[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 127: Kêu to




“NIGI! EM CÓ ĐÓ KHÔNG!!??” Giọng Fuu đầy lo lắng vang to từ ngoài cửa. “NÀY! NIGI!!!!” Tiếng đập cửa rầm rầm liên tục một cách giận dữ. Fuu xuất hiện trước sự bất ngờ của Nigi và Shita. Trong phút chốc, bao nhiêu nỗi lo sợ cũng như tuyệt vọng của Nigi dường như tan biến đi mất. Cuối cùng thì, dù cô ở chốn nào, anh cũng đều có thể tìm thấy. Niềm hy vọng vụt lên, khiến cho cô có thêm sức mạnh để chống lại cơn kích dục này. Nhướng người lên, cô vừa mở miệng tính kêu lên thì lập tức bị Shita chặn lại. Anh dùng tay bịt chặt miệng cô lại, quyết không cho cô thốt nên lời dù chỉ là vài tiếng thó thé. Nigi nhăn nhó mặt mày nhưng Shita mạnh quá, anh cũng không ngừng sờ soạng cơ thể cô khiến đầu óc bị phân tâm đôi phần. Không gian im lắng đi, không một tiếng trả lời. 

Sau một hồi lặng tiếng, bóng của Fuu trên cánh cửa biến mất đi. “Chắc không phải đây rồi” Fuu vò đầu nói với Ayman. Thế rồi, tiếng bước chân của cả hai xa dần. Nigi lại rơi vào trạng thái vô vọng. Đừng...Đừng bỏ đi mà...Fuu à...Ayman à...Cứu em...Không... Những giọt nước mắt tự tuôn ra trong vô thức. 

Shita cũng sợ hãi không kém. Vừa nãy, mém tí nữa thì cậu đã bị phát hiện mất rồi. Phải nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi, lâu quá quả thật là không ổn rồi. Cậu siết chặt cô vào lòng, cố gắng xoa dịu cô, âu yếm cô giúp cô nhẹ người hơn. Ngón tay cậu lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt đỏ ửng đấy, giọng dịu dàng “Đừng sợ, có anh rồi” Lần này, nhất định sẽ thành công. Đầu dương v*t cậu dần cảm nhận được lớp da mềm mại của cô gái. Là chỗ này, nó bắt đầu đâm vào. 

Chợt, Nigi đấm thật mạnh vào bụng Shita khiến cậu hộc ra. Đau, Shita buộc dừng lại hành động của mình là ôm lấy bụng. Nhân cơ hội ấy, Nigi bò đi tới gần cửa. “Này...” Shita vươn tay kéo chân cô lại. Nigi cố đẩy ra, rồi cô hít một hơi thật sâu, hét lên thật to “FUUUUUUUUUUU!!!!!!!” Tiếng kêu tha thiết của cô vang vọng lại trong không gian. Anh ấy...đi rồi ư... “FUU AHHHHHHH...” Cô vẫn cố kêu lên thì bị Shita đè xuống sàn. “Cậu rắc rối quá đó!” Nigi dù cơ thể vẫn cứ hầm hực khó chịu nhưng cô vẫn cố vùng vẫy ra khỏi người đối diện. “BỎ TÔI RA!” “Nằm yên!” “BỎ RA!” “Vào đây!” Nigi thót người lên khi bên trong cô dần cảm nhận được có sự hiện diện của một vật tròn trịa. “Không...Không...BỎ TÔI RAAAAA!!!” 

“RẦM!!!!” Cánh cửa câu lạc bộ bật tung ra bất thình lình