100 Cách Cưng Vợ

Chương 631: Không khống chế được với cô




Bùi Dục ngựa quen đường cũ cúi đầu hôn lên một đóa hồng mai, cảm thấy cô bé dưới người không ngừng run rẩy, anh càng không nhịn được dùng răng cắn nhẹ...

Một cảm giác kỳ lạ từ ngực lan ra, nhưng Tịch Giai Giai cũng không có hưởng thụ, cô chẳng qua cảm thấy lạnh cả người, mặc dù ghét Bùi Dục ngại Bùi Dục, cũng chưa từng nghĩ người này sẽ xâm phạm mình.

Mọi thứ trước mặt đối với Tịch Giai Giai độc thân hai mươi năm mà nói, vẫn là quá đáng rồi.

Giận dỗi, uất ức gì đó, vào lúc này đều không quan trọng, cô chỉ hy vọng người đàn ông này có thể thả mình ra.

"Không được….xin anh tha cho tôi đi..." Lúc mở miệng thì trong giọng nói mềm mại đã có tiếng nức nở: “Tôi sai rồi, tôi không nên nói anh như vậy, xin anh thả tôi ra..."

Cảm xúc tràn đầy của Bùi Dục nghe tiếng nỉ non của cô bé như là mở van ào ra, cảm giác sôi trào chạy khắp cơ thể.

Đôi mắt khép hờ mở to ra, đứng dậy nhìn lại gương mặt trắng nõn đã ướt nước mắt, nước mắt to như hạt đậu tràn ra khỏi khóe mắt, như là vòi nước xả van, liên tục không ngừng, lặng lẽ lên án với anh.

Nhìn nhìn lại dấu vết hồng hồng kéo dài từ ngực cô xuống- -

Mẹ nó!

Cơ thể Bùi Dực như là đột nhiên yếu đi, năm ngón tay cứng cáp lập tức buông ra, sau khi thả người ra, anh ta ngồi thẳng người, đưa tay ôm đầu lông mày, như là đã bình tĩnh lại cơn giận.

Bên tai truyền đến tiếng khóc thút tha thút thít của cô bé bên cạnh, có thể nghe thấy cô rất muốn khóc, nhưng mà sợ mình ở đó, liều mạng chịu đựng đè âm thanh xuống nhỏ nhất.

Tiếng xì xào sửa lại quần áo cũng làm Bùi Dục có chút đau đầu, cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ, cũng không phải chưa từng chạm qua phụ nữ, sao lại váng đầu như thế chứ?

Vừa rồi nếu như không phải cô đột nhiên khóc lên, có phải anh sẽ làm luôn trong xe?

Bùi Dục anh lúc nào cần phụ nữ mà phải ép buộc chứ, không nói đến những người phụ nữ tình nguyện không ngừng tre già măng mọc kia, anh thật sự coi thường sự ép buộc

Tịch Giai Giai luống cuống tay chân cầm quần áo sửa sang lại một lần, nhưng mà quần áo mặc lại được, chuyện lúc này lại không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô cảm giác vừa rồi mình muốn xém chút bị hủy trong tay người đàn ông này rồi.

Cũng may, anh không thật sự làm gì cô cả.

Trong xe lơ lửng một loại không khí làm người ta bực bội, Bùi Dục ngồi một lát rồi để tay xuống, liền nhìn qua người bên cạnh, tầm mắt không tự giác rơi vào vùng ngực của cô, trước mắt lập tức hiện lên cảnh sắc vừa mới nhìn qua….

Dục vọng chưa thỏa mãn, vô cùng táo bạo.

Hít sâu một hơi, anh ta quay mặt, đánh hạ cửa sổ xe quát với lão lý cách đó năm thước: “Lên lái xe!"

Lão Lý đang ngắm nhìn phương xa, đột nhiên nghe thấy tiếng quát kia lại càng hoảng sợ, biết rõ cậu Bùi này có chút phong lưu, nhìn lại thời gian… Có phải là hơi nhanh quá?

Không dám trì hoãn, lão Lý lập tức lên xe.

Tịch Giai Giai nhìn xe lần nữa khởi động, cả người cũng chưa tỉnh hồn, thân thể dính sát trên cửa xe, cố gắng cách xa người đàn ông kia nhất có thể.

Chỉ là tâm trạng quá kịch liệt, lại còn rất uất ức, âm thanh nức nở không thể nào ngăn được.

Trong lòng Bùi Dục cũng cảm thấy phiền, nghe tiếng tức giận trừng mắt, trong đôi mắt đen như là phun ra lửa: “Em câm miệng cho tôi!"

Vừa dứt lời, nước mắt từ đôi mắt to càng rơi dữ dội...

Tịch Giai Giai kiềm chế không thút thít khóc, lại sợ chọc giận anh ta lần nữa, vội vàng nói xin lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi nhịn không được…”

Mặt cô không biết là bị sợ hay gì, trắng gần như trong suốt, miệng và mũi đỏ hồng, tóc trên trán rối bời, trên cổ còn có dấu vết anh để lại, trong điềm đạm đáng yêu lộ ra một loại kích thích.

Bùi Dục cảm thấy nhất định là mình điên rồi, nhìn một người khóc bẩn như vậy cũng có cảm giác.

"Shit!"

Trầm giọng mắng một câu, không biết là do cô hay là do chính mình, hắn cảm thấy hôm nay nhất định là vì ở tiệc cưới uống nhiều quá, cho nên mới mất trí.

Nhất định là như vậy.

Đoạn đường sau, Bùi Dục không liếc cô thêm cái nào, sợ mình liếc mắt thêm một cái sẽ không nhịn được đẩy cả người cô ra ngoài.

Xe chạy hơn nửa đường, giọng điệu của anh rất mạnh mẽ mở miệng: “Nhà của em ở đâu."

Tịch Giai Giai run run, không biết anh đang nghĩ cái gì, cũng không dám nói ra địa chỉ với anh, trong ánh mắt bị nước mắt thấm đẫm đều là phòng bị.

Sắc mặt Bùi Dục âm trầm đáng sợ, nhìn ra cô căng thẳng, như sắp vặn ra nước đến nơi: “Nếu như em muốn thế này theo tôi về Hồng Đỉnh, có thể không nói

"1 số 37 phố Tiểu Tân!"

Vừa dứt lời, Tịch Giai Giai lập tức mở miệng, như sợ chậm một giây anh ta sẽ hối hận.

Bùi Dục cảm giác mình thật sự sắp nổ tung, nghĩ đến trước nay đều là bị oanh oanh yến yến vờn quanh, không ngờ có một ngày đá trúng tấm sắt.

Rất tốt, thật sự rất tốt.

Loại cảm giác cả đời này có thể không cần lại một lần nữa.

Anh trực tiếp gọi lão Lý: “Đưa cô ấy đến chỗ kia."

"Vâng, tổng giám đốc Bùi."

Xe chạy thẳng về phố Tiểu Tân, Tịch Giai Giai nhìn quang cảnh nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ hy vọng xe có thể chanh nhanh một chút, ngồi bên cạnh người đàn ông này, cả người cô sắp hít thở không thông.

Cuối cùng cũng đến, nửa tiếng sau, xe yên ổn dừng ở dưới một khu chung cư kiểu cũ.

Bùi Dục mở mắt nhìn qua tòa nhà năm tầng cũ kỹ bên ngoài, vách tường bằng xi măng nguyên thủy nhất, trải qua nhiều năm mưa gió đã trở nên cũ kỹ, cửa đơn chỉ được một người đi qua, vô cùng chật hẹp.

Bùi Dục cả đời này cũng không bao giờ đến những nơi như thế này, cả gương mặt đều ghét bỏ.

"Ở một nơi thế này, trách không được em lại gặp tôi."

"..."

Tịch Giai Giai rụt cổ một cái, cầm túi tùy thân của mình lên, không muốn cãi cọ gì với anh, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi đi đây."

Người đàn ông nóng nảy đó không hiểu sao nghe xong càng nóng nảy hơn “Mau cút."

"..."

Tịch Giai Giai không thể nào ngờ được, hai mươi năm cuộc đời, có một lần cô nghe chữ cút đi lại vô cùng may mắn.

Thật tốt quá, bây giờ cô cút ngay, tuyệt đối không kéo dài thêm chút này.

Chú Lý nhìn cô bé chạy như bay xuống xe, lại đưa tầm mắt nhìn người đàn ông gương mặt âm trầm dựa vào ghế sau trong kính chiếu hậu.

Người cũng đã đi rồi, ôi, bình thường tổng giám đốc Bùi khôn khéo như vậy, thì ra gặp phải người mình thích chỉ số thông minh cũng về bằng không, rõ ràng đối với cô bé kia khác biệt, nhưng cứ phải dọa người ta chạy mất.

Nghiệt duyên mà.

Bùi Dục chỉ cảm thấy mình quả thực là đang thả nai về núi, vị trí bên cạnh trống trơn, trong lòng anh ta lại càng phiền muộn, không nói được vì sao, chỉ là anh ta không vui, bực dọc!

"Tổng giám đốc Bùi, bây giờ đi đâu đây?" Chú Lý mở miệng hỏi.

Mí mắt của người này cũng không giơ lên, giọng nói không biết tức giận với ai: “Về nhà!"