818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 82: Bí mật quay về kinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Băng Di

166739_580936401919363_1634800628_n

Giá trị vũ lực bạo lại đi phá hủy phòng ở, phải gọi là chỉ tốn một nửa công sức, đặc biệt loại phòng ở kết cấu bằng gỗ nguyên chất như này, một quyền một cái động, một chân một cái lỗ thủng, đập phá phải nói là vui sướng!

Nửa khắc sau, quan sai Cao Lệ tới rồi, cả hiệu thuốc bắc ngay cả khung nhà cũng lung lay sắp đổ.

Tiết Trạm ném cho sứ thần một ánh mắt, đối phương bước lên một bước dài: “Các vị quan sai tới vừa lúc, thế tử gia của chúng ta tại hiệu thuốc bắc đây mua phải dược liệu giả mốc meo, đang muốn tìm người để nói lý lẽ đây!”

Sứ thần tiến đến can thiệp, Tiết Trạm chán đến chết thưởng thức một khối ngọc bội, tư thái kia, bộ dáng kia, quả thực là giả bộ thành một vị tổ tông hoàn hảo!

Chuyện quan hệ ngoại giao xưa nay mẫn cảm, quan sai Cao Lệ cũng không dám mạo muội vận dụng vũ lực, đành phải vây một bên chờ đợi phía trên phái người xuống.

Tiết Trạm cười lạnh, ý bảo mấy người La Nhất tiếp tục chờ.

Đợi cho người phía trên phái tới đến, cuối cùng khung nhà lung lay sắp đổ ầm ầm sụp thật, Tiết Trạm lấy khăn ra che miệng mũi, liếc người: “Ai nha đây là?”

Sứ thần tiếp cận: “Hồi bẩm thế tử, nói là vương thế tử của Cao Lệ.”

“Thái tử?”

Sứ thần cười gượng: “Không phải, là con trai trưởng của vương đệ của quốc chủ Cao Lệ.”

Nói cách khác quốc chủ cùng thái tử hãy cứ không ra mặt, phái một vương thế tử tính chuyện gì? Chẳng lẽ cho rằng cái gọi là vương thế tử của Cao Lệ cùng với Hầu thế tử của Đại Minh như hắn phẩm giai giống nhau? Cũng xứng?

Tiết Trạm trong lòng tức giận, đối phương dáng vẻ bệ vệ cũng không vừa, chỉ vào một đống lớn đổ nát ‘hoa lý bá lạp ‘ một tràng, nghe xong lời sứ thần phiên dịch, Tiết Trạm híp mắt

“Ý tứ của Vương thế tử là, bản thế tử ăn no rửng mỡ chạy tới hãm hại một cái tiệm bán thuốc nho nhỏ?”

Sứ thần đem những lời này phiên dịch cho đối phương, đối phương ‘kỉ lý bá lạp’ một đống, ý tứ là không thể bằng bọn họ phiến diện một phương, Tiết Trạm cười lạnh bảo Ngô Dụng đem toàn bộ dược liệu đổ ra, bên trong có một cái miên bố rộng bằng ngón tay không kém, điểm điểm cằm bảo người cầm ra cho quần chúng vây xem nhìn xem.

“Có miên bố làm chứng, chữ viết, chương ấn, niên đại, rõ ràng sáng tỏ, vương thế tử chung quy sẽ không cho rằng bản thế tử nhàn rỗi không có việc gì chạy tới tiệm bán thuốc lấy dược liệu, sau đó cố ý làm cho ẩm mốc, hôm nay lại đến hãm hại hiệu thuốc này chứ? Lại nói bản thế tử việc gì phải đem dược liệu cần đổi thành mốc meo, vì hắn cũng xứng sao?

Sứ thần đem lời hắn nói phiên dịch lại lớn tiếng tuyên bố ra, người vây xem ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, người mù cũng có thể nhìn ra vấn đề.

“Chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật thắng hùng biện, tiệm bán thuốc bán bản thế tử dược giả, còn lấy cao hơn giá gấp đôi, bản thế tử muốn hỏi một chút thiên lý ở đâu?!”

“Chẳng lẽ một nước như Cao Lệ lại quên quân Đại Minh ta vì sao lại đến nơi này, quân Đại Minh ta vì ai bị thương?”

“Khi dễ như thế, vô liêm sỉ như thế, bản thế tử thật muốn nhìn một chút, ai tới trả lại công đạo cho bản thế tử xem.”

Khí thế mở rộng ra, ánh mắt sắc bén đảo qua, cả đám Cao Lệ đều bị bức không dám nhìn thẳng, Tiết Trạm lúc này mới phất tay: “Đi!”

Đám La Nhất rất có tố chất huấn luyện, đồng thời dừng tay, theo phía sau chủ tử nhà mình lần lượt rời đi.

Đi ra thật xa, Ngô Dụng hỏi: “Chủ tử, quân lương không đòi lại?” Đây không phải con đường của chủ tử nha!

“Gấp cái gì?” Tiết Trạm lườm hắn một cái: “Yên tâm, không ngoài hai canh giờ, đối phương nhất định sẽ ngoan ngoãn đưa lên cửa!”

Sự thật Tiết Trạm đoán đúng rồi, đối phương ngoan ngoãn dâng bạc, tư thái cúi thấp, lời hay nói tận, toàn bộ đổ cho là hiểu lầm, Tiết Trạm cũng không dây dưa nhiều, chỉ lấy quân lương năm hai bạc và một trăm hai mươi văn, đối với ngân lượng trăm hai dâng bồi tội không lấy một xu, lạnh lạnh một câu ‘truyền ra ngoài còn nói bản thế tử tham hối lộ trăm hai của Cao Lệ các ngươi, thu hồi đi thôi, bản thế tử đâu phải không có nổi từng này, làm cho đám sứ thần Cao Lệ đến đây xin trả quân lương sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc trắng, nhan sắc thật là đẹp.

Người ngoài vừa đi, Tiết Trạm buông chén trà, lạnh lùng nghiêm nghị, Vương tướng quân từ phòng phía sau đi ra, phó tướng cũng là không hiểu ra sao: “Trong hồ lô Cao Lệ này rốt cuộc bán thuốc gì? Thế tử đại náo một trận thế này, đối phương đã muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không ư?”

Vương tướng quân cũng nhíu mi: “Theo lý, việc này thái tử Cao Lệ cũng nên ra mặt mới đúng, phái ra mấy sứ thần ngự sử, đây là muốn coi thường thế tử?”

Tiết Trạm cười lạnh: “Việc này còn chưa xong, vả lại hãy chờ xem, cười cuối cùng mới là người thắng!”

Đêm khuya một đạo bóng đen tiến vào sân trong, Tiết Trạm vẫn mặc y phục mà ngủ sờ bội đao, bóng đen tiến đến cửa sổ: “Chủ tử, là ta.”

Là người thám thính tin tức, Triệu Thập Nhất.

Đem người kéo vào phòng, không ngoài nửa khắc, Triệu Thập Nhất lại hóa thân bóng đen dung nhập vào đêm tối, hôm sau Tiết Trạm đem tin tức Triệu Thập Nhất dò xét được nói cho Vương tướng quân cùng sứ thần nghe.

Các sứ thần vừa nghe kinh hãi, lập tức đứng dậy: “Đã chết? Cao Lệ này cho rằng người chết không đối chứng sao?”

Tiết Trạm mím môi, khi hắn nghe được cũng là phi thường kinh ngạc, Cao Lệ này cho rằng bức tử mấy sứ thần là có thể vạn sự đại cát đúng không?

Vương tướng quân hừ lạnh: “Mượn binh Đại Minh đánh đuổi giặc Oa, mấy sứ thần lâm thời đồng ý với ước định cũng là có nguyên nhân, cân nhắc ưu khuyết điểm, quốc chủ Cao Lệ lại trực tiếp bức tử bọn họ, sách, quả nhiên lãnh khốc vô tình. Bởi vậy có thể thấy được quốc chủ Cao Lệ này sợ cũng không phải minh quân gì. Bất quá là một bạo quân mà thôi!”

Các sứ thần đứng dậy: “Mặc dù sứ thần thương lượng cùng chúng ta đã chết, nhưng khế ước thỏa thuận không thể hủy, hạ quan lập tức đệ thiếp gặp mặt quốc chủ Cao Lệ, đòi công đạo đi!”Nói xong muốn đi, Tiết Trạm cũng nhấc tay ngăn cản.

“Chúng đại nhân an tâm một chút chớ vội, nghe Trạm một câu, việc này tạm thời để đó, đợi thuộc hạ của ta tối nay tra xét rõ, sau đó lại định đoạt.”

“Ý tứ của Thế tử gia là?”

Tiết Trạm vẻ mặt đạm nhạt, ánh mắt đen tối: “Ta hoài nghi thái tử Cao Lệ đã không ở trong vương thành.”

“Không ở trong vương thành?”

“Đúng...”

Ban đêm Triệu Thập Nhất lại hóa thân thành bóng đen tham nhập vào trong phòng Tiết Trạm, nhưng chẳng ngờ đầy phòng là người, dọa hắn nhảy dựng.

Tiết Trạm tảo mắt nhìn Vương tướng quân chấn hưng tinh thần cùng cả đám sứ thần miễn cưỡng xốc lại tinh thần, khóe miệng nhịn không được vừa kéo.

Triệu Thập Nhất ho nhẹ: “Tham kiến thế tử, tham kiến các vị đại nhân.”

“Nói đi.”

“Vâng.”

“Thuộc hạ dựa theo phân phó của thế tử đi phủ thái tử Cao Lệ, ngồi chồm hổm thủ cả ban ngày vẫn thấy phủ thái tử chưa từng có phòng ngự, về sau thuộc hạ lẻn vào phủ thái tử, “ nói đến đây khóe mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Có lẽ là đối phương cho rằng chúng ta không ai có thể lẻn vào phủ thái tử, cũng có lẽ ở đây ngoại trừ sứ thần sẽ không có ai hiểu ngôn ngữ Cao Lệ, người trong phủ thái tử cảnh giác không cao, bị thuộc hạ cơ duyên xảo hợp nghe được một tin tức.”

“Như thế nào?” Tiết Trạm thăm dò.

Triệu Thập Nhất ngẩng đầu: “Chính như thế tử đoán, thái tử Cao Lệ đã không ở trong hoàng cung, mà là mười hai ngày trước cũng đã ra khỏi vương thành.”

“Đi đâu?”Các sứ thần vội hỏi.

“Kinh thành. Mười hai ngày trước thái tử Cao Lệ chịu lệnh vua, hộ tống công chúa Cao Lệ tiến đến kinh thành hòa thân.”

Quả thế.

Khi nghĩ đến thái tử Cao Lệ không ở vương thành, Tiết Trạm cũng đã có suy đoán, người không thấy tóm lại không phải không muốn tháo gỡ, bức sát sứ thần đến mượn binh cũng chỉ giải trừ khẩn cấp, dù sao trao đổi là chuyện của hai nước, không có khả năng một quốc gia nói hủy liền hủy, mà hòa thân mới là đòn sát thủ chân chính!”

Thành quan hệ thông gia, chẳng lẽ Đại Minh còn có thể sống chết đòi thu về khoản phí dụng này không buông?

“Một câu ‘ lễ nghi chi bang, thiên triều uy nghiêm ’, cho dù cuối cùng biết bị Cao Lệ lộng xiêm giả áo, triều đình cũng sẽ lựa chọn cảnh thái bình giả tạo!

Dùng một nữ nhân, có thể có thân phận quan hệ thông gia, đổi lấy thương vong của mấy ngàn tướng sĩ Đại Minh, vô số tiền bạc hao tổn, Cao Lệ có bàn tính thật tốt! Có lẽ, có quan hệ thông gia rồi, thái tử Cao Lệ vừa khóc vừa kể tổn thất lần này của Cao Lệ, triều đình Đại Minh lấy tôn chỉ khoan hồng độ lượng còn có thể ban cho phần thưởng xa xỉ!

Nghĩ đến đây Tiết Trạm còn có loại cảm giác khó chịu!

“Vương tướng quân, các vị đại nhân, Trạm tức khắc quay về kinh, cho dù chỉ có ba phần cơ hội, Trạm cũng nhất định phải trước khi việc hôn nhân được xác định báo Hoàng Thượng có chuẩn bị!” Khi báo lên, dựa theo tính nết của Chu Lệ, quan hệ hữu nghị của hai nước trong lúc đó tám chín phần sẽ trở thành bọt nước.” Vương thành bên này liền làm phiền các vị đại nhân đánh yểm trợ cho Trạm, Vương tướng quân nếu như có thể, tìm cơ hội rời khỏi phạm vi vương thành, tìm một đỉnh núi dễ thủ khó công đóng quân.”

“Thế tử yên tâm, vương thành này chúng ta còn ước gì cách xa một chút đây.” Mấy vạn tinh binh đóng quân ngoài thành, sợ là vương thành Cao Lệ này không mấy người có thể ngủ ngon, hiện giờ phải đi, đối phương sợ phải cao hứng tới mức phóng pháo mới có thể tỏ thái độ vui mừng trong lòng.

Việc này phải sớm không nên trì hoãn, Tiết Trạm lập tức thu thập hành trang, điểm mười tinh binh Hổ Báo Doanh, liền theo bóng đêm hướng về phía ngoài thành. Trước khi ra khỏi thành, quay sang Triệu Thập Nhất hộ tống dọc đường nói: “Ngươi hiểu ngôn ngữ Cao Lệ, ở tại đây tuỳ cơ ứng biến.”

“Thuộc hạ hiểu được.” Hảo đao phải dùng đúng chỗ, giá trị của hắn ở lại vương thành so với theo chủ tử quay về kinh phải lớn rất nhiều, sở dĩ theo kịp, là có một cái tin tức ở trước mặt mọi người khó mà nói.”Chủ tử, thuộc hạ có một tin tức không biết nên nói hay không nói.. .”

Tiết Trạm nghiêng tai qua, lập tức trừng lớn mắt: “Thật sao?”

Triệu Thập Nhất nhíu mi: “Thuộc hạ cũng không dám xác định, chỉ nghe người trong phủ thái tử nói ra một câu, chuyện trọng đại như vậy ai cũng không dám nói ra bên ngoài, cho nên thuộc hạ cũng chỉ nghe xong đầu nguồn, vì thời gian khẩn cấp cũng không có cách kiểm chứng, còn thỉnh chủ tử thứ tội.”

“Không phòng ngự. Không có lửa sao sinh khói, việc này cũng không khả năng tự dưng sinh ra được, ngươi cứ nhìn chằm chằm trước.”

“Tuân lệnh.”

Hai người mỗi người đi một ngả, Tiết Trạm dẫn Ngô Dụng cùng mười người trong linh đội dùng thiết trảo đặt lên tường thành, thừa dịp binh lính thủ thành không chú ý chuồn ra khỏi cửa thành, thần không biết quỷ không hay ra khỏi vương thành Cao Lệ!

Quân doanh bên ngoài cơ sở ngầm đông đúc, để tránh đả thảo kinh xà, mười hai người liền thừa dịp ban đêm như vậy phi nước đại hơn mười dặm, đến điểm tiếp viện định sẵn phía trước tìm mười hai thất ngựa tốt chạy thẳng đến vùng duyên hải, một nửa đường thuỷ, một nửa đường bộ cấp đuổi chậm đuổi, cuối cùng vài ngày sau vào đến biên cảnh Đại Minh.

Tới biên cảnh Đại Minh sự việc tốt hơn rồi, Tiết Trạm xuất ra thẻ bài, từ chỗ quân coi giữ biên cảnh chuẩn bị vài chiến mã, một đường quan đạo giục ngựa chạy như điên, phần đi đường thủy sau khi lên bờ lại là ở dịch trạm bên đường đổi mới hảo mã, ngày đêm không ngừng trên đường vất vả thẳng đến kinh thành!

Một đường phong trần dốc sức, cuối cùng ở đêm khuya gần mười ngày sau tới gần dưới chân kinh thành. Tiết Trạm lại xuất thể bài xao gõ mở cửa thành, ngựa cũng không xuống, nhận thức đúng phương hướng liền thẳng đến hoàng cung!

Ở hoàng thành trên quan đạo cấp đuổi chậm đuổi, ở đầu kia quan đạo cũng có một tiểu đội nhân mã giục ngựa chạy như điên mà đến, hai đạo nhân mã âm thầm đề cao cảnh giác, ở một thời điểm lần lượt sát bên người mà qua.

Đã trễ thế này ai còn ra khỏi thành?

Tiết Trạm một bên nghĩ trong lòng, nhớ tới người đầu lĩnh của đối phương, đêm tối quá mờ nhìn không rõ ràng lắm, nhưng từ thân hình cùng hình dáng mơ hồ.... Từ từ! Tiết Trạm vội ghìm cương ngựa!

Liền chỉ chớp mắt như vậy, đội nhân mã vừa rồi kia cũng đã từ đầu ngã tư đường kia đánh ngựa quay lại, đầu lĩnh ghìm ngựa đứng ở trước mặt Tiết Trạm, ngân nguyệt từ sau mây đen lộ ra, ánh trăng tán phía dưới, khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đầu lĩnh kia lộ ra đây.

“Thế tử.”

“Quốc, Quốc công gia?”