36 Kế

Chương 31: Nhận sai mới là lạ




Hứa Thiên Mạc tự nhiên tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, nàng đem tóc rối tung tùy ý ghim lên, sau đó cầm điện thoại di động lên kiểm tra tin nhắn có phải là đêm qua đúng giờ gửi đi, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Nghiêm Như Tuyết, khóe miệng của nàng nâng lên.
“May là mình đem điện thoại di động để chế độ im lặng."
"Lại là một ngày mới a, hí hí.” - Hứa Thiên Mạc kéo màn cửa sổ ra chậm rãi xoay người.
Nhìn thấy quần áo kì quái vứt tại gian phòng bên trong góc, Hứa Thiên Mạc bĩu môi, nàng cũng rất không chịu được chính mình phải mặc quần áo như vậy, nhưng làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, xem thời gian, nàng nhanh chóng lên đồ.
Hứa Thiên Mạc lái xe đi tập đoàn Đông Thủy.
"Nghiêm tổng ở bên trong à?” – Tay đặt trên bàn làm việc thư ký, Hứa Thiên Mạc quyến rũ hỏi.
Thư ký không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Thiên Mạc, nàng sợ nhìn thấy thì bữa trưa ngày hôm nay cũng không cần ăn, "Hứa quản lý, cô vào đi."
"Em đến rồi.” - Nghiêm Như Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Thiên Mạc gõ cửa vào, trong đôi mắt mang theo ý cười, hoàn toàn không có vẻ mặt lần đầu nhìn thấy Hứa Thiên Mạc hóa trang.
"Nghiêm tổng, đêm qua chị ngủ như thế nào, có ngon không?"- Hứa Thiên Mạc ngồi ở trên ghế salông, chân trái trên không trung vòng thành một cung tròn rồi mới khoát lên đùi phải.
Nghiêm Như Tuyết đầu ngón tay đặt ở trang giấy dày đặc cười nói, "Ngủ đặc biệt ngon, buổi tối còn mơ thấy em."
Đệt.
Hứa Thiên Mạc nhìn chằm chằm Nghiêm Như Tuyết, Thi Dao Vũ không phải nói mẹ hắn bị đánh thức thì sẽ không thể ngủ tiếp sao, xem tình hình này sao không đúng vậy?
Ngộ nghĩnh nhi, lạ lùng nhi?
"Đúng rồi, Dao Vũ không có thông báo cho em đi?” - Nghiêm Như Tuyết nói.
"Thông báo cái gì?"
"Em cùng Dao Vũ kết hôn lâu như vậy rồi, ngoại trừ tiệc cưới cùng ngày trưởng bối hai bên gặp nhau, sau đó hình như không có gặp lại, vì lẽ đó tôi đặc biệt ở khách sạn Thánh Vận đặt trước một phòng khách.” -  Nghiêm Như Tuyết nheo mắt lại, ánh mắt như nhìn chằm chằm con mồi.
"Chị nói trưởng bối là?"
"Ông nội bà nội của em, ông ngoại bà ngoại và Dao Vũ bên này. Buổi trưa, chúng ta cùng đi. "
"Nghiêm tổng, tôi đột nhiên nhớ tới trong công ty còn có chút việc, tôi có thể trước tiên trở về một chuyến không?” - Hứa Thiên Mạc ngày hôm qua khi về nhà là ẩn núp Liêu An mới vào phòng, nếu để cho bọn họ nhìn thấy nàng thành bộ dáng này, vậy còn không bị lột một lớp da đi!
Nghiêm Như Tuyết cười hiền như bồ tát, gọi cho Trương Dật.
"Trương tổng, Hứa Thiên Mạc nàng nói trong công ty có chút việc phải xử lý nên phải đi về, nhưng chúng ta hiện tại đang đàm luận công tác, cậu có thể giúp Hứa Thiên Mạc xử lý một chút hay không?” - Nói xong Nghiêm Như Tuyết nhìn Hứa Thiên Mạc - “Nói đi, em có chuyện gì cần làm?"
"Đây là cơ mật công ty, không tiện nói như vậy, buổi tối tôi sẽ trở về xử lý.” - Hứa Thiên Mạc ngượng ngùng nói.
Lão bà bà! Chị quá đáng!
Nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết đem điện thoại cúp máy, Hứa Thiên Mạc lại nói, “Nghiêm tổng, tôi nhớ rồi, nhà tôi còn có chút việc, phi thường trọng yếu, thật sự."
"Muốn tôi gọi điện thoại cho mẹ em sao?"
"Không cần, không cần.”
Tiên sư!
Hứa Thiên Mạc cười nhìn Nghiêm Như Tuyết, "Nghiêm tổng, vậy khi nào tôi có thể trở về?”
"Đem công tác đàm luận xong.” - Nghiêm Như Tuyết cười nói.Hứa Thiên Mạc lén lút nhìn điện thoại di động một chút, chỉ cần nắm chặt giờ, thời gian vẫn là đủ đi - "Nghiêm tổng, vậy chúng ta bắt đầu đi."
"Nghiêm tổng, tôi vừa nãy đem đại thể nội dung nói một lần, chị nghe hiểu không?"
"A? Thật không tiện, tôi thất thần, em có thể lặp lại lần nữa không?”
"..."
"Nghiêm tổng, chị có đang nghe sao?" - Hứa Thiên Mạc nhìn rõ ràng Nghiêm Như Tuyết thất thần, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Có a, bất quá em có thể nói lại thêm một lần nữa được không?”
"Nghiêm tổng, chị mau cho ý kiến đi! Tôi làm cái phương án này, chỗ nào không được, tôi lập tức trở lại sửa.”
"Thật không tiện, tôi trước tiên tiếp điện thoại."
Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Như Tuyết gọi điện thoại, nàng nhìn đồng hồ, đã sắp đến buổi trưa, tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài.
"Em nói tiếp đi.” - Nghiêm Như Tuyết đem điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn, khuỷu tay đặt bàn, mắt chăm chú nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Nghiêm tổng, tôi muốn đi vệ sinh."
"Phòng làm việc của tôi có.” - Nghiêm Như Tuyết tay trái chỉ hướng.
"Nghiêm tổng, nói lâu như vậy, tôi có thể xuống lầu mua đồ ăn không?"
"Trầm thư ký, giúp Hứa quản lý đi dưới lầu mua đồ ăn chút, tiện thể mang cho nàng ly cà phê.” - Nghiêm Như Tuyết ấn ghế ngồi - "Thế nào, như vậy được chưa, vừa lòng hả dạ em chưa?"
"Nghiêm tổng, tôi sai rồi.” - Hứa Thiên Mạc đứng lên hướng Nghiêm Như Tuyết gập người, thái độ đoan chính, ngôn ngữ thành khẩn.
"Sai chỗ nào?”
"Tôi không nên ăn mặc như thế ở trước mặt chị lắc lư, không chỉ có bại hoại hình tượng của bản thân, quan trọng nhất là làm bẩn mắt của chị. Tôi còn không nên nửa đêm nhắn tin quấy rầy cho chị, tuy rằng hai chữ ngủ ngon có ý nghĩa tôi đối với chị nồng đậm ân cần, nhưng tôi không chú ý thời gian ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh của chị."
Nghiêm Như Tuyết nhìn Hứa Thiên Mạc còn cúi đầu, khóe miệng nín cười, vẻ mặt vẫn làm bộ nghiêm túc, "Vậy lần sau còn tái phạm không?”
"Không dám." - Hứa Thiên Mạc chính nghĩa nói.
"Vậy em nên làm gì thì đi làm đi, nhớ đừng tới muộn.”
Hứa Thiên Mạc ở trong thang máy bấm xuống lầu một, nàng dựa vào phía sau, hai tay ôm ngực, "Tuy rằng trận này tôi thua, nhưng tôi còn có kế sách, chờ tôi trở về, hừ hừ, chị sẽ biết tay!”
.
.
.
"Nghiêm tổng, hoa của cô.” -  Nghiêm Như Tuyết vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thư ký gõ cửa vào trong tay ôm một bó hoa hồng gói tinh mỹ.
"Cô đi tìm cái bình hoa đem hoa này cắm vào, trước tiên đem thiệp để bên trong cho tôi."
Thư ký tuy rằng cũng rất muốn biết thiệp bên trong viết cái gì, bất quá đây chính là việc riêng tư thủ trưởng, lại cho nàng nhiều cái gan hơn nàng cũng không dám một mình nhìn lén.
“Nha, Daring iu vấu, chị là tâm can, là bảo bối của em. Một ngày không thấy chị, trái tim em như chết đi.”
Nghiêm Như Tuyết xem xong thiệp bên trong vài câu, hé miệng nở nụ cười, sau đó liền đem thiệp bỏ vào ngăn kéo.
"Nghiêm tổng, tôi làm xong rồi.” - Thư ký nói.
"Vậy cô trở lại công tác đi."
"Ôi chao, anh là ai vậy, tại sao lại tự tiện đi vào?”
Nghe được thư ký kinh hô, Nghiêm Như Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, "Anh tại sao vậy đến đây?”
"Là bằng hữu của tôi, cô trở lại công tác đi.” - Nghiêm Như Tuyết đối với thư ký nói.
Thi Hoành Chí nhìn hoa hồng bên cạnh, giả vờ bình tĩnh cười hỏi, "Này ai đưa? Đưa cho em chẳng lẽ không biết em không thích hoa sao, anh giúp em bỏ nó đi.”
"Đừng đụng đến.” - Nghiêm Như Tuyết âm thanh lạnh lùng nói, "Anh tới tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao?” - Thi Hoành Chí ngồi vào trên ghế cười híp mắt nhìn Nghiêm Như Tuyết.
"Tôi rất bận, nếu như anh không có chuyện gì, vậy mời anh đi cho.” - Nghiêm Như Tuyết cúi đầu bắt đầu lật tư liệu.
Thi Hoành Chí xem Nghiêm Như Tuyết thật sự không để ý tới hắn, lúc này mới nói ra ý đồ bản thân, "Anh muốn mở một buổi triển lãm ảnh, muốn mời em làm khách quý."
Nghiêm Như Tuyết dừng lại bút, ngẩng đầu "Đến thời điểm tôi sẽ đi, còn có việc gì sao?"
"Vậy anh không quấy rầy em công tác.” - Thi Hoành Chí đứng lên đi về phía cửa – “Đúng rồi, thật sự không muốn anh giúp em đem hoa vứt đi?"
"Hoa rất đẹp.” - Nghiêm Như Tuyết nói xong câu này liền không nói gì thêm, ánh mắt ra hiệu Thi Hoành Chí có thể rời đi.
"Nghiêm tổng, ngày hôm nay lại có hoa đến, bất quá có hai bó.” - Thư ký hai tay ôm hoa, dùng thân thể chống đỡ mở cửa.
"Đem thiệp cho tôi xem.” - Nghiêm Như Tuyết lật qua lật lại hai tấm thiệp - "Đem bó này giữ lại, bó kia trực tiếp ném đi."
"Biết rồi, Nghiêm tổng."



------------------------------------------------------------
Chỉnh chết Hứa Thiên Mạc đi =))))))))))