2+!

Quyển 2 - Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh

Cha-Con-Tranh-Sung

Thẳng cho tới hôm nay, trong tâm Nguyệt Thần vẫn còn một bí mật:

Tương xứng bờ môi lần đầu tiên ôn nhu thật nhẹ chạm vào đầu ngón út, đầu lưỡi, ôn nhu đưa lưỡi ra liếm đi giọt máu thống khổ… Lúc buông ra, kết nối đầu lưỡi cùng ngón út, là một tia huyết hồng tơ mỏng trong suốt… Giống như “Sợi chỉ đỏ vận mệnh”.

Nguyệt Thần thắng lợi trở về so với ngày xưa cũng không có gì khác biệt, vẫn như trước lạnh lùng, đối với Lịch Ương trước sau như một, ôn nhu săn sóc. Mà ngay cả đứa em trai ruột Nguyệt Diệp của y nhìn thấy, cũng nhịn không được trong nội tâm bắt đầu ăn mùi vị dấm chua.

“Nguyệt Thần, chúc mừng anh chiến thắng, trăm phần trăm!” Nguyệt Diệp từ bệnh viện trở về, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một lớp băng trắng che lấy mắt phải, thê thảm nói không nên lời.

“Mắt của con còn sưng đấy, không nên uống rượu.” Tống Tâm Di nhắc nhở con trai.

Nguyệt Thu Mân chất vấn, hơi ân cần: “Có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra sao? Lúc chúng ta không ở nhà con đã cùng Lịch Ương náo cái gì?”

Nguyệt Thần nâng chén đem ánh mắt ôn nhu mà chuyển dời đến bên người Lịch Ương, đứa em trai một mực cúi đầu, lại còn mặc quần áo mùa thu, từ lúc y về đến nhà đến giờ, hoàn toàn trái với mong muốn “Biểu lộ sung sướng” của y.

“Trăm phần trăm!”

Nguyệt Diệp chủ động cụng chén rượu với Nguyệt Thần, uống một hơi cạn sạch, nhếch miệng cười hướng ba nói: “Đánh là thương, mắng là yêu. Bị Lịch Ương đánh, đâu có thảm như thế, đây là nói lên trong lòng của em ấy rất yêu anh trai là con nha.”

“…” Nguyệt Thần, chau nhanh lông mày.

Nguyệt Diệp nhìn thấy, càng thêm không kiêng nể gì cả: “Em nói có đúng hay không nha! Lịch Ương? Em bất quá là ‘Không nghĩ qua’ mới trong lúc vô tình tổn thương anh nhỉ?”

“…” Lịch Ương không nói được lời nào.

“Hồ đồ!” Nguyệt Thu Mân nghiêm cẩn khuôn mặt càng lộ ra sự nghiêm túc: “Ba nhìn con là bất hảo đã quen, đến em trai cũng muốn khi dễ. Lần này bị thương con mắt cũng không thể toàn bộ đổ lỗi cho Lịch Ương, nhưng con tốt nhất cần phải bảo vệ tốt hai tay của mình, đừng cho nó bị nửa điểm thương tổn nào.”

Nghe ba nói đến đây, Nguyệt Thần xưa nay luôn quan sát chú ý tới ngón út tay trái Nguyệt Diệp có một vết cắt nhẹ, lại là vết thương chưa khép miệng.

Có chuyện quan trọng gì sao?

Y buồn bực: Nguyệt Diệp tuy nhiên bất cần đời, nhưng hắn đối với hai tay lại là bảo vệ đến cực điểm đấy! Hắn sao lại có thể làm cho tay trái mình quý giá nhất bị thương?

“Lúc mấy người không ở đây, cái nhà này còn không bị hai đứa tiểu quỷ này náo ngất trời sao?” Tống Tâm Di chua ngoa đem đầu mờ ám hướng về phía Lịch Ương: “Bọn nhỏ cũng còn nhỏ, một chút cũng không hiểu được thương cảm cho cha mẹ vất vả, toàn mang thêm phiền.”

“Lịch Ương, đến, ăn cái này.” Nguyệt Thần tận lực làm mờ sự trách cứ của mẹ, quan tâm gắp tôm cho Lịch Ương, y hy vọng có thể chứng kiến Lịch Ương thoáng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Em ấy không thích ăn cái này, cho em.”

Nguyệt Diệp dùng chiếc đũa ngăn cản ”chờ mong” của Nguyệt Thần, mà Lịch Ương, tức thì lộ ra thần sắc khiến người khác nghi hoặc: sợ hãi, âm thầm đau buồn, cơ hồ là một loại thần sắc bất đắc dĩ thỏa hiệp…

“Lịch Ương, ăn cái này, toàn bộ ăn hết, ừm?” Nguyệt Diệp một bên nuốt vào con tôm đoạt được của Nguyệt Thần, một bên vì Lịch Ương cơ hồ không nhúc nhích múc một muôi chè hạt sen trứng vào trong chén, mang theo nụ cười, để sát vào lỗ tai của nó, ngay ở trước mặt Nguyệt Thần ── “Ngoan ngoãn ăn hết, bằng không thì sẽ không còn khí lực nha.”

Nguyệt Thần thấy rõ ràng: Lịch Ương bị cổ áo cao cao bao quanh mạnh mẽ rung rẩy, sau đó, vô cùng yên lặng thuận theo mà đem phần chè hạt sen trứng Nguyệt Diệp múc cho ăn hết.

“Lịch Ương, em bị sốt sao? Sao lại bận quần áo dày như vậy?” Nguyệt Thần bất minh sở dĩ, chỉ là quan tâm mà vươn tay tìm hiểu.

“! Bang”, âm thanh chén sứ men xanh rơi trên mặt đất vỡ vụn.

Nguyệt Thần, ngây ngẩn cả người: Lịch Ương sợ y? Em trai Lịch Ương của y sợ hãi khi y chỉ đơn thuần là nhẹ nhàng vươn tay dò xét?

“A, thực xin lỗi anh Nguyệt Thần, em ổn rồi… Em sẽ nhanh chóng thu dọn.” Lịch Ương, thở hổn hển cúi đầu nói xin lỗi, liền vội cúi người xuống đất nhặt mảnh sứ vụn.

“Ai! Thật sự là cứ làm cho người ta lo lắng.” Nguyệt Diệp cơm cũng không ăn, cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ.

“Để anh giúp.” Nguyệt Thần định cúi xuống, lại bị Nguyệt Thu Mân ngăn cản.

“Ngồi yên đó.” Chủ gia đình lại dùng giọng ra lệnh đối với đứa con trai khác nói: “Nguyệt Diệp, con cũng ngồi lại cho ba.”

“Được rồi, được rồi.” Nguyệt Diệp vẫn một mặt giúp Lịch Ương, tình cảnh kia, lại khiến cho Nguyệt Thần ngồi ở đối diện đố kỵ đỏ tròng mắt.

“Nguyệt Diệp! Ba bảo con ngồi xuống!”

“Ưm… aaa…”

Ngón tay nhỏ, cùng một chỗ lại chảy máu.

“Ba, ba đem Lịch Ương dọa sợ rồi này. Đưa tay anh xem?” Nguyệt Diệp căn bản không để ý tới uy nghiêm của ba, cầm lấy tay Lịch Ương tay để vào trong miệng, ôn nhu mà mút thỏa thích…

────!!!/ Tống Tâm Di giật mình: Nguyệt Diệp hắn sao lại quan tâm Lịch Ương như vậy?

Nguyệt Thu Mân cũng giật mình: đứa nhỏ này sao lại có lúc nhiệt tình quan tâm đến em trai vậy chứ?

Nguyệt Thần, hoàn toàn chấn kinh: Lịch Ương, bí mật của y, một đoạn buổi trưa kia trong lòng của y, tình cảnh ôn nhu chân thành mà tinh tế mút thỏa ngón tay bị dao thái rau quẹt làm bị thương…

Lịch Ương, kinh động đến quên cả hô hấp: Nguyệt Diệp sao dám làm càn như thế, quan hệ xấu xa của bọn nó sớm muộn gì cũng sẽ bị ba mẹ phát hiện mất! Huống chi đêm nay… Nó còn phải chịu sự áp chế của người ”anh trai” này, đêm khuya, ở trong phòng của nó Nguyệt Diệp tựa như cầm thú!

Theo lấy đầu lưỡi tinh tế liếm láp của Nguyệt Diệp, Nguyệt Thần nắm chặc nắm đấm.

Cảm giác, cảm thấy, có cái gì đó không đúng!

Có cái gì đó, ở trong bóng tối lặng lẽ ẩn hiện lộ ra…