9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 518: Bà Tìm Ai Vậy






“Đại Bảo, cháu còn chưa nói cho bà biết bạn cháu ở đâu đấy!” Mẹ Lục kéo cậu lại.

“Là hai bạn nhỏ ở căn đối diện ạ.

Bà à, các cậu ấy còn đang chờ cháu, bà và bà cố cùng các em chơi nha, cháu đi đây”
Nói xong, cậu thoát khỏi tay mẹ Lục, vội vã chạy ra ngoài.

Căn đối diện có hai bé con sao? Mẹ Lục nhíu mày, biểu hiện vô cùng tò mò.

Lúc Mạc Minh Húc tới căn 1602, liếc mắt liền thấy Long Bách với vẻ mặt thư thái bưồn ngủ trên bục phía trước cửa sổ sát đất ở phòng khách.

Cậu cởi giầy, nhảy thẳng lên bục: “Long Bách, cậu mệt sao?”
Với một hacker lập trình như vậy thì mọi thứ phải ăn khớp rõ ràng, đầu óc minh mãn, trạng thái này của Long Bách thì sợ là nhập môn sơ cấp nhất cũng không học nổi.

Nghe xong lời Mạc Minh Húc, Long Bách lúc này mới có chút miễn cưỡng ngồi dậy.


Mạc Minh Húc cười thần bí với cậu: “Long Bách, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu học tốt, có thể xâm nhập máy tính của Vũ Tuệ, tìm được chuyện xấu của con bé, như thế về sau con bé sẽ không dám gây sự với cậu nữa!”
Long Bách nghe được, tinh thần lập tức tính áo: “Cậu nói thật sao?”
“Dĩ nhiên, tôi lừa cậu làm gì?”
Lư Tử Tín nhíu mày: “Minh Húc, chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu! Học kỹ thuật hack là đế ở thời điểm mấu chốt trợ giúp người khác chứ không phải để rình xem chuyện riêng tư của người khác!”
Long Bách nhịn không được bật cười: “Dùng kỹ thuật hack trợ giúp người khác, Tử Tín, tớ nghe thấy lần đầu đấy!”
Long Thiên không nói gì, liếc nhìn Mạc Minh Húc, giờ cậu đã biết đại khái.

Hôm qua, khi Vũ Tuệ với Long Bách vì một viên thịt mà cãi nhau ầm ï, vì sao chỉ một câu nói của Mạc Minh Húc liền khiến Vũ Tuệ ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói gì nữa Hóa ra cậu ta dùng kỹ thuật hack đế nắm giữ chuyện xấu của các em gái!
Tên nhóc này đúng là không chọc vào được!
Xem ra, đêm nay cậu phải xóa sạch chuyện riêng tư trong máy tính của mình mới được.

Mấy tên nhóc kia bắt đầu nghiêm túc đi tới trước máy tính, chiếu theo sách, học các kiến thức liên quan tới internet từ Mạc Minh Húc.

Long Thiên nghe hết sức chăm chú, cũng thỉnh thoảng ghi chép một chút.


Lư Tử Tín nghe cái hiểu cái không, chủ yếu là cậu không có hứng thú với mấy con số này, thà nghiên cứu dược vật còn hơn! Cậu nhớ ra hình như sáng sớm hôm nay quên mất không tưới nước cho cây thạch hộc thiết bì của mình rồi.

Càng nghe, tâm hồn Lư Tử Tín cũng bắt đầu bay lên chín tầng mây.

Long Bách nghe trong chốc lát, liền ném bút “Quá khó, tôi không học được.”
Đúng lúc này, truyền đến tiếng đập cửa.

Tô Cẩm ở phòng bếp kêu: “Cậu chủ, mở cửa giúp tôi, tôi đang nhào bột”
Long Bách vừa hay tìm được cơ hội, nhanh chóng nhảy xuống bục: “Tớ đi mở cửa!”
‘Sau khi mở cửa, cậu thấy một dì với gương mặt tươi cười, tay cầm thịt bò khô? Không, phải nói là bà, vì nhìn kỹ mới thấy khóe mắt dì này có rất nhiều nếp nhăn.

“Bà tìm ai ạ?” Cậu hỏi có chút đề phòng.

Người này được gọi là bà nhưng vẻ mặt trẻ trung, đầy vẻ tươi cười nhìn về phía Mạc Minh Húc đang ngồi trên ghế trong phòng khách, cất giọng lên: “Minh Húc này, bà vừa mới học video nấu ăn ngon làm ít thịt bò khô, cháu và các bạn nếm thử đi!”
Nói rồi, bà ta đi thẳng qua Long Bách vào phòng khách, mấy bước liên đến bên bục.

“Nào, Minh Húc, các cháu nếm thử đồ bà làm đi”
Đang nói, bà ta ngẩng đầu lên một cái liên thấy Long Thiên, khay trong tay liền “ầm” một tiếng, rơi xuống đất