1 2 3 Xuyên Không Rồi

Chương 1




CHƯƠNG 1: SỰ KHÁC NHAU GIỮA THÍCH VÀ NGỦ

Phía đông Vân Thành, trong quán trọ xa xỉ nhất có một bồn tắm lộ thiên dài và rộng tới ba mét, sương trắng bốc lên từ trong bồn tắm, người nam nhân đang dựa lưng vào thành bể, quay lưng ra cửa, bóng lưng như ẩn như hiện.

Tần Thanh La nhẹ nhàng vén vạt áo lên, chậm rãi ngồi xổm xuống phía sau người kia, đôi tay ngọc mềm mại vuốt v e lưng hắn.

Còn chưa nhìn thấy người trước mặt thì “xoẹt” một tiếng nhẹ nhàng từ bờ vai truyền tới, một bàn tay to mạnh mẽ kéo cổ tay cô kéo vào bồn tắm.

“Vương gia, người thật nóng vội.” Cô nói rất nhẹ nhàng, bình tĩnh, không nghe ra chút tức giận, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình.

“Thị vệ nói ngươi cảm mến ta?” Phó Lãnh Quyết một tay ấn lên bờ vai tròn trịa của Tần Thanh La , tay kia nâng cằm cô lên.

Tần Thanh La thuận theo lực ngón tay hắn mà ngẩng đầu lên, cười nhẹ.

“Không, nói chính xác thì ta muốn ngủ với người.”

Thích và ngủ, với Tần Thanh La vẫn có khác biệt rất lớn.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của cô, Võ Tuyên Vương Phó Lãnh Quyết này thật sự giống như lời đồn, trời sinh đã có làn da tuyệt đẹp.

Dưới hàng lông mày kiếm là đôi mắt huyền bí khiến người ta không kìm được muốn ngắm nhìn, đôi môi ấy vừa phải, dày quá không đẹp, mỏng quá cũng sẽ xấu.

“Ngủ với ta? Cách nói này thật là mới mẻ.” Trong giọng nói từ tính không nghe ra vui vẻ hay tức giận.

“Vẫn còn rất nhiều thứ mới mẻ nữa, Vương gia đừng vội, ta sẽ từ từ… làm, cho người xem.”

Tần Thanh La vẫn cười, nụ cười này của cô còn quyến rũ hơn trước, cô nhớ lại động tác và biểu cảm của những gái “ngành” trong bộ phim hành đ ộng tình yêu của Nhật Bản.

Chủ động áp má vào lòng bàn tay hắn, dùng làn da mịn màng cọ xát vào bàn tay thô to của hắn, rồi đưa ngón tay hắn vào miệng dọc theo viền lòng bàn tay…

Đầu lưỡi mềm mại quấn lấy ngón tay nóng bỏng của hắn, ánh mắt người nam nhân trầm xuống, ánh sáng u tối trong mắt cũng thẫm hơn một chút.

Hai người đều ướt đẫm trong màn sương mù mịt, khi da thịt chạm vào nhau cọ xát cháy lên những tia lửa d*c vọng.

Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.

Khi cảm giác đau đớn xé rách trên người truyền lại, Tần Thanh La chỉ có thể hét lên từ dưới đáy lòng: “Mẹ nó, cải thảo non cũng đều cho con heo nhà ngươi hết rồi!”

Nửa đêm, một cơn gió lạnh thổi qua, chiếc đèn lồng trên cầu thang gỗ bị thổi tắt.

Một tên thị vệ lấy đá lửa đặt trên ghế đẩu thắp sáng đèn lồng, lầu hai vọng lại tiếng “két” khe khẽ, cửa bị mở ra, một nữ nhân vóc người duyên dáng bước ra khỏi phòng.

nữ nhân này mặc chiếc áo bào rộng của đàn ông, bên ngoài áo bào còn được quấn một chiếc áo choàng lông thú, thị vệ cảm thấy chiếc áo choàng khá quen mắt, khi nhìn kỹ hơn thì hắn sợ hãi đến mức rơi cả đá đánh lửa trên tay.

Chiếc áo choàng lông thú đó là món đồ mà Vương gia thích nhất!

Nghe nói từng có nha hoàn làm rớt chút nước vào áo choàng này đã bị đánh gãy hai chân, còn có lời đồn áo choàng của Vương gia không được phép cho bất kỳ người nào ngoài hắn chạm vào!

Bây giờ chiếc áo choàng ấy lại đang ở trên người nữ nhân này.

Tần Thanh La nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ung dung bước xuống bậc thềm dưới ánh mắt kinh ngạc của thị vệ.

Cô ngáp một cái, khi đi xuống cầu thang, bước chân hơi yếu ớt, hình ảnh từ bồn tắm đến giường khi nãy bất chợt hiện lên trong đầu khiến cô không khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh.

Sau vài lần mây mưa, cô gần như mệt mỏi rã rời, khó khăn lắm mới đợi được người nam nhân kia ngủ thiếp đi, cô mới có thể đứng dậy, gắng gượng rời đi với cơ thể mệt mỏi.

Nha hoàn Y Nguyệt đang đợi ở góc sân, vừa thấy cô ra đã lập tức chạy tới, khi nhìn bộ đồ nam trên người cô thì chóp mũi nàng chua xót, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.

“Ta còn chưa khóc, em khóc cái gì? Ta mệt rồi, về nhà tắm rửa.”

Tần Thanh La lắc đầu, kéo tay Y Nguyệt ra ngoài sân.

Nha hoàn Y Nguyệt đi theo sau Tần Thanh La , có phần không chịu được ánh mắt tr@n trụi của đám thị vệ nên nức nở: “Tiểu thư, qua đêm nay, cuộc đời người sẽ thật sự bị huỷ hoại, em biết trong lòng người nhất định cũng rất buồn…”

“Buồn?! Có gì mà buồn?” Tần Thanh La hừ lạnh một tiếng: “Cho dù ta không đi thì cuộc đời này chẳng phải cũng bị huỷ sao?”

“Tiểu thư…” Y Nguyệt không ngừng nghẹn ngào.

“Được rồi, những chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Quan trọng là những thông tin em nghe được có đáng tin cậy không?”

Tần Thanh La quay đầu, tầm mắt rơi vào cửa sổ lầu hai xa xa, cửa sổ không đóng, vẫn có ánh sáng vàng mờ mờ hắt ra từ hai chiếc đèn lồng bên ngoài.

Y Nguyệt gật đầu rồi nói: “Yên tâm đi, mọi người đều biết Võ Tuyên Vương phong lưu thành tính, nữ nhân đến là ai cũng không từ chối, nghe nói không tới một ngàn thì cũng phải tám trăm nữ nhân từng ngủ với hắn. Hơn nữa sau khi xong chuyện hắn luôn trở mặt, đến nay vẫn chưa có nữ nhân nào được vào Phủ Võ Tuyên Vương ở.”

“Vậy thì tốt.” Tay Tần Thanh La dần nắm chặt thành nắm đấm: “Ta cũng sợ phiền phức, xong chuyện ai đi đường nấy, về sau không còn liên quan, vậy là tốt nhất.”

Y Nguyệt không nói gì, dù sao nàng cũng không hiểu được cách nghĩ của tiểu thư nhà mình.

Trên thực tế nếu có lựa chọn khác thì Tần Thanh La cũng không chọn giải quyết vấn đề theo cách này.

Sẽ không ai biết cô đã sốc thế nào khi xuyên không tới thời đại lạ lẫm này!

Cô vốn là chuyên gia chế tạo vũ khí, từng đoạt nhiều giải thưởng trong các cuộc thi thiết kế vũ khí quốc tế, ai biết trong một lần thí nghiệm cô lại bị nổ tung thành từng mảnh, khi tỉnh lại đã xuyên vào một nữ nhân cổ đại cùng tên cùng họ.

Chỉ tiếc là, trong xã hội gia trưởng này, phụ nữ có gia cảnh sạch sẽ là công cụ để nối dõi tông đường cho đàn ông, còn phụ nữ có gia cảnh không tốt chỉ có thể trở thành đồ chơi trong tay đám đàn ông.

Còn ba ngày nữa là cô phải gả cho một lão già chưa từng lộ diện, Tần Thanh La chỉ có thể nghĩ ra cách này để gạt bỏ suy nghĩ của những người đó.

Một nữ nhân cơ thể bẩn thỉu sẽ không được dung thứ trong phủ thừa tướng.

Đây chính là điều cô muốn!

Một lớp màng có thể đổi lấy một đời tự do.

Tần Thanh La cảm thấy rất đáng.

Cô đứng thẳng lưng trong tuyết, quần áo lụa là kéo thành một đường màu đỏ rực rỡ trên nền tuyết, nhưng cô chỉ lạnh lùng nhìn vào ánh lửa đang nhấp nháy.

Dưới ánh mắt tìm tòi hoặc khinh thường của mọi người, Tần Thanh La vẫn kiên định bước những bước chắc chắn và dứt khoát.

“Đợi đã.” Ngay khi hai người đi tới cổng, Kim Vệ – thủ lĩnh thị vệ giơ tay ngăn họ lại.

Hắn ta cũng nhìn thấy bộ quần áo trên người cô, trong mắt ẩn chứa vẻ sợ hãi, vẻ mặt tê dại: “Quần áo trên người ngươi là của Vương gia ta.”

Tần Thanh La nghe vậy thì mỉm cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên khiêu khích: “Thế thì đã sao? Vương gia nhà ngươi xé rách quần áo ta, đền cho ta một bộ quần áo cũng là lẽ đương nhiên! Nếu ngươi không tin thì vào xem thử đi.”

Xé rách…

Đây là lần đầu tiên Kim Vệ nghe thấy một nữ nhân nói chuyện này thẳng thắn như vậy, mặt hắn ta đỏ bừng, nhất thời nói không nên lời.

Sao hắn ta dám vào xem? Đánh chết hắn ta cũng không dám bước chân vào “chiến trường” đó.

Tần Thanh La đẩy tay đang chặn đường mình của hắn ta ra, dẫn Y Nguyệt thản nhiên bước đi, áo choàng trên người cô hơi dài, khi di chuyển để lại dấu vết mờ mờ trên nền tuyết trắng.