Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 45: Tánh khoe con cổ quái




Lăng Huyền Sương nhảy vào pha trò, vẫy tay với Lăng Tiểu Vụ cùng Lăng Tiểu Tuyết đứng xa xa ở một bên không chịu tới gần, chỉ vào Thiệu Dục Tân nói: “Các ngươi sau này không được gọi hắn là Thiệu nguyên chủ, phải gọi là đại cô gia ( con rể), nhớ rõ chưa?”

“…” Lăng Tiểu Vụ cùng Lăng Tiểu Tuyết nhìn Thiệu Dục Tân.

Thiệu Dục Tân nói: “Hắn đang đùa.”

“Ta không…” Lăng Huyền Sương đang muốn biểu đạt thành ý của mình, thì bị Thiệu Dục Tân che lại. Hắn liền bật cười ngây ngô, đợi khi Thiệu Dục Tân bỏ tay ra, ôm cánh tay của hắn nói, “Hóa ra là xấu hổ.”

Thiệu Dục Tân: “…”

Lăng Huyền Thư quay đầu nhìn Yến Thanh Tiêu.

Yến Thanh Tiêu trừng mắt to nói: “Nếu ngươi dám nói hưu nói vượn ta sẽ không khách khí với ngươi!”

Lăng Huyền Thư vô tội nói: “Ngươi nghĩ ta muốn nói gì?”

“Còn không phải Tam Thiếu phu…gì đó” Yến Thanh Tiêu nói ra một nửa thì đột nhiên dừng, cắn răng nói, “Cái gì cũng không được nói là được!”

Đáy mắt Lăng Huyền Thư đều là ý cười, “Được rồi, không nói.”

Yến Thanh Tiêu: “…” Tại sao dáng vẻ hắn không nói còn đáng giận hơn nhỉ?

Lăng Huyền Thư cũng không dám nói, Lăng Huyền Dạ thì càng không dám nói, huống chi bát tự giữa gã cùng Mộ Phi Hàn vốn còn chưa cong.

“Vị này chính là Mộ môn chủ Quy Tuyết Môn ở Tây Bắc, mấy ngày tới các ngươi phải hầu hạ cho thật tốt, tuyệt đối không được chậm trễ nghe chưa.” Căn dặn Lăng Tiểu Lôi cùng Lăng Tiểu Điện xong, Lăng Huyền Dạ mới nói với Mộ Phi Hàn, “Mộ môn chủ, ngươi có việc gì thì cứ nói với họ, họ sẽ làm thỏa đáng cho ngươi.”

Mộ Phi Hàn khẽ gật đầu một cái, không nói gì.

Lăng Huyền Kỳ kéo Lăng Huyền Dạ về phía mình, thấp giọng nói: “Huynh làm thế này chưa đủ chu đáo, tại sao phải bảo Tiểu Lôi Tiểu Điện, lúc này huynh nên tự thân làm thay tất cả mới đúng.”

Lăng Huyền Dạ thở dài, “Bởi vì trước đây chỉ cần ta mà nói thế, sẽ có rất nhiều người đầu hoài tống bão.”

“Nhưng hiện giờ thì khác hoàn toàn với trước đây, ” Lăng Huyền Kỳ khích lệ nói, “Nên huynh càng phải càng thêm nỗ lực mới được.”

Lăng Huyền Dạ nói: “Nói ví dụ như?”

“Sáng sớm huynh gọi hắn rời giường nè, rồi đưa trái cây nè, sau giờ ngọ thì đưa trà bánh nè, ” Lăng Huyền Kỳ đếm trên đầu ngón tay, “Lúc hắn muốn luyện kiếm thì huynh sẽ cùng hắn luận chiêu, nếu hắn luyện mệt thì huynh bóp vai đấm lưng. Nói chung thường ngày Tiểu Vụ Tiểu Tuyết hay giúp đại ca làm mấy chuyện này, huynh cứ nhìn đó mà làm theo là được.”

Lăng Huyền Dạ nói: “Tiểu Vụ Tiểu Tuyết chưa từng bồi đại ca luyện kiếm.”

“… Đang ví dụ mà thôi.” Lăng Huyền Kỳ nói, “Nói chung huynh cứ nghe đệ, không sai cho được.”

“Mà hình như nửa canh giờ trước đệ còn nói không biết nhiều lắm so với ta.”

“… Đệ đột nhiên nghĩ ra.”

“Huyền Kỳ, ” Lăng Huyền Dạ nhìn chằm chằm hai mắt của cậu hỏi, “Ta không đắc tội chỗ nào với đệ, cũng không phải đệ đang trả thù ta, đúng không?”

Lăng Huyền Kỳ nắm vai hắn, “Tứ ca, nhưng đệ là em trai ruột của huynh.”

Lăng Huyền Dạ cảm động nói: “Anh em tốt, việc này nếu thành, tiền đệ nợ Tam ca ta sẽ trả thay một nửa!”

“Đa tạ Tứ ca!” Lăng Huyền Kỳ nói vang dội.

“Trước tiên ta phải hỏi xem hắn muốn ăn cái gì, rồi bảo hạ nhân chuẩn bị.”

Lăng Huyền Kỳ gật đầu, “Đi rỗi đi rỗi.”

Đợi Lăng Huyền Dạ đi xa, Lăng Huyền Kỳ mới đắc ý nói: “Đệ trả thù huynh lẽ nào sẽ nói thẳng cho huynh biết sao hử? Xem như tìm được cơ hội trả thù huynh lần trước uống nhiều ở thanh lâu rồi đạp đệ hai cái ở trước cửa nhà họ. Thất bại thì huynh sẽ bị Mộ Phi Hàn đánh, thành công thì huynh giúp đệ trả nợ, một ván này đệ kiếm bộn không lỗ!”

Mọi người đi vào tiền thính, từng người ngồi xuống.

Lăng Tiểu Phong lấy thư từ trong người ra, đưa vào tay Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Uyên nhìn qua hết một lượt mới trả lại cho Lăng Tiểu Phong, vẻ mặt không nhìn ra có biến hóa trong đó.

“Quả nhiên không ngoài dự đoán?” Lăng Huyền Thư hỏi.

Lăng Huyền Dạ cũng nói: “Cha thật sự để huynh đoạt vị trí minh chủ võ lâm?”

Lăng Huyền Uyên nhắm mắt, ừ một tiếng.

Bối Cẩn Du liếc nhìn chằm chằm mặt Lăng Huyền Uyên một hồi, nói: “Sao mà các ngươi thấy được hay vậy, mặt hắn rõ ràng cứng đơ chưa từng nhăn tí nào.”

“Huynh ấy vậy mới cảm thấy không bất ngờ, ” Lăng Huyền Kỳ cắn một miếng bánh hoa quế từ đĩa để trên ghế đôn, “Chỉ thị này đã ở trong Nhị ca dự liệu, nếu cha không muốn huynh ấy đi tranh vị trí minh chủ võ lâm, thì huynh ấy mới càng kinh ngạc.”

Thiệu Dục Tân nói: “Lăng trang chủ nếu có đến đây, ngài trở thành minh chủ võ lâm là vì mục đích chung, hoàn toàn không cần thiết phải phí công vào việc thế này, cho nên vì sao ngài ấy không chịu đến?”

Lăng Huyền Sương buông tay, “Hết cách rồi, ông già này có sở thích cổ quái thích khoe khoang con trai.”

Yến Thanh Tiêu khẽ cười một tiếng, “Ta xem ra đã biết tại sao huynh đệ các ngươi, người này còn kỳ quái hơn so với người kia.”

Lăng Huyền Kỳ hỏi: “Thượng bất chính hạ tắc loạn?”

“Nếu các huynh của ngươi cũng nhìn ra được như ngươi thì hay rồi.” Yến Thanh Tiêu cho cậu một ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy.

Lăng Huyền Thư nói: “Ngươi nói cha ta bất chính, trở về ta sẽ nói lại cho cha.”

“…” Yến Thanh Tiêu nói gắt, “Nói thì nói, ta còn sợ gì hả?”

Lăng Huyền Sương lắc đầu thở dài, “Giờ thì không sợ, tháng ngày sau này ở lại Ngự Kiếm sơn trang chỉ sợ sẽ sống không dễ chịu a.”

Yến Thanh Tiêu đứng thẳng người dậy, “Tại sao sau này ta phải sống ở Ngự Kiếm sơn trang!”

“Tam ca tới Phi Vũ lâu cũng chẳng khác gì.” Lăng Huyền Dạ nói.

“…” Yến Thanh Tiêu chỉ Lăng Huyền Thư, “Không cho đi!”

Lăng Huyền Thư y thuận tuyệt đối, “Không đi không đi.”

Lăng Huyền Kỳ lắc đầu nói: “Đây không phải chứng tỏ muốn ở lại Ngự Kiếm sơn trang sao, bày đặt giằng co.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Không muốn nghe bọn họ càng xả càng xa, Mộ Phi Hàn hỏi Lăng Huyền Uyên nói: “Ngươi định làm gì?”

“Hiện nay còn chưa biết vị trí minh chủ võ lâm sẽ chọn theo kiểu gì, ” Lăng Huyền Uyên để một tay lên ghế đôn nhỏ di chuyển chén trà từ từ, “Ta muốn ngày mai tới Cẩm Tú Viên coi trộm thử, để có cái mà chuẩn bị.”

Thiệu Dục Tân nói: “Nếu thật sự trở thành minh chủ võ lâm, chuyện về Ẩm Huyết Giáo này Ngự Kiếm sơn trang các ngươi sau này nửa phần muốn đẩy cũng không đẩy đi được, Hỏa Phong cũng chẳng thâm cừu đại hận gì quá với các ngươi, các ngươi mà nhảy vào chuyện này rốt cuộc có đáng giá hay không, thì cần phải nghĩ kĩ.”

“Sao lại nói không có thâm cừu đại hận gì hả?” Lăng Huyền Sương không vui nói, “Hắn suýt chút nữa thì lấy mạng ta, làm thế mà vẫn chưa đủ để cho cả Ngự Kiếm sơn trang đối nghịch với hắn sao hả!”

Lăng Huyền Uyên nói: “Chuyện của đại ca vẫn còn để đó, mà chuyện ở Túy Tiên Sơn xảy ra ta nhìn ra được phần nào, Ẩm Huyết Giáo là có tâm dồn huynh đệ chúng ta vào chỗ chết. Cứ mặc hắn gây ác, chỉ sợ dù sớm hay muộn cũng sẽ tai vạ tới Ngự Kiếm sơn trang, cho nên chuyện này chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“…” Lăng Huyền Sương mếu máo nói, “Tại sao ta vẫn còn để đó.”

“Đúng vậy, ” Lăng Huyền Thư cũng nói, “Có lẽ tất cả các môn phái đều muốn tham dự, so với việc mặc người bài bố, chẳng bằng tự mình làm chủ.”

Lăng Huyền Sương: “…” Không nhìn ta thì thôi, sao còn nói ‘đúng vậy’…

Thiệu Dục Tân khâm phục nói: “Thì ra ta đây còn chưa nghĩ tới, người Ngự Kiếm sơn trang, đã tức giận thì khó mà nói được.”

Lăng Huyền Sương lóe sáng lóe sáng đôi mắt to xinh đẹp, “Ta thì sao?”

Thiệu Dục Tân há miệng, do dự một lát mới nói: “Thật ra ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi được nhặt nuôi đúng không?”

Lăng Huyền Sương: “…”

Bữa tới ngày đó vô cùng phong phú, từ khi bắt đầu truy bắt Hỏa Phong, bọn họ chưa từng được ăn bữa cơm phong phú ngon miệng, cho nên mọi người ăn ăn uống uống, đều rất tận hứng.

Bữa tối qua đi, từng người tắm nước nóng xong đều thoải mái tinh thần, rồi sớm trở về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Mộ Phi Hàn đang tháo đai lưng, bất chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng vang, cảnh giác nói: “Ai?”

“Là ta, ” Lăng Huyền Dạ đứng ở ngoài cửa nói, “Vào được không?”

Mộ Phi Hàn lại buộc đai lưng vào, “Vào đi.”

Lăng Huyền Dạ dùng thân thể chen vào mở cửa, cẩn thận mà đi vào.

Mộ Phi Hàn kỳ quái nhìn gã ôm một đống đồ lớn trong lòng, mở miệng chặn hỏi: “Mấy thứ này là gì?”

Lăng Huyền Dạ cố hết sức đem đồ tới bên giường, rồi ném hết xuống giường, “Là chăn, gối mềm, hương an thần…”

“Ta biết, ” Mộ Phi Hàn nói, “Ý là tại sao ngươi lại đem mấy thứ này đến phòng ta.”

Lăng Huyền Dạ mỉm cười nói: “Đồ trong phòng khách tất nhiên sẽ không bằng đồ riêng của chủ, ta sợ ngươi ngủ không quen, nên đưa của ta đem tới cho ngươi.”

“Ta không cần, ” Mộ Phi Hàn vẫn lạnh giọng, “Ngươi đem hết đi.”

Lăng Huyền Dạ cũng rất là nhiệt tình, “Ngươi không biết mấy thứ này quan trọng bao nhiêu rồi, ta đã nói với ngươi…”

“Còn phòng khách khác cũng không bỏ sao?”

“Hả?” Lăng Huyền Dạ phản ứng một hồi mới nói, “Có.”

Mộ Phi Hàn đi ra phía ngoài, “Vậy làm phiền ngươi gọi người chuẩn bị cho ta một phòng khác.”

“…” Lăng Huyền Dạ tiến lên ngăn cản hắn, “Được rồi được rồi, ta chỉ nói mấy câu, nói xong sẽ đi.”

Mộ Phi Hàn cau mày, “Ngươi nói ở ngay đây sẽ không có ai quấy rầy.”

Lăng Huyền Dạ bật thốt lên: “Ta là người mà?”

Mộ Phi Hàn: “…”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Trên mặt Mộ Phi Hàn lại xuất hiện thiếu kiên nhẫn mà Lăng Huyền Dạ vừa nhìn đã biết.

Lăng Huyền Dạ nhận mệnh ôm lại từng thứ từng thứ trên giường vào ngực, vừa nói vừa ra ngoài, “Ý của ta là ta không phải người ngoài, cũng không cố ý đến quấy rầy ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi có thể ngủ thư…”

Lời còn chưa dứt, cửa đã đóng bộp một tiếng, tiếng khóa cửa cũng truyền tới rõ ràng.

Lăng Huyền Dạ: “…” Xem ra trước tiên phải học kỹ cho tốt rồi mới đem ra đối phó.

Bối Cẩn Du dựa vào đầu giường nhìn Lăng Huyền Uyên cẩn thận cởi áo khoác rồi gấp gọn, cười nói: “Bây giờ mà muốn tìm được một người hiền huệ như ngươi thật không dễ dàng, xem ra mắt ta rất biết chọn người.”

“…” Lăng Huyền Uyên gấp tốt y phục để ở trên ghế, đến bên bàn rót chén nước, “Cũng không thể để người bệnh làm những việc này.”

Bối Cẩn Du không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi: “Ngày mai ngươi đi Cẩm Tú Viên, có chuyện gì vui không hử?”

“Ta không phải đi chơi.” Lăng Huyền Uyên lấy một bình thuốc nhỏ trong người đổ ra một viên thuốc, bưng chén nước qua.

Bối Cẩn Du ngồi thẳng người, “Biết đâu sẽ có chuyện rất thú vị, ta đi với ngươi?”

“Ngươi nghe lời, đừng có nghĩ nhiều.” Lăng Huyền Uyên ngồi xuống bên cạnh y.

Bối Cẩn Du nói: “Gì mà bảo ta nghe…”

Thừa dịp y mở miệng nói chuyện, Lăng Huyền Uyên vất thẳng viên thuốc vào trong miệng y, sau đó đưa nước tới miệng.

Bối Cẩn Du: “…”

“Uống nước.”

Bối Cẩn Du mím môi môi, dáng vẻ có nỗi khổ khó nói.

Lăng Huyền Uyên hơi hạ tay xuống, “Sao vậy?”

Bối Cẩn Du hàm hồ nói: “Ngươi vất thuốc trúng vào răng, rất đau.”

Lăng Huyền Uyên: “…”

...