36 Kế

Chương 47: Bị đánh




Hứa Thiên Mạc đứng ở bên cửa sổ, mắt nhìn dưới lầu ngựa xe như nước, một tay cầm điện thoại di động gọi điện, tay khác cầm một tấm vé của buổi biểu diễn.
"Hứa Thiên Mạc, muốn bán bằng hữu cũng không phải bán theo cách như vậy, em không đi!” - Thi Dao Vũ ở đầu bên kia nói chuyện qua điện thoại di động, tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn, làm em gái bên cạnh giật mình.
Hứa Thiên Mạc khóe mắt nhìn cặp vé vào cửa, thanh âm êm dịu đối với Thi Dao Vũ dụ dỗ nói, "Được rồi, chỉ là đến xem buổi biểu diễn mà thôi, yên tâm, đến thời điểm đó chị cải trang đi theo phía sau em, nhất định sẽ cố gắng bảo vệ em.”
"Nhưng em không đi, xem thử chị làm sao bắt em đi, hừ hừ.”
Nghe nói như thế, Hứa Thiên Mạc đau xót nói, "Đây là em buộc chị, xem ra chị chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu.”

"Tuyệt chiêu? Tuyệt chiêu gì?”
"Em lần trước đùa giỡn đem Nghiêm Tiểu Tư đi tắm, sau đó làm nó sợ hãi đến trốn vào trong phòng ngủ xé hỏng bộ y phục mà Nghiêm đại nhân yêu nhất, cho nên nói tất cả những thứ này kẻ cầm đầu chính là em.”

Thi Dao Vũ nhìn quanh bốn phía, hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói, "Mới vừa rồi còn ôn nhu, hiện tại đuôi cáo rốt cục lộ ra rồi.”
Hứa Thiên Mạc cười đắc ý, tiểu nhân còn muốn cùng đấu với ta, "Nói đi, có giúp chị hay không?”

"Giúp!"
Quyết định, Hứa Thiên Mạc đánh một tiếng vang, "Chờ chút nữa tan tầm, chị đem vé vào cửa đưa cho em.”

Cúp điện thoại Thi Dao Vũ, Hứa Thiên Mạc mới vừa ngồi xuống liền nhận được điện thoại của Hứa Hướng Sơn.

"Thiên Mạc, buổi tối về một chuyến.” - Ngữ khí Hứa Hướng Sơn làm cho Hứa Thiên Mạc căng thẳng, nàng biết Hứa Hướng Sơn chỉ có đang tức giận mới sẽ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện.

Hứa Thiên Mạc trong lòng bất an, cẩn thận từng li từng tí một hỏi, “Ba, làm sao vậy?”
"Buổi tối trở về nói.”
Hứa Thiên Mạc dường như nghe được tiếng thở dài của hắn.Tan việc, Hứa Thiên Mạc không có đưa cho Thi Dao Vũ vé vào cửa, mà là trực tiếp trở về nhà. Mở cửa vừa nhìn, Hứa Hướng Sơn đang ngồi trên ghế salông, phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, TV cũng không có mở.
"Ba, mẹ đâu?” - Hứa Thiên Mạc thay đổi dép, đi tới. Nhìn thấy Hứa Hướng Sơn mặt âm trầm, Hứa Thiên Mạc hồi hộp một tiếng, sau đó trốn rất xa.
"Tới đây cho ba.” - Hứa Hướng Sơn trầm thấp âm thanh, chỉ chỉ chỗ trống trước TV – “Tới nơi này đứng.”
Hứa Thiên Mạc bé ngoan đi đến, sau đó cúi đầu, bất chấp tất cả liền nói, "Ba, con sai rồi."
"Hiện tại biết sai, đã muộn.”
"Ba, ba làm gì thế?” - Hứa Thiên Mạc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Hướng Sơn cầm cây chổi muốn đánh nàng.
“Tôi đánh chết cô, cô là cái đồ bất hiếu!” - Hứa Hướng Sơn mặt đỏ như bao công, khí thế hùng hổ.
Hứa Thiên Mạc đương nhiên sẽ không ngây ngốc đứng ở nơi đó, nàng né tránh cây chổi hạ xuống, chạy tới phía sau sô pha, "Ba, đến cùng làm sao vậy?"
"Con còn dám hỏi?!” - Hứa Hướng Sơn đuổi theo Hứa Thiên Mạc, thở hổn hển nói.
"Ba, người cẩn thận thân thể!” – Hứa Thiên Mạc một bên trốn một bên lo lắng nói.
Hứa Hướng Sơn cùng Hứa Thiên Mạc cách nhau một cái sô pha, Hứa Hướng Sơn cầm chổi chỉ vào Hứa Thiên Mạc, "Nếu không phải ba và mẹ của con cầm hộ khẩu bản đi đồn công an làm ít chuyện, ba cũng không biết con dĩ nhiên giả kết hôn."
Hứa Thiên Mạc đỡ sô pha, đề phòng Hứa Hướng Sơn đột nhiên xông lại, "Vậy cũng không đúng, cùng lắm con không có đi lĩnh giấy hôn thú, làm sao lại là giả kết hôn được?”
"Ba ăn muối so với con ăn cơm còn nhiều hơn, còn không nhìn ra con cùng Thi Dao Vũ trong lúc đó kì lạ, trước kia ba còn buồn bực con cùng hắn không hề giống vợ chồng, hiện tại ba rốt cục nghĩ rõ ràng rồi.”
"Ba, ba, nghe con giải thích đi!” - Hứa Thiên Mạc né tránh, lo lắng nói.
"Không cần giải thích, ngày hôm nay không giáo huấn con một trận, thì ba không phải là ba của con!"
"Hứa Hướng Sơn, ông đang làm gì!?” – Liêu An mở cửa đi vào, liền nhìn thấy trong phòng khách đang trình diễn đấu võ, bà ném món ăn trong tay tiến lên đem Hứa Thiên Mạc bảo vệ phía sau – “Có chuyện gì cũng không thể cùng con nói chuyện sao?”
"Không đánh nó một trận, cái nhà này liền lật rồi!” - Tuy nói như vậy, Hứa Hướng Sơn vẫn là đình chỉ động tác trên tay.
"Đứa nhỏ này không phải là bình thường ông cưng chiều nhất hay sao?" - Liêu An xoay người nắm tay Hứa Thiên Mạc- "Đói bụng không, mẹ làm cho con một bàn thức ăn ngon.”
Nói rồi Liêu An viền mắt liền ửng hồng , "Con nói đi, chuyện như vậy làm sao lại gạt chúng ta, đều do mẹ, bình thường bức con quá gấp.”
"Mẹ, xin lỗi.” - Hứa Thiên Mạc hổ thẹn nhìn Liêu An, nàng thực sự là lúc đó đầu hồ đồ mới nghĩ đến việc giả kết hôn.
"Quên đi, quên đi, mẹ trước tiên đi làm cơm cho con.” - Liêu An lau nước mắt nhấc thức ăn trên đất lên, sau đó tiến vào nhà bếp đồng thời cảnh cáo Hứa Hướng Sơn một phen - "Ông nếu như động thủ nữa, hai chúng ta sẽ ly thân."
Hứa Hướng Sơn ném chổi trong tay, đè nén cơn giận, "Nói đi, sau này con định làm như thế nào?”
Nhìn thấy trong tay Hứa Hướng Sơn không có đồ vật, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng cảm giác được cánh tay của mình còn có phía sau lưng mơ hồ có chút đau, tuy rằng tránh thoát Hứa Hướng Sơn ra tay ác độc, nhưng trên người nàng vẫn bị đánh mấy lần, nàng nhịn đau nói, "Con đã chuyển về căn phòng trước kia cho thuê, vẫn sống như những ngày trước hôn nhân."
Hiện tại vẫn là mùa hè, khí trời nóng bức vẫn chưa hết, Hứa Thiên Mạc mặc áo ngắn tay, Hứa Hướng Sơn cũng chú ý vết thương trên cánh tay Hứa Thiên Mạc, bình tĩnh lại hắn nhìn thấy con gái bị mình đánh thành như vậy, đau lòng nhanh chóng đi tìm dầu gió.
"Chuyện này trước đừng nói cho ông bà, bọn họ lớn tuổi , không chịu nổi kích thích.” - Hứa Hướng Sơn bôi dầu gió cho Hứa Thiên Mạc dặn dò.
"Biết rồi, ba.” - Sau đó hai người rơi vào trầm mặc. Nhìn thấy động tác mềm nhẹ, cẩn thận từng li từng tí một xoa thuốc cho mình, Hứa Thiên Mạc khổ sở trong lòng nói – “Ba, xin lỗi."

"Ai.” - Hứa Hướng Sơn thở dài một hơi, ngẩng đầu nói - "Chờ qua một thời gian ngắn chúng ta lại tiếp tục nói chuyện này, ba đoán mẹ Thi Dao Vũ cũng bị các con giấu, đến thời điểm ba tự mình đến nhà xin lỗi giải thích rõ ràng."
Hứa Thiên Mạc xoắn xuýt , muốn nói cho ba thật ra không cần, Nghiêm đại nhân kỳ thực là người của con. Nhưng có khi nói ra, nàng ngày mai không nhìn thấy mặt trời, Hứa Thiên Mạc lắc đầu một cái vẫn là đem lời nói nuốt lại trong bụng.
Cơm nước xong từ trong nhà đi ra, trời bên ngoài đã đen. Hứa Thiên Mạc lúc này mới nhớ tới vé vẫn chưa đưa cho Thi Dao Vũ, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn phát hiện đã hết sạch pin. Nàng còn quên thông báo với Nghiêm Như Tuyết, vừa nghĩ tới đó, Hứa Thiên Mạc lòng như lửa đốt lái xe trở lại.
Đẩy cửa ra, thấy Thi Dao Vũ cùng Nghiêm Như Tuyết đều ở đó.
"Hai người ăn cơm chưa?” - Hứa Thiên Mạc cười hì hì hỏi.
"Chị đi đâu, điện thoại cũng không gọi được, chờ chị cùng ăn cơm đây." - Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc trở về, Thi Dao Vũ cao hứng từ trên ghế sa lông nhảy xuống. Hứa Thiên Mạc chưa trở về, Nghiêm Như Tuyết không cho phép hắn ăn trước, hắn cảm giác địa vị hắn bây giờ cũng không sánh nổi Nghiêm Tiểu Tư.
Mỗi ngày buổi tối em đều lại đây ăn chực cơm hoàn toàn không có tư cách chỉ trích người khác, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng khinh bỉ nói. Nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết mặt đen bên cạnh, Hứa Thiên Mạc gãi đầu một cái, nàng biết Nghiêm đại nhân đang lo lắng cho nàng, "Không phải cố ý không gọi điện thoại, điện thoại di động hết pin."
"Ăn cơm đi.” - Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc bình an trở về, Nghiêm Như Tuyết cũng không nói gì.

"Trời nóng như vậy, chị còn mặc áo dài tay?” - Thi Dao Vũ lôi kéo ống tay áo Hứa Thiên Mạc nói.
"Đừng táy máy tay chân, nam nữ thụ thụ bất thân.” - Hứa Thiên Mạc ở nhà thay áo, bằng không trên vết thương cánh tay nàng nhất định sẽ làm cho người ta nghĩ nàng bị bạo hành.
Hứa Thiên Mạc đẩy tay của hắn ra, hai người đùa giỡn trong lúc đó, Thi Dao Vũ nhìn thấy cổ tay Hứa Thiên Mạc trắng nõn thật giống có chút bầm tím. Thi Dao Vũ nắm lấy cổ tay Hứa Thiên Mạc, sau đó đem tay áo nàng kéo lên, nhìn thấy một cái vết thương thật dài, "Vết thương trên tay chị, là có chuyện gì xảy ra?”
"Cho mẹ xem một chút.” - Nghiêm Như Tuyết xoay người cũng nhìn thấy vết thương trên cánh tay Hứa Thiên Mạc – “Ai đánh?” - Nghiêm Như Tuyết nhíu mày, mặt lạnh như sương.
Hứa Thiên Mạc lúng túng cười nói, "Không có chuyện gì, nhìn có chút khủng bố, kỳ thực không có đau."
Thi Dao Vũ sắc mặt cũng không tốt, "Đến cùng là ai đánh, dám trêu người của em thực sự là không muốn sống.”

Cái gì gọi là người của em, đừng nói ám muội như thế, người khác sẽ hiểu lầm, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng yên lặng nhổ nước bọt.
Nghiêm Như Tuyết đem Hứa Thiên Mạc đi lên ghế salông, sau đó muốn đi tìm thuốc.
Hứa Thiên Mạc lôi kéo Nghiêm Như Tuyết, "Không cần, em đã bôi qua.”

"Là ai?" -  Nghiêm Như Tuyết âm thanh lạnh lùng hỏi.
Thi Dao Vũ vỗ vỗ vai Hứa Thiên Mạc còn đang do dự có nên nói hay không, "Không cần sợ, có em ở đây, nhất định làm cho người kia chết không có chỗ chôn."
Hứa Thiên Mạc trừng Thi Dao Vũ một cái, "Lời không nên nói lung tung. Là ba chị đánh."
Thi Dao Vũ nhất thời yên lặng , ba ba giáo huấn con gái, hắn cũng không biết nên quản làm sao.
"Hắn tại sao lại động thủ?" - Nghiêm Như Tuyết hỏi.
"Ba ba biết em cùng Thi Dao Vũ là kết hôn giả, sau đó trong cơn tức giận nên động thủ.”
Nghiêm Như Tuyết đau lòng nhìn Hứa Thiên Mạc, "Sau này phải mua cho em nhiều đồ ăn bồi bổ não, làm sao lại không biết đường trốn đi?”
Hứa Thiên Mạc: "..."