tìm chỗ ngồi, cô ấy nhìn thấy một người trong đám đông: “Nghiêm Tuấn”.

Ta nhìn qua, không chỉ có cậu ta, Đỗ An Trác và Âu Ngưng cũng có mặt, bỗng chốc không khí trở nên ngượng ngập.

Giai Dĩnh chưa được bọn họ đồng ý đã kéo ta đi đến chiếc bàn đó ngồi xuống. Nghiêm Tuấn dừng đũa, rất không khách khí ném ra một câu: “Điền Giai Dĩnh, cậu ở đâu chui ra vậy?”.

“Cái gì mà ở đâu chui ra chứ? Tôi nói cho cậu biết, cho dù không gia nhập vào Hội siêu nhiên các cậu, tôi cũng tìm được đồng bọn rồi, chí đồng đạo hợp chân chính đó!”, Giai Dĩnh dương dương đắc ý, “Nhìn xem, bạn học mới của lớp chúng ta, Phong Linh, có cần tôi trịnh trọng giới thiệu một chút không?”.

“Không cần, chúng tôi quen biết nhau, đợi cậu giới thiệu xong, đồ ăn đã nguội hết rồi”, Nghiêm Tuấn vừa nói vừa chọn mấy cọng rau xanh, phối hợp đến mức độ hài hòa.

“Mọi người quen biết sao?”, Giai Dĩnh nhìn cậu ta rồi lại ngó sang tôi.

“Ừ”, ta gật đầu xác nhận, “Hôm qua bọn mình đã gặp nhau, Tiểu Tuấn, Tiểu Ngưng và Tiểu Trác đây mà!”, ta thấy hình như Đỗ An Trác hơi chấn động một chút. Có lẽ ta đã vô tình đã phạm phải điều kiêng kỵ rồi.

“Mới gặp qua đã thân nhau rồi ư? Gọi thân thiết như vậy!”, Giai Dĩnh trêu chọc.

“Điền Giai Dĩnh, cậu bớt nói đi vài câu có được không?” Nghiêm Tuấn nghiêm mặt lại.

“Hôm nay cậu ăn phải thuốc nổ sao? Làm gì mà hung dữ vậy?”, Giai Dĩnh rất hiếu kỳ, An Trác cũng kỳ quặc, chẳng nói năng gì, cứ chằm chằm nhìn Tiểu Phong”.

“Khụ khụ…”, Đỗ An Trác vội di chuyển ánh nhìn.

“Đang ăn cơm, cậu lắm lời quá”, Nghiêm Tuấn mất kiên nhẫn.

“Cậu.”

“Giai Dĩnh”, ta vội vàng đẩy đẩy cô ấy để tránh xảy ra hỏa hoạn liên lụy đến người vô tội, “Ăn cơm, ăn cơm thôi, ăn xong cậu còn phải kể những câu chuyện kỳ lạ cho mình nữa!”.

“Ờ, đúng, cậu không nói mình cũng quên mất”, Giai Dĩnh nhớ đến chuyện chính, không so đo với Nghiêm Tuấn nữa, và mấy miếng cơm mới để ý đến nữ sinh đối diện, An Trác, cô ấy là ai thế?”.

“Tôi… Âu Ngưng, bạn gái của An Trác”, cô gái tỏ ra ngại ngùng, nét mặt không được tự nhiên lắm, bởi vì ta sao?

“Ồ, An Trác, mắt nhìn của cậu không tồi đâu! Bạn gái rất xinh đẹp đó! Dịu dàng hiền hậu, rất xứng đôi với cậu.”

Đỗ An Trác trầm mặc như có tâm sự, hai gò má Âu Ngưng đỏ ửng càng thêm mất tự nhiên.

“Tại sao cứ kỳ kỳ nhỉ?”

“Điền Giai Dĩnh, chỉ một mình cậu nói mãi chẳng hết chuyện, cậu không thấy mệt sao?”, Nghiêm Tuấn lại lần nữa dừng đũa.

“Cậu rắp tâm đúng không?”

“Giai Dĩnh, ăn cơm thôi, chúng ta nhanh chóng ăn xong cơm để còn kể chuyện, mình rất muốn nghe”, ta vô cùng cấp thiết, nhiệt tình “thỉnh cầu” cô ấy.

Cô ấy hồ nghi mấy giây rồi đột nhiên sán gần đến, dịu dàng thân thiết nói: “Vẫn là Tiểu Phong nhà mình tốt, cậu đã muốn nghe như vậy, mình sẽ vừa ăn vừa kể”, sau đó cô ấy ngồi ngay ngắn lên, An Trác, nghe Nghiêm Tuấngần đây cậu có hứng thú với quỷ ăn đầu có cần tôi cung cấp chút tin tức không vậy?”.

“Cậu có đầu mối?”, Đỗ An Trác ngẩng đầu, vô thức nhìn ta một cái.

“Lời đồn liên quan đến quỷ ăn đầu đó, tôi có phiên bản hoàn chỉnh nhất…”

Bữa trưa này, ta chẳng biết phải tiếp tục ăn như thế nào nữa, không phân rõ được là mình ăn xương sườn hay là gặm đầu người, uống canh nóng hay hút não ai đó nữa.

Đêm khuya vắng vẻ, ta làm chút phép thuật nhỏ để Hy Nhi và Tiểu Trinh đi ngủ sớm hơn, chuông gió khe khẽ phát ra âm thanh, trong tiếng chuông bạc vui tai ấy, bóng dáng ta vụt biến mất, di chuyển đến tầng bốn giảng đường Một.

Đám mây dầy đặc che khuất ánh trăng, hành lang vắng lặng tối om, chẳng nhìn rõ thứ gì, cảm giác lạnh lẽo u ám bao phủ mọi nơi. Ta đi được mấy bước thì cảm giác phía sau nồng nặc âm khí, mang theo nỗi oán hận và sợ hãi, ta liền dừng bước: “Ra ngoài đi!”.

Không thấy có phản hồi gì, ta chỉ ngửi thấy mùi máu tanh càng lúc càng nồng đậm. Ta quay người lại thì thấy một dòng dịch thể đỏ thẫm lan chảy đến dưới chân. Ta nhìn men theo vết máu, thẳng một mạch đến tận đầu kia hành lang, trong góc khuất tối om dường như có thứ gì đó nhìn không chân thực.

Ta đến gần mấy bước thì có một vật thể nào đó đột nhiên bay ra, dừng lại giữa không trung là một bàn tay người bê bết máu! Chỗ cổ tay bị cắt rách một đường sâu, chất dịch đặc đen quánh không ngừng chảy ra, giống như bị lột một lớp da, xem ra thi thể sẽ vô cùng khó nhìn.

Ta không hề do dự, túm lấy bàn tay máu rồi bình tĩnh nói: “Cô không làm tôi bị thương nổi đâu”. Thấy chạm đến nỗi sợ hãi trong nội tâm của nó, ta nói tiếp, “Yên tâm, tôi sẽ không làm cô tổn thương.”

“Cứu tôi, hãy cứu tôi…”, phía trong góc khuất truyền ra một âm thanh run rẩy khàn đặc, chủ nhân của bàn tay máu chầm chậm đi ra khỏi bóng tối. Mái tóc dài rối tung che mặt, toàn thân nó áo đỏ, chẳng thà nói là áo máu còn chính xác hơn. Nó chầm chậm ngẩng đầu lên, một chiếc đầu lâu đen sì, mái tóc dài gạt sang hai bên, lộ ra một khuôn mặt không thể nhận diện được. Một lỗ thủng máu to bằng nửa vùng trán nó, vết máu nhơm nhớp lan đầy khắp mặt, không thể nhìn ra được tướng mạo ban đầu.

“Đầu đập phải đá sao?”

“Cô…”, có thể dễ dàng nhận ra sự kinh ngạc dưới khuôn mặt máu ấy.

“Cô gái xinh đẹp, vì sao phải dùng bộ dạng khủng bố này đi gặp người ta chứ?”, ta thiện ý cười nói.

Rất lâu sau cô ta không nói một lời nào.

Màu máu trên cánh tay kia bắt đầu mờ dần, vết thương từ từ khép miệng lại, áo máu nhạt đi thành màu trắng, vầng trán bị khuyết đã khôi phục nguyên hình từ lúc nào. Ta hài lòng thả tay cô ta ra, giúp cô ta vén chỗ tóc rối rủ xuống trước mặt ra sau đầu: “Con gái thì nên xinh đẹp như thế này để còn gặp người khác chứ!”.

“Cô là?” cô ta khiếp sợ hỏi.

“Vừa rồi, hình như cô rất sợ tôi?”

“Cô không phải là người, cũng không phải là quỷ, tôi tưởng rằng…”

“Suỵt, đợi một chút”, có người đang tới gần tòa nhà này, ta chập hai ngón tay, vạch ra một luồng ánh sáng nhạt màu bạc, thầm than: Bạn học Lương Dĩ Tiên hành động thật nhanh đó!