1001 Đêm Tân Hôn

Chương 156: Cô đừng ép con




“Chị....” trong lòng Lương Nặc tràn lên sự xúc động: “Cảm ơn chị...”

“Im miệng! ” Lương Vân vội vàng cắt ngang lời Lương Nặc, nói giọng tự hào, trêu chọc, lấy tay hất hất mái tóc đầy vẻ gợi cảm: “Giờ chị mới phát hiện trước đây cứ tranh giành đồ với em thật là ngốc, em thì có cái gì tốt chứ? xem xem, giờ còn phải nhận viện trợ từ chị, cái cảm giác này á! Đúng là cái cảm giác mà chị thấy hạnh phúc nhất.”

Tuy bị Lương Vân trêu như thế nhưng Lương Nặc không hề để bụng, cô ôm lấy Lương Vân cảm động: “Vậy thì từ nay về sau em cứ dựa vào chị thôi, để chị viện trợ cho em cả đời.....”

“Trời....”

Máy bay sắp cất cánh rồi, Kỷ Sênh đột nhiên lôi cô sang một bên vẻ thần bí, nói: “Cậu nói xem , không phải trong bụng cậu có một chồi non bé nhỏ, vì sợ Bắc Minh phu nhân cắt đứt nó đi mà chạy ra nước ngoài chốn đấy chứ?”

Không phải vậy thì sao không đi thực tập ở công ty của gia đình?

Càng lúc Kỷ Sênh càng cảm thấy rất có khả năng đó, lại liếc mắt đề phòng: “Nói, có phải cậu mang thai rồi không? Bao lâu rồi?”

Lương Nặc lườm Kỷ Sênh một cái, bất lực nói: “Cậu sau này bớt xem phim Hàn Quốc đi nhé...tớ sao lại mang thai được chứ?”

“Tớ nói thật đấy! tớ biết đêm trước hôm xảy ra tai nạn xe cậu đã chốn đi gặp Bắc Minh Dục! Nói nhanh lên, chậm kinh bao lâu rồi?”

“......” Lương Nặc đánh vào người Kỷ Sênh một cái, lườm nói:“ Tối hôm đó bọn tớ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa...đến tháng rất đúng ngày, vừa tới tối qua!”

KỶ Sênh lúc này mới hết sốt sắng, gật gật đầu: “Vậy thì tớ yên tâm rồi, đứa bé dù gì cũng là một mạng người, lại vô tội nữa! Có điều sai cậu lại phải ra nước ngoài, sao không ở luôn công ty của mình? Vừa gần vừa tiện!”

“Tớ ở trong nước bao nhiêu năm như vậy, đột nhiên muốn thay đổi môi trường, lại nói, Pari Pháp là vương quốc của thiết kế - là nơi tớ luôn mong muốn hướng tới, múc trước khi đăng ký tham gia chẳng phải cậu cũng đã nói là muốn tới đó thực tập à?”

“Trời....thôi bỏ đi, tớ học hành ra cái gì chứ? cậu thì là kẻ mọt sách!”

“Hành khách bay tới Pari Pháp xin chú ý, chuyền bay XXX....” giọng nói ngọt ngào của nhân viên sân bay nhắc nhở Lương Nặc vào các hành khách bay tới Pari có thể lên máy bay rồi, Lương Nặc lại lần nữa ôm mấy người bạn và chị em, sau đó đi thẳng không quay đầu lại, rời xa thành phố Hải Thành.

Trên máy bay Lương Nặc cảm thấy rất buồn ngủ vậy thì cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô đã gặp một cơn ác mộng.

Trong mơ, Bắc Minh Dục đem tới cho cô một đám cưới hoành tráng, công bố với thiên hạ rằng cô là vợ anh, hai người nắm tay nhau bước vào lễ đường trong sự vui mừng chúc phúc cùng tiếng vỗ tay của người thân và bạn bè, đến nỗi hình ảnh người cha sống chết còn chưa rõ của cô cũng xuất hiện.

Dưới sự hướng dẫn đọc lời tuyên thệ của mục sư, hai người nhìn nhau hạnh phúc nói rằng không kể giàu nghèo bệnh tật đều không bao giờ rời xa nhau.

Trao nhẫn cho nhau, mục sư tuyên bố tân lang có thể hôn tân lương.

Đột nhiên đúng lúc đó, vốn dĩ đang phát những bài hát cùng những hình ảnh ngọt ngào hạnh phúc của hai người khi chụp ảnh cưới trên màn ảnh rộng bỗng nhiên lại là hình cô trong những bức ảnh đáng sợ kia, sắc mặt của khách quan sầm lại, chỉ tay thẳng vào Lương Nặc mà mắng: “Lương Nặc, cô là cái loại này đấy hả...dám làm ra những chuyện như thế này mà còn đòi gả cho Bắc Minh Dục?”

Sắc mặt và ánh mắt của Bắc Minh phu nhân cũng như bốc lửa tức giận, dường như muốn đem cô vứt vào vạc dầu vậy.

Những vị khách mặt cũng lạnh tanh trong phút chốc nhìn cô, nguyền rủa cô, cầm những đồ vật gần họ nhất ra sức ném vào người cô, khuôn mặt vui mừng hạnh phúc đầy quen thuộc của Bắc Minh Dục cũng trở nên lạ lùng, ghê tởm lườm cô....

Cô bị đuổi ra khỏi giáo đường, bước trên đường vô định, nước mắt lăn dài, người đi đường cũng không tha chửi bới cô.

“Cô à! Đồ của cô rơi rồi.....” đột nhiên tiếp viên hàng không đi tới, cúi xuống trước mặt cô nhặt chiếc túi lên đưa cho Lương Nặc, làm cô tỉnh lại sau cơn ác mộng.

Cô ngồi thẳng người lên, toàn thân run rẩy, mồ hôi hạt hiện dày trên trán, dùng một ánh mắt phòng vệ nhìn người tiếp viên.

Người tiếp viên đơ người ra rồi nói lại rõ ràng lần nữa: “Cô à, đồ của cô rơi rồi, mời cô thắt dây an toàn vào, chúng ta sẽ cất cánh ngay bây giờ.”

Khi Lương nặc tỉnh táo lại, cô đảo mắt nhìn bốn phía, những người xung quanh cô đều không hề quen biết.

Cuối cùng cô cũng thở dài nhẹ nhõm.

Hóa ra, điều cô sợ nhất không chỉ là Bắc Minh DỤc nhìn thấy những bức ảnh đó mà còn là một khi những bức ảnh đó bị lộ ra, thiên hạ sẽ dùng ánh mắt và sự chửi rủa đối với cô.

Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người bình thường nhỏ bé trong thế giới bao la rộng lớn này thôi mà.

Máy bay cất cánh rời khỏi sân bay, cô hướng ánh mắt mình nhìn thế giới qua cửa sổ máy bay, nhìn toàn bộ thành phố Hải Thành, tự nói với lòng mình: hi vọng , khi tôi trở lại, Hải Thành sẽ không còn lạnh lẽo như thế này nữa.

.......

Khi Bắc Minh Dục được biết Lương Nặc đã đi Pari, con tim anh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, anh có thể chịu đựng được việc cô đề nghị chia tay, thế nhưng anh không có cách nào để chấp nhận được việc cô sẽ rời xa khỏi tầm mắt của anh!

Rất nhanh sau đó anh đã bảo thư ký Tôn đặt vé máy bay với chuyến bay sớm nhất, nhưng anh chưa kịp rời khỏi tập đoàn Bắc Minh thì Bắc Minh phu nhân đã kịp tới để ngăn anh lại.

“Đứng lại!”

“Cô, cô đưng ép con.” Bắc Minh Dục với khuôn mặt lạnh lùng khiến người khác đến thở cũng không dám thở mạnh nói: “Con có thể đồng ý với Cô sẽ không qua lại với cô ấy, nhưng con sẽ không để cô ấy đi như thế!”

Nói xong, anh vượt qua Bắc Minh phu nhân mà đi.

Bắc Minh phu nhân lại hét tên anh hai lần nữa nhưng cũng không giữ chân anh lại được, vú Hà liền chạy lên vài bước nhanh tay phát đoạn ghi âm lúc bà ta ở cùng Lương Nặc ở ngự cảnh viên.

[Nữ chủ nhân của Bắc Minh gia nhất định phải là người con gái đoan trang danh tiết, nếu cô muốn trách thì hãy trách tên dâm phụ kia, chính hắn ta đã hại cô có kết cục như thế này! Có điều cô đúng là cũng trọng tình trọng nghĩa đấy, đến nước này rồi mà vẫn một lòng bảo vệ tên dâm phụ đó.]

[Tôi không hề biết hắn ta là ai, tôi cũng chưa bao giờ muốn bảo vệ hắn ta! Tôi hận hắn ta không chết quách đi, sao lại muốn bảo vệ hắn ta chứ? Nhưng vú Hà à! Tôi từ đầu tới cuối đều là kẻ bị hại, sao các người không thể tha cho tôi?]

Một cuộc đối thoại ngắn ngủi đã có thể làm cho Bắc Minh Dục dừng bước lại.

Bắc Minh phu nhân nhìn anh khiêu khích nói: “Nếu con muốn biết xem khi Lương Nặc biết được chân tướng sự việc thì sẽ phản ứng như thế nào, có giết chết kẻ đã hại cô ta hay không...vậy thì...con có thể đuổi theo cô ta rồi đấy!”

Sắc mặt Bắc Minh Dục đột nhiên trầm xuống, không còn vẻ tự tin kiên quyết ba nãy nữa, anh trầm mặc hồi lâu, nghiến chặt răng không can tâm tình nguyện thốt ra một câu: “Cô à! Cô thật tàn nhẫn.”

Nói xong, anh quay người bước vào phía trong tập đoàn.

NHìn Bắc Minh DỤc đi khuất khỏi tầm mắt, Bắc Minh phu nhân nheo nheo mắt, không nói gì hồi lâu, trong lòng thấy mãn nguyện mà trở về căn biệt thự.

***

Pari là một thành phố lãng mạn.

Lương Nặc mới đầu là do chuẩn bị cho việc tìm phòng ở nên mới đến trước đó vài hôn, nhưng bây giờ đã có phòng của Lương Vân, nên thời gian rảnh rỗi của cô khá nhiều, vậy là cô đi tới một trang viên ở vùng ngoại ô.

nghe nói người chủ trước của trang viên này là một nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng.

Thời thơ ấu đã có những dấu hiện cho thấy sẽ là một thiên tài thiết kế trong lương lai, hằng năm các tác phẩm thiết kế của người này đều có những ảnh hưởng nhất định tới ngành công nghiệp thiết kế đồ trang sức, sau đó trong trang viện đã tiến hành những cuộc triển lãm trang sức, tất cả những tác phẩm xuất sắc của các nhà thiết kế đều được đem ra triển lãm.

Khách trên xe đi tới vùng ngoại ô cũng chả có mấy người, ngồi chưa kín hết ghế trên xe.

Lương Nặc chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đeo tai nghe vào nghe nhạc, gật gật đầu theo tiếng nhạc, có lúc cũng hát nhỏ vài câu. Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, tâm trạng của cô vì thế mà cũng khá hơn rất nhiều.

Sau đó vài điểm dừng xe, cũng có vài người khách nam nữ lên xe.

Lương Nặc đang chăm chú nhìn một chú ngựa hoang dã ngoài cửa sổ, ánh mắt còn đầy sự ngạc nhiên thì trên đầu liền truyền đến một giọng nới lanh lảnh kiêu ngạo cảu một người phụ nữ: “Này, Người phương đông kia, tôi muốn ngồi ở vị trí này, cô nhường lại ghế đó cho tôi, cô có thể cho cô hai trăm đồng franc.”

Lương Nặc tháo chiếc tai nghe ra, ngẩng đầu lên nhìn, một người phụ nữ tóc màu ánh kim đang nhìn cô chằm chằm, trong tay còn cầm hai trăm đồng franc.

“Xin lỗi, tôi cũng rất thích chỗ ngồi này, bao nhiêu tiền tôi cũng không đổi.”

Lương Nặc nhẹ nhàng trả lời cô ta, người phụ nữ đó tức giận, lạnh lùng nói: “Chẳng phải là chê tiền ít à? Tôi cho thêm cô 2 trăm nữa, tổng cộng là 4 trăm, thế đã đủ chưa? Nhanh đứng lên!”

Lương Nặc lần này còn không thèm ngẩng đầu nhìn cô ta, nghe nhạc như không nghe thấy lời cô ta nói.

Trên xe còn rất nhiều người khác, nhìn thấy ảnh này họ xì xào với nhau, hoặc là khinh bỉ hoặc là nhạo báng, cũng không biết ánh mắt đang hướng thẳng vào ai nữa.

Người phụ nữ nhìn thấy Lương Nặc không thèm động đậy gì, lại phát hiện thấy những người xung quanh đang nhìn mình, cô ta tức điên lên, lấy tay kéo Lương Nặc ra khỏi chỗ ngồi: “Đồ người phương đông rẻ tiền! Nể mặt cô mới bảo cô đứng dậy, lại còn không biết thân biết phận.....”

“Dừng tay!” Lương Nặc còn chưa kịp phản kháng lại cô ta thì từ phía bên cạnh vang lên tiếng một người đàn ông nghe ấm áp: “Cô ấy đã nói rồi cô ấy không nhường dù bao nhiêu tiền, sao cô lại có thể mất lịch sự như thế chứ?”

Một thanh niên với khuôn mặt anh tú sáng sủa lên tiếng.

“Can hệ gì tới anh? Tôi đang nói chuyện với người phương đông này! Anh biết điều thì câm mồm lại cho tôi!”

“Người phương đông thì làm sao? Tổng thống Mỹ còn là người da đen, cô vẫn còn muốn phân biệt chủng tộc à?”

“Anh....”

Kít....

Lại tới một điểm nữa, đài trên xe nhắc nhở hành khách xuống xe, hành khách vừa lên xe chú ý đứng vững, ngồi hoặc tìm chỗ bám chắc chắn.

Lương Nặc nghe thấy hai người tranh chấp với nhau , nheo nheo mày cô cũng không nói gì thêm.

Lúc này, bước lên xe có một người phụ nữ mang thai tuổi tương đối lớn, trên tay chị ấy còn cầm hai chiếc túi, do người phụ nữ đó lên xe với động tác tương đối chậm chạp nên trong có vài giây ngắn ngủi các ghế trên xe đã bị ngồi kín người.

Lương Nặc không hề do dự đứng lên nhường ghế cho người phụ nữ, cô đỡ lấy hai chiếc túi xách trên tay người đó, kéo chị ấy vào ghế của mình.

“Tôi giúp chị xách, chị ngồi xuống trước đi.”

Lương Nặc vừa cười vừa nói nhẹ nhàng.