1001 Đêm Tân Hôn

Chương 382: Buôn bán trẻ em




“Hảo Hảo chẳng phải vẫn ở trong đó à?”

Lương Nặc hoài nghi đẩy chiếc xe quay ngược lại nhìn, phát hiện chỗ vẫn đặt Hảo Hảo lúc này đang trống trơn, chỉ có một bình nước được bọc vài đang nằm chỏng chơ trong đó.

Trọng lượng cũng tương đương vậy thoảng nào Lương Nặc kéo đẩy bao lâu mà cũng không phát hiện ra.

“Sao lại thế này? Hảo Hảo đâu? Lương Nặc sợ hãi mặt tái xanh đi. Cầm bình nước lên vứt ra ngoài, ôm lấy cái bọc bọc trẻ sơ sinh nhìn bốn phía: “Hảo Hảo của tôi đâu? Rõ ràng vừa nãy vẫn còn ở đây mà!”

Vú Trần sốt sắng: “Camera! Bên trong siêu thị có camera....”

Lương Nặc như tỉnh lại, vứt cái bọc bọc trẻ sơ sinh đi vội vàng chạy vào phía trong siêu thị.

Bên trong siêu thị người đi người lại rất đông, cô nhanh chóng chạy tới phòng điều hành, nói rõ nguyên nhân: “Con trai tôi vừa biến mất, xin hãy mau giúp tôi nhìn camera một chút!”

Nhân viên đưa cho cô một chai nước: “Con trai chị biến mất? Chị cứ bình tĩnh hãu, sự việc như thế này siêu thị cũng thường xuyên xảy ra, để chúng tôi tìm giúp chị.”

Lương Nặc làm gì còn tâm trí nào mà uống nước, tay cô cầm chặt lấy chai nước, hai mắt dán chặt lên màn hình.

Màn hình chạy ngược lại hình ảnh của nửa giờ đồng hồ trước, Lương Nặc nói ra địa điểm, nhân viên tìm ra hình ảnh của khu vực đó, để camera chạy từ từ, nhìn thật rõ, đột nhiên có một người đàn ông mặc chiếc áo gió màu đen tranh thủ lúc Lương Nặc đỡ đứa bé gái lên đã đổi Hảo Hảo và bế đi mất.

“Chính là người đàn ông đó! Chính anh ta đã bế Hảo Hảo của tôi đi!”

Lương Nặc đột nhiên hoảng loạn, trán cô toát mồ hôi hột.

“Ồ! Đây là tội phạm hình sự đấy, thái thái, có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?”

“Có!” ánh mắt Lương Nặc kiên định: “Lập tức báo cảnh sát.”

Vú Trần hỏi: “Có cần báo cho thiếu gia biết không?”

“Lập tức gọi điện cho thiếu gia, anh ấy đang ở cùng với Lý Tranh Diễn, Lý Tranh Diễn biết càng nhiều người hơn, hi vọng tìm thấy Hảo Hảo cũng lớn hơn một chút.” Lương Nặc cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, cô nói: “Người đàn ông đó trùm kín người, lại không để lộ mặt, rõ ràng là sớm đã có mưu đồ....nói không chừng, bé gái đó cũng là đồng bọn của hắn ta.”

Hơn mười phút sau, Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn đã tới trước cả cảnh sát.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Nặc chạy lại ôm lấy anh, rồi cô cầm lấy tay anh đánh vào người mình: “Là lỗi của em, anh đánh em đi! Là em đã để người ta bế mất Hảo Hảo đi, mới có một buổi chiều mà em đã làm mất Hảo Hảo rồi.....”

Bắc Minh Dục sao có thể nhẫn tâm mắng trách cô?

“Ngoan! Từ từ nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?”

Vú Trần đem toàn bộ sự việc tường thuật lại cho Bắc Minh Dục nghe, Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn xem đi xem lại hai lần camera sau đó cả hai đều đồng ý với cách nói của Lương Nặc: “Người đàn ông này đúng là rất đáng nghi ngờ.”

Lý Tranh Diễn nheo mày: “Tuy là không tán thành lắm việc Hảo Hảo nhà cậu và Khả Khả nhà tôi sau này nên duyên, nhưng nếu đã có người đưa tay ra nhằm vào Hảo Hảo thì tôi cũng sẽ không đứng nhìn mà không ra tay.”

“Chúng ta phân thành ba luồng, cảnh sát sẽ điều tra bọn họ, cậu tìm trong tối, tôi tìm ngoài sáng.” Bắc Minh Dục suy nghĩ một lát rồi lập tức quyết định đưa ra các phương án: “Chỉ không biết kẻ này bị lợi dụng hay chỉ là vô ý?”

Sau khi Đổng Hách chết đi, Bắc Minh Dục cũng đã từng bắn tin cho người của Thẩm gia ở Âu Thành, nói rằng sau này anh sẽ không bao giờ trở lại đó nữa, để bọn họ bỏ qua ý định cứ chỉ tập trung vào anh, như vậy chẳng bằng là hãy quản lý tập đoàn cho tốt.

Một tháng đã qua đi, đại thái thái không hề có bất kì tin tức rõ ràng gì truyền tới, nhưng như thế cũng coi như sóng yên biển lặng rồi.

Thẩm gia, có khi nào đến bế Hảo Hảo đi?

Lý Tranh Diễn nheo mày: “Không biết là đằng sau có người giật dây hay chỉ đơn thuần là bắt cóc để đem bán, trước tiên vẫn phải tìm ra tên đó và đứa bé gái đó mới được!”

Tất cả mọi người đều bận rộn như một con quay, không ngừng chạy đôn chạy đáo quên ăn quên ngủ để tìm tung tích của Hảo Hảo.

Nhưng thời gian cứ thế qua đi nhưng tin tức thì lại không thu về được gì.

Một tuần sau.

Lương Nặc đã gầy đi mất gần 2kg, Kỷ Sênh ngày nào cũng tới để an ủi cô: “Nặc Nặc, cậu ít nhiều cũng phải ăn một chút chứ? Hảo Hảo còn bé thế, ngộ nhỡ quay về nhìn thấy cậu gầy thế này lại không nhận ra cậu nữa thì làm thế nào?”

“Nó có quay về không? Có thể tìm thấy Hảo Hảo không?” Lương Nặc giống như bắt được cây gậy cứu mạng, bám chặt lấy áo Kỷ Sênh: “Hảo Hảo, Hảo Hảo của mẹ ở đâu?”

Kỷ Sênh hết sức đau lòng: “Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn đang tìm, nhất định sẽ tìm thấy Hảo Hảo thôi!”

Đến người ở ẩn như Lương Vân cũng đã biết tin, lập tức cũng chạy đến ở bên cạnh Lương Nặc vài ngày, lần nào nhìn thấy Lương Nặc tự trách mình rồi hối hận, cô ta hận không thể làm gì giúp được.

Cuối cùng, tin tức cũng đã có vào buổi tối ngày hôm đó.

Bắc Minh Dục nói, đứa bé gái đó đã bị bắt rồi.

Bắc Minh Dục nói, người đàn ông đó cũng đã tìm thấy rồi.

Bắc Minh Dục còn nói, Hảo Hảo bị một bọn chuyên buôn bán trẻ em bán đi rồi.

.....................

Ở những ngôi làng của vùng núi xa xôi hẻo lánh, mọi người chịu ảnh hưởng tàn dư của quan niệm trọng nam khinh nữ một cách rõ rệt, mọi người cho rằng con trai mới là con nhà mình, còn con gái chẳng qua chỉ là nuôi lớn rồi đem đổi cho người khác lấy tiền bù lỗ.

Nhưng tiền xính lễ đắt đỏ, hoặc có nhiều gia đình cũng không sinh ra được con trai.

Tình trạng buôn bán trẻ em vì vậy càng ngày càng được mở rộng.

Những đứa trẻ bị đem bán chủ yếu thường được đưa đi dưới ba dạng.

Thứ nhất, làm con người khác, chính là ở tình trạng ở những ngôi làng xa xôi hẻo lánh hoặc nhà nào đó không sinh được con.

Thứ hai, đi làm ăn mày.

Thứ ba, những đứa trẻ lớn một chút thì sẽ được đưa đi làm thuê hoặc là bán nội tạng để lấy tiền.

Lương Nặc nhìn vào những thông tin tìm được trên mạng về chuyện buôn bán trẻ em, đột nhiên sống lưng cô chạy dọc một cơn ớn lạnh.

Mỗi khi nghĩ tới việc Hảo Hảo trở thành con của người khác hoặc sau này phải đi làm thuê hoặc là làm ăn xin, cô liền hận không thể lập tức tìm được con về, cũng hận những kẻ buôn bán trẻ em kia, nguyền rủa chúng chết không có chỗ chôn.

Đều là những bậc cha mẹ dứt ruột đẻ con ra, tại sao bọn chúng lại nhẫn tâm cướp đi đứa con của người khác.

Tối hôm đó, Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn đem những thông tin thu được trong những ngày qua nói cho cô biết, Lý Tranh Diễn nhìn vào ánh mắt thất thần vô hồn của cô mà cũng thấy đau xót.

“Anh nói cho em biết, Hảo Hảo rốt cuộc có thể tìm trở về được không?” Lương Nặc kéo tay Bắc Minh Dục hỏi: “Cho em một câu trả lời!”

Bắc Minh Dục nheo chặt mày lại, khuôn mặt anh hiện rõ sự mệt mỏi.

“Bọn chúng là đường dây buôn bán trẻ em, chúng ta tìm không chỉ là những ngóc ngách, sau khi Hảo Hảo bị người đàn ông đó bế đi, hắn ta sẽ lập tức giao nó cho cấp trên, bọn chúng lại tập hợp những đứa trẻ bắt được với nhau, một khi có thị trường là chúng liền đưa đi.”

Lý Tranh Diễn bổ sung: “ Đường dây này đã tồn tại ở Hải Thành mười mấy năm, số vụ chúng làm thành công là vô cùng lớn, ngay cả trong bệnh viện cũng có người của bọn chúng, bọn trẻ cuối cùng sẽ được đưa tới mọi nơi trên đất nước, hơn nữa chúng không hề có ghi chép gì lại,... vì vậy.....”

Lương Nặc khóc nấc cả lên: “Vì vậy nên sẽ không tìm thấy đúng không?”

“Cũng không phải là không có khả năng đó.” Bắc Minh Dục kịp thời đỡ lấy Lương Nặc, ôm lấy cô ngả vào người mình: “Anh sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Hảo Hảo đâu, chúng ta cũng lại sẽ sinh những đứa con khác nữa!”

“Hảo Hảo! Là mẹ xin lỗi con!”

Lương Nặc òa khóc, nhưng dường như không còn chút sức lực nào, chẳng được bao lâu cô đã ngất đi.

.....................

Ba tháng sau.

Ánh nắng chiếu qua chiếc rèm cửa màu trắng rọi vào trong căn phòng, chiếc chuông gió ở đầu giường đung đưa, gió thổi làm những chiếc lá bay xào xạc.

“Tiểu thiếu gia, chạy chậm thôi.” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói của vú Trần.

Lương Nặc từ trên giường ngồi bật dậy, nhìn cửa phòng bị mở ra, một cậu bé từ ngoài cửa chạy vào loạng choạng hướng đến phía cô.

Bé trai bi bô vừa gọi vừa cười đáng yêu: “Mẹ...mẹ....”

Lương Nặc đưa hai tay ra đón nó vào lòng, nhìn nó cười âu yếm.

Hộp âm nhạc mới 8 âm thanh khác nhau trên đầu giường truyền tới những âm thanh du dương trầm bổng, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, thời gian ở giây phút đó dường như dừng lại.

Một giây sau, Lương Nặc đột nhiên tỉnh dậy, cô phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.

Khéo mắt nước mắt đã chảy ra.

Cô hi vọng, giấc mơ đó có thể tiếp tục, cả đời này không cần tỉnh lại, đừng có nhắc nhở cô sực thực rằng Hảo Hảo đã mất tích được ba tháng rồi.