36 Chiêu Ly Hôn

Chương 172: Quyễn 6 :Lá thư của Vĩnh Diễm




Edit: 4ever13lue

Lòng tôi lại giống như đụng phải cái gì đó: “Chuyện gì lớn?”

“Tổng giám đốc Bùi sẽ kết hôn.”

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, nhưng tôi lập tức khôi phục thái độ bình thường. Vừa giả vờ nhìn mình trong gương, vừa nói: “Phải không đó?”

Cô ấy tỏ vẻ thông cảm nói với tôi: “Cô Đinh, tôi nghe nói cô và tổng giám đốc Bùi có qua lại, bây giờ cô bị anh ta bỏ rơi rồi, cho nên mới rời khỏi công ty. Anh ta thật sự là người như vậy sao?”

Tôi mỉm cười: “Thật ra chúng tôi chỉ là bạn tốt mà thôi, là do mọi người hiểu lầm. Bây giờ tổng giám đốc Bùi sắp kết hôn, xin đừng nói lung tung như thế.”

Tôi ôm cái thùng, thoải mái rời khỏi công ty.

Anh ta sẽ kết hôn, tôi tự nói với mình, rốt cuộc thì anh ta cũng phải kết hôn.

Trong lòng tôi buồn bã, tiếc nuối. Sau khi kết hôn, cuộc sống của mỗi người sẽ thay đổi, anh ta sẽ hạnh phúc chứ? Cô Mạch Tử Kì kia có thể làm cho anh ta vui vẻ không? Anh ta sẽ nhớ đến Đinh Đinh được bao lâu? Một vài năm sau, liệu anh ta sẽ còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phiền muộn chăng? Lời anh ta nói có còn ẩn dấu sự đau thương không nói nên lời hay không?

Mặc kệ anh ta có thể sẽ như thế hay không, tôi biết là tôi sẽ như thế. Tôi từng yêu hai người đàn ông, dù cho là Gia Tuấn hay Bùi Vĩnh Diễm thì họ cũng đã cho tôi những kí ức và khoảng thời gian đẹp nhất. Mà những kỉ niệm này như thể những câu chuyện hào hùng, cho dù kết quả có như thế nào đi nữa thì nó sẽ vẫn mãi khắc ghi , để lại dấu vết rất rõ ràng trong cuộc đời tôi.

Bởi vì nhiệm vụ là giải trí cho người ta, tuy rằng Bùi Vĩnh Diễm không phải là người trong giới giải trí, nhưng dù sao anh ta cũng là công tử nhà giàu, hai nhà giàu có kết thân, thì chắc hẳn cũng sẽ thu hút giới truyền thông, cho nên rốt cuộc tôi cũng thấy tin tức về hôn sự của anh ta.

Bùi Vĩnh Diễm và Mạch Tử Kì công khai xuất hiện, hai người mặc trang phục rất xứng đôi, dắt tay nhau xuất hiện trước công chúng. Nét mặt tươi cười, tay nắm tay cùng bày ra một màn tiệc đính hôn hoành tráng. Mạch Tử Kỉ tỏ ra là một người phụ nữ hạnh phúc, nép vào người anh ta như chú chim nhỏ, cười nói rất thản nhiên. Bà Bùi nói rất đúng, một cô gái có tố chất như vậy mới xứng đáng vào nhà giàu có.

Tôi bình tĩnh nhìn tờ báo.

Chu Vi ở bên cạnh tôi tò mò nhìn sang: “A, rốt cuộc anh ta cũng tự mình chui vào miệng cọp.”

Tôi không lên tiếng.

Chu Vi vừa muốn khuyên giải, lại vửa muốn an ủi tôi: “Yên tâm, anh ta sẽ hối hận thôi, vợ của anh ta không bằng cậu, chẳng đáng xách dép cho cậu nữa là.”

Trong lòng tôi vui vẻ, rồi lại không nhịn được mắng cô ấy: “Cậu nha, con cáo nào ăn nho xong thì đều sẽ nói thế.”

Cô ấy bóp cánh tay tôi: “Mình thay cậu nói lời thật lòng, cậu cũng không cảm kích. Nói thật nhé, trong lòng cậu cảm thấy khổ sở, đúng chứ?”

Tôi rất thẳng thắn:”Có, rất buồn, thậm chí rất hận anh ta, anh ta xuất thân là nhà giàu thì nên lường trước số mệnh của mình, nếu đã như vậy, vì sao lại đến trêu chọc mình cơ chứ?”

Chu Vi không tiếp tục đề tài này nữa, bỗng nhiên cô ấy nói: “Đinh Đinh, mình sắp kết hôn.”

Đầu tiên là tôi bất ngờ, ngay sau đó thì rất vui vẻ: “Thật sao?”

Cô ấy gật đầu: “Là một viên chức bình thường.”

Tôi khen ngợi từ đáy lòng: “Không tồi, là nhân viên văn phòng làm công ăn lương.”

Cô ấy cũng cười: “Đúng vậy, bọn mình đều là người bình thường, cuộc sống như vậy với là hợp với bọn mình nhất.”

Tôi lập tức quẳng oán hận với Bùi Vĩnh Diễm sang một bên, hào hứng với chuyện này: “Mau nói cho mình biết, hai người quen nhau như thế nào?”

Chu Vi vui tươi hớn hở nói: “Ngẫu nhiên thôi, năm ngoái mình đi học ở nước ngoài, kết quả là mỗi ngày chỉ có đến quán thịt bò Trung Quốc ăn cơm. Vốn định là ăn không quen đồ ăn nước ngoài, đi kiếm chút hương vị quê nhà cho đỡ thèm, không hề nghĩ rằng bột không ngon, thịt lại ít, hai người bọn mình đều gào lên, cứ như vậy rồi bọn mình quen biết nhau.”

Tôi tấm tắc khen: “Chuyện tình du lịch, chuyện như thế này nếu viết ra có thể thành cả một quyển tiểu thuyết đấy chứ. Để mình đoán xem, sau đó hai người nhìn nhau cười, hết sức ăn ý. Rồi sau đó nảy sinh một loại tình cảm không lý giải được. Sau khi quay về, anh ta lập tức đau khổ đuổi theo cậu, hai người trao đổi số điện thoại. Sau đó thì hai người liên lạc với nhau, cứ một lần rồi lại một lần, cuối cùng hai người tự mình suy nghĩ muốn thực tế hóa? Hắc hắc, chính là như thế sao?”

Cô ấy cũng cười.

“Còn cậu, không cần Bùi Vĩnh Diễm này nữa, Phó Gia Tuấn thì sao?”

Gia Tuấn ư?

Tôi suy nghĩ một lúc, thản nhiên nói: “Bọn mình đã trải qua rất nhiều việc, hiện tại mọi việc cũng đã nhìn rõ, tất cả cứ để tùy duyên đi.”

Chu Vi lắc đầu, cô ấy từ từ thở dài: “Hiện tại nam nữ chia tay nhau, bao nhiêu nhiệt tình đều nguội lạnh như ly cà phê vậy, dù sao mỗi người chúng ta đều là người bình thường. Trong cuộc sống, cũng có thể có rất nhiều đối tượng để lựa chọn, ai sẽ còn tiếp tục ở bên cạnh một người nào chứ? Cho nên nếu không có đứa bé, thì cơ hội quay lại của cậu và Phó Gia Tuấn vẫn rất thấp. Vấn đề là hai người vẫn có cảm tình với đối phương, nhưng lại quá ương bướng, không chịu chủ động mở miệng, mình nói có đúng không?”

Tôi gấp tờ báo lại, lần này cô ấy nói sai rồi, không phải là tôi bướng bỉnh, mà là tôi thật sự mệt mỏi, tôi không muốn bàn lại chuyện xưa nữa.

Tình cảm giữa tôi và Bùi Vĩnh Diễm cứ chết đi như vậy, trên báo đã đăng đầy chuyện hôn nhân của Bùi Vĩnh Diễm. Thậm chí ngay là các nơi buôn bán cũng chú ý hôn sự nhà giàu có này. Ai nấy đều bàn về những gì phóng viên viết trên báo, nào là áo cưới của cô dâu là đặt thiết kế từ ở Pháp, vô cùng đắt tiền, phía trên áo cưới lại còn đính cả bao nhiêu viên kim cương. Còn cả việc khi chú rể đi học thì chính là học trò giỏi nhất trong mắt giáo sư. Thậm chí còn có hai cô bạn gái cũ của chú rể đến chúc mừng, về phương diện này thì không bao gồm tôi.

Tôi mỉm cười, cảm ơn trời đất vì tôi đã tránh được mấy trò này.

Nhưng tôi rất khổ sở.

Đây lại là một đoạn tình cảm sâu nặng của tôi, chỉ là tôi không còn là một cô gái hai mươi nữa, lúc đó nếu thất tình, tôi sẽ khóc lóc rất nhiều, ném đồ đạc này nọ, bữa bãi phát tiết. Nhưng bây giờ tôi đã một lần kết hôn rồi ly hôn, tất cả tình cảm tôi đều để ở trong lòng. Cho nên nhìn bề ngoài, tôi có vẻ rất bình thường, nhưng không thể phủ nhận là quả thật tôi rất buồn.

Tôi yêu Bùi Vĩnh Diễm, mặc kệ anh ta là tên đào hoa, hay là chính nhân quân tử, nhưng đoạn tình yêu ngắn ngủi của anh ta đều đã khiến tôi đi lạc. Bây giờ tôi bị ép rời xa anh ta, cảm giác như thể phải trốn vào một cái hang băng, đau tận xương tủy. Tôi thật sự rất khổ sở.

Nhưng tôi sẽ không mê man, không sa sút tinh thần.

Đã trải qua thời gian đau khổ sau khi ly hôn, tất cả mọi người tôi đều có thể kiềm nén. Mỗi ngày tôi đều sống như bình thường, vui vẻ chào hỏi đồng nghiệp, còn thật sự nhiệt tình làm việc. Tôi dùng tất cả tinh lực vào công việc. Sau đó tôi phát hiện, thì ra cách tốt nhất để chữa khỏi vết thương lòng chính là làm việc chăm chỉ.

Đinh Đinh, Cố lên nào!

Đồng nghiệp đưa cho tôi một lá thư: “Đinh Đinh, thư của cô.”

Tôi vừa nhìn phong thư xinh đẹp kia thì nhất thời tim tôi đập loạn, là thư của Bùi Vĩnh Diễm.

Tôi mở thư ra, phát hiện bên trong có một lá thư.

Phía sau phong thư có dán một lớp giấy đặc biệt, nhìn kỹ sẽ thấy xuất hiện một đóa hoa màu xanh như ẩn như hiện, tôi không biết là anh ta dùng cách gì để cho nó hiện ra. Đóa hoa màu xanh kia in lên tay tôi, trông rất đẹp.

Tôi tìm khăn lau khô tay mình rồi mới mở ra.

Khi mở thư ra, tôi càng thêm bất ngờ, là viết tay bằng bút lông? Cả tờ giấy đều là chữ viết tay sinh động như mây bay phượng múa, nhìn mấy chữ này khiến cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng, hoàn toàn giống như vẻ ngoài của anh ta.

Tôi rất xúc động, chữ viết theo lối thẳng, từ phải sang trái, giống như thư pháp truyền thống Trung Quốc, tôi chậm rãi đọc:

“Đinh Đinh, em có khỏe không?

Từ sau lần viết thư lúc chia tay với mối tình đầu thì đây là lần đầu tiên sau mười năm anh lại viết thư bằng bút lông. Từ sau lần đó, anh đã tự nói với mình sẽ không bao giờ viết thư như thế này cho cô gái thứ hai, đó là bởi vì lòng anh quá đau đớn, anh muốn chôn giấu tình cảm trong quá khứ này, xem nó như kí ức. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua, anh sẽ không lặp lại chuyện này lần thứ hai, anh cũng sẽ không có cơ hội để làm thế. Nhưng anh không ngờ, mười năm sau, anh lại không nhịn được mà làm việc tương tự.

Anh thật sự không buông được em Đinh Đinh à, mặc kệ em muốn chia tay với anh là thật hay giả, anh cũng không bỏ được em. Anh muốn đánh liều đuổi theo kéo em về, nhưng cuối cùng anh vẫn phải buông tay. Sau ngày chia tay ở sân bay, anh trở về nhà cùng mẹ, bà ấy nói cho anh biết công ty là họ Bùi đang gặp phải cảnh khốn cùng, đồng thời cũng thẳng thắn cho anh biết nguyên nhân em cố ý bỏ đi. Một khắc đó, anh thật sự thấy khổ sở, em dùng cách này để giúp đỡ anh. Còn anh ngoài im lặng ra thì không biết nói gì.

Người anh yêu, thật xin lỗi em, anh hiểu được tình yêu của em dành cho anh. Cảm ơn em, người ta nói không thể giúp đỡ trong lúc hoạn nạn,thì không xứng làm bạn, em đã dùng cách này để trợ giúp anh, anh cảm thấy rất buồn, nhưng anh không thể tiếp tục đuổi theo em nữa.

Đúng vậy, cuối cùng anh đành lùi bước, em trở thành vật hy sinh cho cuộc mua bán này, còn anh, cũng sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ trong gia đình giàu có của mình.

Anh không có dũng khí để tiếp tục đấu tranh, cho nên cuối cùng anh chấp nhận hết thảy những sự sắp xếp của mẹ. Bất luận cuộc hôn nhân này là hạnh phúc hay bất hạnh, anh đều phải chấp nhận. Thật lòng xin lỗi, là anh phụ em rồi.

Anh không phải kiểu yêu mãnh liệt, anh thì si tình được bao nhiêu chứ? Anh không xứng với hai chữ ‘si tình’ này, anh chỉ đáng dùng hai chữ ‘yếu đuối’ mà thôi. So với trí tuệ và sự hào hiệp của em, anh chính là một kẻ nhu nhược không hơn không kém.

Trong buổi lễ đính hôn, có phóng viên hỏi anh, giờ phút này, điều anh muốn nói nhất là gì, anh chỉ có một câu mà thôi, hy vọng người anh yêu có thể hạnh phúc.

Đinh Đinh, anh yêu em, thật sự rất yêu em. Từ khi chào đời đến nay, lần đầu tiên anh quên thân phận của mình, nói ‘anh yêu em’ với một cô gái. Xin em đừng không xin anh, xin em hãy tin tưởng anh một lần cuối cùng, anh thật sự rất yêu em.

Việc đã đến bước này, anh không cần sự tha thứ của em, anh chỉ hy vọng kiếp sau, chúng ta còn có cơ hội gặp nhau. Khi đó mặc kệ em là người phụ nữ như thế nào, chỉ cần em là một người phụ nữ, chẳng sợ em lớn hơn anh bao nhiêu tuổi, dù là chị gái hay là bà cô thì anh cũng sẽ tìm em, giữ em bên cạnh anh.

Ngày anh đưa em đi Bắc Kinh, anh đã nói chuyện cùng Phó Gia Tuấn, anh ấy có nói một câu như thế này: Trong cuộc đời của một con người, thật ra chỉ có một phần trăm hạnh phúc, còn lại đều là theo đuổi hạnh phúc, hay nói cách khác phần còn lại chính là đau khổ, anh ấy sẵn sàng để em hoàn toàn được hạnh phúc, thay vì phải đi theo anh ấy để chịu đau khổ. Bây giờ anh đã hiểu, anh rất xấu hổ, dù là so với anh ấy hay là so với em thì anh đều không xứng.

Đinh Đinh, tạm biệt. Chúc em vĩnh viễn luôn xinh đẹp như bóa hoa này, anh cũng tin rằng em sẽ mãi mãi như thế. So với những người như bọn anh, cuộc sống luôn đầy quyền lợi và tiền bạc buôn bán, thì em vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.

Vĩnh Diễm.”

Tôi gấp lá thư lại, nhìn bó hoa xinh đẹp kia, tôi thở dài.

Tôi thì thào nói, hoa đẹp, thư hay, chữ rất đẹp.

Lòi nói yêu thương hiện đại như vậy mà lại dùng cách truyền thống nhất để truyền đạt, anh ta khiến cho tôi cảm thấy rung động đến tận tâm cam, vô cùng thổn thức.

Tôi ôm chặt lá thư trong chốc lát, sau đó tôi thở dài, gấp thư lại, bỏ lại vào trong phong thư, rồi để vào ngăn kéo cuối cùng.