1001 Đêm Tân Hôn

Chương 206: Cô ấy không thể biết, cũng không được phép biết




Nghe tin Lý Tranh Diễn đưa tới, anh đột nhiên mím chặt đôi môi, ánh mắt lóe lên sự thù địch khó lòng che giấu nổi.

Phản ứng đầu tiên của anh đó là nghĩ tới Đổng Hàn Thanh – anh nghĩ rằng hắn ta đã nuốt lời làm lộ những bức ảnh đó ra.

“Có những tờ nào đăng?”

“Tờ báo lớn nhất và lớn thứ hai Hải Thành đều đăng rồi, có điều Tiểu Nặc Nặc cũng không phải ngôi sao hay người nổi tiếng gì, vừa mới đăng lên nên cũng chưa tới mức rùm beng lắm, tôi đã cho người đi gặp chủ biên rồi, nhưng vẫn chưa thấy có phản ứng trả lời nào.”

“Tôi biết rồi, cậu triệu tập tất cả các chủ biên lại, tôi tới ngay bây giờ đấy, còn nữa, cậu giúp tôi mua hết lại toàn bộ số báo có đăng ảnh Lương Nặc trên thị trường về tiêu hủy hết cho tôi, chi phí bao nhiêu bộ phận tài vụ bên tập đoàn sẽ chuyển cho cậu.”

“Cậu nhanh lên, mùng một đầu năm tuy là mọi người không ra ngoài mua gì nhưng sẽ tập trung lại ngồi với nhau buôn các chuyện trên trời dưới biển....”

Bắc Minh Dục nhăn trán lại: “Được!”

Sau khi cúp máy, anh thay đồ rồi đi ra ngoài, ngồi trên xe, anh nhanh chóng gọi điện cho Đổng Hàn Thanh, Đổng Hàn Thanh có chút bất ngờ, đơ người ra.

“Hôm nay mùng một tết....”

“Những bức ảnh đó ngoài anh ra thì anh còn đưa cho ai nữa.?”

Mới đầu thì Bắc Minh Dục cho rằng Đổng Hàn Thanh bán rẻ anh nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta muốn có được thông tin liên quan đến To Tư như vậy, sao lại có thể phản bội lời hứa vào thời điểm này?

“Không đưa cho ai nữa.” Lời Đổng Hàn Thanh có chút nghi ngờ không hiểu: “Những bức ảnh đó nói gì thì nói cũng là con át chủ bài trong tay tôi, sao tôi lại có thể đưa cho người khác.”

“Nếu anh dám đổ thêm dầu vào lửa thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.”

Sau khi cúp điện thoại, ánh lắt Bắc Minh Dục đột nhiên sắc lạnh.

Trước đây Bắc Minh phu nhân cũng đã từng dùng những bức ảnh này để uy hiếp anh, vì vậy có thể nói, ngoài Đổng Hàn Thanh ra, khả năng duy nhất, có mục đích để làm chuyện này chỉ có Bắc Minh phu nhân mà thôi....

Chỉ là anh không ngờ được, bà ta lại chọn thời điểm Tết nhất thế này để phơi bày tất cả!

Tút tút...

Tin nhắn của Lý Tranh Diễn gửi tới.

“Những bức ảnh đó tôi đã gửi tới hòm thư của cậu, nhớ kiểm tra.”

Bắc Minh Dục tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại, mở hòm thư ra ấn vào nút tải, đợi tải về hai phút, chỉ hai phút nhưng anh cảm thấy nó dài hơn bao giờ hết, càng chờ càng thấy lâu.

Màn hình điện thoại hiện lên thông báo ảnh đã được tải về.

Bắc Minh Dục không chút do dự, anh mở thư mục tải về ra, ngón tay vuốt màn hình chạy dọc từ trên xuống dưới, màn hình hiện lên vài bức ảnh, ánh sáng không được coi là rất tốt nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy bối cảnh trong bức ảnh chính là công trường cũ nát mà khi trước Thẩm Ưu bắt cóc Lương Nặc tới.

Trong ảnh, Lương Nặc bị hai cánh tay ép lấy giữ im trong một tư thế nhục nhã, cho dù trên người nội y vẫn còn mặc đầy đủ nhưng chỉ cần nhìn vào nét mặt đau khổ bất lực của cô cùng với hai cánh tay chó đang ép cô như thế, người nhìn không thể không hoài nghi về những gì cô phải trải qua.

Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên màn hình điện thoại, trong đầu như kiểu có một dây cung đang căng lên rung như sắp đứt.

Mới đầu anh cứ nghĩ đó là những bức ảnh ở phòng khám tư kí nhưng không phải.

Là Thẩm Ưu!

Mà tối hôm qua, khi ngồi trong xe cô cũng đã không nói thật với anh, Thẩm Ưu đã tìm bốn tên ăn mày, không những chỉ là muốn cưỡng bức cô mà còn muốn chụp lại những bức ảnh nhục nhã này để hủy hoại cô....

Chẳng trách, khi nhắc tới Thẩm Ưu, cô có những phản ứng không bình thường.

Hóa ra lý do là ở những bức ảnh như thế này.

Trong lòng Bắc Minh Dục bây giờ như đang có lửa đốt, mắt anh đỏ ngầu lên, dường như không hề đắn đo do dự liền gọi điện cho thư ký Tôn: “Nghĩ cách cắt ngay mạng ở khu vực nhà Lương gia, tuyệt đối không được lể Lương Nặc lên mạng.”

Thư ký Tôn với hơi thở nặng nề, cũng giống như vừa mới biết được sự việc này, anh ta cảm thấy rất sốc.

“Thiếu gia, anh muốn giấu thiếu phu nhân?”

“Không phải giấu, mà là trước khi tôi giải quyết được việc này thì cô ấy không thể cũng như không được phép biết.”

Chiếc xe phóng như bay tới một trong ba tờ báo lớn nhất của Hải Thành –là tờ nhật báo Hải Thành. Vì là đang thời gian Tết, nên bảo an ở trước tòa chỉ có vài người, Lý Tranh DIễn sớm đã đứng ở cổng đợi anh, hai người tức tốc đi tới phòng họp.

Lý Tranh DIễn nhìn bộ dạng tức giận của anh nhưng vẫn không nhịn được: “Tôi thấy bây giờ cậu tức giận như thế này, trước đây cái sự tức giận đó sao không có? Lại còn không biết Thẩm Ưu đã chụp lại những bức ảnh này, đáng đời.”

“Câm mồm!” Bắc Minh Dục liếc nhìn anh ta với ánh mắt hình viên đạn: “Nếu cậu nhàn quá chán sống rồi thì tôi cũng sẽ không ngại để lộ ra cả tập ảnh giữa cậu và em gái cậu đâu!”

“hả? Tôi và em gái tôi?” Lý Tranh Diễn vừa đi vừa nhếch mép cười: “Kỷ Sênh á? Tôi cầu còn không được ấy, dù sao đàn ông cùng lắm bị nói là lăng nhăng, chịu thiệt cũng không phải chỉ có mình tôi.”

Bắc Minh Dục nhìn anh ta khinh bỉ: “Đúng là lòng dạ chó má!”

“Giống nhau cả thôi!”

Trước khi tới, Bắc Minh Dục đã sai thuộc hạ dùng “mọi cách” để “mời” những chủ biên của các loại tạp chí khác nhau tới, lúc này, chủ biên của các tờ báo lớn nhỏ cũng như các tạp chí đã tập trung lại ở cùng một nơi.

Nhìn thấy Bắc Minh Dục tới, một số chủ biên của các tờ báo lớn- tờ báo đã cho đăng ảnh Lương Nặc thấy có chút bất an.

“Bắc Minh thiếu gia.” Mọi người đều đứng lên chào hỏi.

Cũng có người thắc mắc: “Mùng một Tết, không biết rốt cuộc có việc gì mà anh gọi chúng tôi tới đây? Nếu Bắc Minh thiếu gia không thể cho chúng tôi một lý do hợp lý thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Ánh mắt Bắc Minh Dục như đao liếc nhìn một lượt những người trong phòng.

Bắc Minh Dục đem một chồng báo vừa thu hồi về vứt trước mặt bọn họ: “Ai cho các người gan mà các người dám đăng ảnh vợ tôi bị làm nhục lên báo thế này? Có phải tôi vào tù một lần nên trời đất Hải Thành này liền biến thành trời đất của các người không.”

Những chủ biên của những tạp chí nhỏ chớp chớp mắt, xì xào.

Những chủ biên lớn mà đăng ảnh liền liếc mắt nhìn nhau, sớm họ đã đoán được ra rằng Bắc Minh Dục vì sự việc này mà tìm tới bọn họ, nhưng không ngờ được anh lại tức giận như thế này.

“Bắc Minh thiếu gia, theo như thôi được biết thì Lương tiểu thư bây giờ không còn được coi là vợ anh nữa rồi, cùng lắm chỉ có thể nói là vợ cũ.” Chủ biên của tờ nhật báo to gan lên tiếng.

Chủ biên của tờ vãn báo cũng thêm vào: “Khi in những bức ảnh này chúng tôi cũng đã xem xét suy nghĩ tới việc cô ấy là vợ cũ của anh, nhưng Bắc Minh phu nhân đã có công cáo rõ ràng rằng bây giờ cô ấy và Bắc Minh gia không hề có quan hệ gì rồi, huống hồ, tạp chí chúng tôi cũng cần có những bài viết để thu hút sự quan tâm của người đọc trong thời điểm như thế này, suy đi tính lại thì vẫn thấy đây là lựa chọn tốt nhất.”

Nhưng trên thực tế, có người đã dùng giá cao để mua mặt báo của hai nhà báo lớn nhất này, người đó yêu cầu bọn họ phải đăng những bức ảnh này ở trang nhất.

Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng lạnh lùng: “Các người tận mắt nhìn thấy đơn ly hôn của chúng tôi không? Chỉ vì lượng tiêu thụ mà các người làm cái việc không biết xấu hổ thế này à? Làm thế này chẳng khác nào hủy hoại tương lai của cô ấy, rồi ngay tới cả việc làm thế nào để đối mặt với những mối quan hệ xã hội của cô ấy nữa, như vậy có thể nâng cao lượng tiêu thụ gì? Các người nghĩ tôi là thằng ngốc à?”

“Chúng tôi không có ý này....” chủ biên của tờ nhật báo và vãn báo đồng thanh lên tiếng.

Nghe trong lời nói của Bắc Minh Dục thì có nghĩa là hai người họ vẫn chưa li hôn.

“Hai tiếng đồng hồ, tôi cho các người hai tiếng đồng hồ, dừng ngay mọi việc có liên quan tới việc in ấn những bức ảnh này cũng như những thông tin liên qua, còn những tờ in rồi mà chưa tung ra thị trường nữa, tiêu hủy hết cho tôi!”

“Dựa vào cái gì?” chủ biên của tờ vãn báo không khách khí mà phản bác lại: “Bản in loạt đầu tiên đã được lên kế hoạch đưa ra thị trường rồi, lượng tiêu thụ cũng không tới nỗi nào, việc in thêm cũng đã được tính toán và lên kế hoạch, anh làm thế này thì những tổn thất của chúng tôi ai chịu? Rồi cả tổn thất về danh tiếng cũng tính làm sao được? Không được!”

“Đúng vậy, chúng tôi đều bán ra ngoài rồi, bây giờ anh muốn ngăn lại chỉ sợ là không kịp nữa.”

Bắc Minh Dục đột nhiên cười lạnh lùng: “Xem ra tôi không cần thiết phải nói chuyeenjv ới vác người, nói chuyện với ông chủ của các người cũng được!”

“Anh....anh muốn làm gì hả?”

“Tôi muốn đổi chủ cho những chiếc ghế chủ biên.”