[ABO]– Kẹo Vải (Lệ Chi Đường ABO)

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: DL – Beta: Chi

*****

Lúc xuống xe, Dư Lệ quay đầu nhìn lại theo bản năng, đúng lúc ấy, ánh mắt anh thoáng chạm phải ánh mắt của chàng trai ngồi bên cửa sổ.

Dư Lệ không ngờ mình lại gặp được nam phụ trong truyện trên một chuyến xe buýt, tuy chỉ mới tiếp xúc nhưng anh cảm thấy Lâu Chỉ lúc này không hề biến thái như dòng thời gian trong truyện. Khẽ nở một nụ cười với hắn, anh quay người rời đi.

Lâu Chỉ dõi theo bóng lưng anh, đến tận khi xe buýt lăn bánh, hắn mới thôi không nhìn nữa.

Không sao, vẫn còn nhiều thời gian.

Hắn đã biết được tên người ấy.

Chiếc hộp trên tay giờ đã trống không nhưng Lâu Chỉ lại không cảm thấy khó chịu.

Đời trước, tất cả mọi người đều biết Lâu Chỉ có một món bảo bối. Tuy vậy, rất ít người biết rõ đó là thứ gì, chỉ thấy Lâu Chỉ đặt nó trong một chiếc hộp vô cùng sang trọng, đi đâu cũng mang theo.

Lần duy nhất nó được lấy ra là khi Lâu Chỉ muốn xác định lại một lần nữa, liệu Lưu Lật có phải người ấy hay không. Hắn hỏi Lưu Lật, đây có phải đồ của cậu ta không.

Khi ấy, Lưu Lật mập mờ nói không nhớ rõ, dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.

“À.” Nghĩ đến Lưu Lật, mắt hắn lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Ở đời trước, nguyên nhân khiến Lâu Chỉ chú ý tới Lưu Lật là do hắn từng chứng kiến cảnh cậu ta lấy kẹo để dỗ một đứa trẻ. Hắn nhìn rất rõ viên kẹo trong tay cậu ta lúc đó, đúng là vị vải.

Lâu Chỉ là một người vô cùng thận trọng, chỉ có một đoạn ký ức ngắn ngủn vụn vặt thời thơ ấu, ngoài ra, hắn không còn manh mối nào khác để xác định người kia là ai.

Thế rồi, Lưu Lật xuất hiện.

Lâu Chỉ liền điều tra về Lưu Lật, tên của cậu ta, tuổi của cậu ta và cả nơi cậu ta từng sống lúc nhỏ, tất cả đều phù hợp với những gì còn sót lại trong trí nhớ của hắn.

Đúng lúc này, chuyện kinh doanh của nhà Lưu Lật gặp khó khăn, Lâu Chỉ tiện tay giúp đỡ, sau đó, cậu ta liền quấn riết lấy hắn.

Chuyện Lâu Chỉ chán ghét Omega hầu như ai trong giới cũng biết, sau một thời gian, hai bên thường xuyên qua lại, nhà họ Lưu liền nảy ra ý định để Lưu Lật và Lâu Chỉ kết hôn.

Lâu Chỉ chưa chắc chắn người hắn gặp thời thơ ấu có phải Lưu Lật không nên đã từ chối đề nghị của nhà họ Lưu, chỉ nói sẽ giúp nhà họ Lưu vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Nhưng nhà họ Lưu lại thấy mất mặt, chẳng bao lâu sau đã rộ lên tin đám cưới của Lưu Lật và Chu Mạnh.

Từ nhỏ, Lâu Chỉ đã không hợp với Chu Mạnh, tuy bản thân cũng không thích Lưu Lật, nhưng hắn không thể chịu được cảnh người mình từng thiện chí giúp đỡ nay lại quay ra ngọt nhạt với kẻ thù.

Thấy Lưu Lật ở bên Chu Mạnh, bản tính Lâu Chỉ vốn đã u ám nay càng thêm phần cực đoan. Hắn bắt đầu chèn ép nhà họ Chu, chính vì vậy, người trong giới bắt đầu đồn thổi, nguyên nhân của những hành động điên cuồng ấy là do Chu Mạnh cướp mất ánh trăng sáng trong lòng Lâu Chỉ.

Cái chết của hắn là do bị gài bẫy.

Lưu Lật bị bắt cóc, sau đó, bọn bắt cóc uy hiếp Lâu Chỉ, bắt hắn một mình cầm tiền tới trao đổi. Từ xưa đến giờ, hắn luôn lạnh lùng cứng rắn, nhược điểm duy nhất là người hắn từng gặp khi còn nhỏ kia. Lâu Chỉ không dám đánh cược chuyện Lưu Lật có đúng là người kia không, vậy nên hắn không thể mặc kệ cậu ta.

Khi hắn tới cứu Lưu Lật tại kho hàng ở một nơi hoang vu, cảnh sát cũng đang trên đường đi đến.

Rồi hắn bị Chu Mạnh bắn chết.

Trước lúc chết, hắn nghe được cuộc nói chuyện giữa Lưu Lật và Chu Mạnh.

“Đến lúc đó, cứ đổ hết chuyện giết người bắt cóc lên đầu mấy kẻ em tìm tới để bắt cóc em là được. Haiz, trước khi chết, hắn ta vẫn coi em là ánh trăng sáng trong đời, thật đáng thương làm sao.”

Chu Mạnh ôm lấy Lưu Lật, cười nói: “Cũng do em diễn màn kịch kia quá tốt, nếu không, sao Lâu Chỉ có thể chú ý tới em được.”

Mí mắt Lâu Chỉ rất nặng, trước khi mất đi ý thức, hắn mơ màng nghe được một giọng nói khô cứng máy móc đang trò chuyện cùng một người khác.

“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ giết chết Lâu Chỉ.”

“Đúng là không bõ công em mất nhiều điểm như vậy để xem đoạn ký ức được Lâu Chỉ cất giấu sâu nhất. May là em diễn tốt, nếu không đến giờ này, có khi em vẫn chưa dụ dỗ được hắn ta.”

Sáng hôm sau, khi tỉnh mộng, nhìn những đồ vật quen thuộc xung quanh, Lâu Chỉ chỉ cảm thấy thật hoang đường. Người mà hắn cho là ánh trăng sáng của đời mình lại cấu kết với kẻ thù giết chết hắn.

Hơn nữa, hắn còn…

Nhận lầm người kia.

Hôm nay, Lâu Chỉ tới trường báo danh, hoàn thành xong thủ tục, hắn định rời đi luôn, không ngờ lại bắt gặp cảnh Lưu Lật và Chu Mạnh chim chuột anh anh em em ngay trước cổng trường. Lâu Chỉ chỉ cảm thấy thật nực cười.

Bọn họ đã thông đồng bên nhau từ sớm như vậy, thế mà lúc trước hắn lại nhắm mắt làm ngơ với những kết quả điều tra được.

Vì không muốn nhìn thấy hai người kia, Lâu Chỉ không chờ lái xe nữa mà đi thẳng lên xe buýt.

Trên xe, vì vừa nhìn thấy Lưu Lật, Lâu Chỉ mới lấy huy hiệu ra, mân mê chà lau nơi đầu ngón tay, đột nhiên, xe buýt phanh gấp…

Hắn tìm được người kia rồi…

“Hóa ra tên cậu là Dư Lệ.” Lâu Chỉ đóng nắp hộp, nhớ lại cảnh anh nở nụ cười với mình, khóe miệng căng cứng khẽ cong lên.

Về đến nhà, Dư Lệ tự nấu cho mình một bữa tối đơn giản, sau khi ăn xong, anh lấy huy hiệu ra ngắm nghía.

“Sao mới có vài ngày đã mờ vậy rồi.” Dư Lệ thì thầm. Nhưng anh cũng không quá để ý, chỉ cất huy hiệu kỹ càng rồi cầm quần áo đi tắm rửa.

Chỗ anh đang thuê là một căn phòng hai phòng ngủ một sảnh chung, anh dùng phòng nhỏ hơn, còn một phòng trống dùng để chứa đồ không sử dụng.

Dư Lệ là người thích náo nhiệt, đời trước, anh tình nguyện là người ở lại trường muộn nhất chứ không muốn một mình về nhà, đối diện với căn phòng trống vắng.

Cho nên anh chọn một căn phòng không quá rộng.

Dù trong thẻ có tiền, nhưng sau khi tìm hiểu giá phòng cho thuê ở khu trung tâm, Dư Lệ vẫn quyết định tìm một người bạn ở chung. Bên cạnh đó còn có một nguyên nhân khác, anh không thích ở một mình.

Đăng xong tin tìm bạn cùng phòng, Dư Lệ bật TV xem thời sự. Mặc dù người ở thế giới này không gọi đây là thời sự, nhưng mỗi tối, Dư Lệ vẫn đúng giờ bật kênh tin tức của thủ đô lên để theo dõi, việc này đã trở thành thói quen của anh rồi.

Trong thế giới nhiệm vụ, chuyên ngành Dư Lệ chọn là tiếng Anh, hoàn toàn trùng khớp với ngành anh theo học ở đời tước. Hơn nữa, trình độ tiếng Anh của Dư Lệ rất tốt, chưa bao giờ phải lo lắng chuyện nợ môn.

Đặt xong đồng hồ báo thức, Dư Lệ nghĩ tới tiết học sáng mai rồi tắt đèn đi ngủ. Tối mười giờ đi ngủ, sáng sáu giờ dậy là thói quen làm việc và nghỉ ngơi anh kiên trì tuân thủ đã lâu.

Lâu Chỉ tùy tiện chọn một trạm dừng để xuống xe buýt, hắn không về phòng mà đến thẳng công ty.

Có kinh nghiệm từ đời trước, Lâu Chỉ giành được quyền điều hành về tay mình một cách vô cùng dễ dàng.

Lúc nhỏ, Lâu Chỉ sống tại phố đèn đỏ, năm mười tuổi, hắn được nhà họ Lâu đón về. Nguyên nhân rất đơn giản, cha mẹ hắn chết, nhà họ Lâu không thể không có người thừa kế.

Lâu Chỉ vốn tưởng cuộc sống sẽ tốt hơn, không ngờ bản thân lại rơi vào một miệng hố sâu hơn nữa.

Cha mẹ hắn vốn bằng mặt không bằng lòng, cả hai đều qua đời khi hắn mới mười tuổi, họ hàng thân thích e ngại thủ đoạn tàn nhẫn của hắn nên không dám gây ra chuyện gì quá mức.

Lâu Chỉ đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, xòe rộng năm ngón tay, hắn khẽ chạm tay bên này vào lòng bàn tay bên kia.

Dường như bên trên vẫn còn lưu lại độ ấm từ đầu ngón tay Dư Lệ khi cạm vào tay hắn.

Lâu Chỉ chán ghét Omega cũng vì lý do riêng.

Mẹ hắn dựa vào tin tức tố, khiến cha hắn đánh dấu bà trong lúc mất lý trí, nhưng cha hắn không yêu người phụ nữ này, thành ra khi Lâu Chỉ được sinh ra, ông ta cũng không thích.

Hắn bị tình yêu đích thực của ba mình đưa đi, sống cuộc sống ở phố đèn đỏ.

Tại phố đèn đỏ, Lâu Chỉ đã nhìn thấy đủ loại hình ảnh khó coi cùng những thủ đoạn quyến rũ bất chấp mọi giá, nên từ tận đáy lòng, hắn cực kỳ chán ghét Omega.

Lâu Chỉ luôn nghĩ, nếu hắn không có một người mẹ Omega như vậy thì tốt biết bao.

Buổi sáng, sau khi kết thúc tiết học, Dư Lệ liền bị ban thể thao kéo đi làm thư ký ghi chép kết quả kiểm tra thể chất của học sinh mới. Anh vừa đến sân thể dục, hàng loạt ánh mắt đều quay lại nhìn.

Dáng người của Dư Lệ vẫn giống như kiếp trước, cao 1m73. Chiếc áo rộng phối với quần dài bằng vải đũi cộng thêm mái tóc ngang vai buộc nửa (*) càng làm tăng thêm nét ôn hòa của anh.

(*) Hình minh họa:

Omega vốn đã ít, Omega có phong thái dịu dàng lại càng ít hơn, vì thế mới có nhiều người quay lại nhìn anh như vậy.

Dư Lệ cũng không xấu hổ, vẫy tay với bọn họ, nói: “Xin chào mọi người, tôi tới ghi chép kết quả chạy 1000m của các bạn Alpha và nam Beta.”

Ngay giây phút nhìn thấy Dư Lệ, sự bất cần của Lâu Chỉ dần dần biến mất. Hắn định rời đi ngay, nhưng gặp được Dư Lệ khiến hắn cảm thấy việc ở lại trường cũng không hề tệ.

Đội Dư Lệ phụ trách có rất ít Alpha, chủ yếu là nam Beta nên anh phải ghi chép kết quả của rất nhiều người.

Chỉ liếc mắt, anh đã nhận ra Lâu Chỉ giữa đám người.

Dư Lệ sửng sốt nhìn danh sách trên tay.

Khoa Công nghệ thông tin XX01.



Lâu Chỉ.



Thấy tên Lâu Chỉ, anh ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp hắn cũng đang quay đầu nhìn về phía anh. Dư Lệ còn tưởng hắn sẽ không nhớ mình, không ngờ lại nghe hắn nói.

“Đàn anh.”

Dư Lệ trợn tròn mắt, cười nói với hắn: “Cố lên.”

Chạy 1000m thật ra là một chuyện rất đơn giản với Alpha vốn có thân thể cường tráng, dồi dào sức lực. Chuyện giành hạng nhất giữa một nhóm Alpha càng chẳng hề khó khăn với Lâu Chỉ.

Dư Lệ quan sát Lâu Chỉ suốt cả quá trình, đối tượng nhiệm vụ của anh là người này, không chăm chú nhìn hắn thì nhìn ai đây?

Anh không quên mục đích của mình, cũng nhớ chuyện bản thân phải làm, biết đâu anh có thể thay đổi kết cục của Lâu Chỉ thì sao.

Lâu Chỉ chạy xong liền đến thẳng chỗ Dư Lệ để báo kết quả. Hoàn thành thủ tục, Lâu Chỉ không đi mà đứng lại bên cạnh anh.

“Đàn anh, để tôi ghi lại giúp cho.”

Tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ánh mắt dịu dàng khi Lâu Chỉ nhìn Dư Lệ khiến anh không khỏi cảm thấy hắn là một người trong nóng ngoài lạnh.

Dư Lệ lắc đầu: “Cậu vừa mới chạy xong, nghỉ ngơi một chút đi, chỉ là ghi chép thời gian thôi, việc này tôi tự làm được.”

“Cám ơn đàn anh.” Khóe miệng căng cứng của Lâu Chỉ hơi cong lên.

Dư Lệ nói: “Hay là cậu cứ gọi tên tôi đi, nghe cậu gọi đàn anh, tôi cứ cảm thấy là lạ.”

Trong lòng Lâu Chỉ trào dâng sự hưng phấn khó kiềm nén, hắn muốn ôm người này vào ngực. Bàn tay buông lỏng bên người không biết đã siết chặt từ khi nào, móng tay hắn bấm sâu vào phần thịt ở lòng bàn tay.

Chỉ có như vậy mới có thể ngăn lại khát vọng trong lòng hắn.

Lâu Chỉ nửa ngày không lên tiếng.

Sau Lâu Chỉ, từng người một đi tới. Dư Lệ nhanh chóng ghi chép kết quả của mọi người rồi đi tới nơi nộp báo cáo. Lúc này anh mới phát hiện, Lâu Chỉ vẫn đang đi theo sau anh.

Nơi nộp báo cáo không có ai, tất cả đều đang rải rác trên sân thể dục. Thấy Lâu Chỉ không nói lời nào, Dư Lệ nghiêng đầu nhìn qua: “Sao cậu không nói gì vậy?”

Lâu Chỉ hơi cong người, nhìn từ chính diện, hắn như đang ôm Dư Lệ vào lòng. Hạ giọng, hắn nói: “Dư Lệ, cậu có kẹo không?”

Dư Lệ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn cũng bị tuột huyết áp như mình. Đặt giấy bút lên bàn, anh đút tay vào túi, lấy ra một viên kẹo.

“Cậu thích vị gì?”

Lông mi Lâu Chỉ run run, hắn nói: “Vị vải.”

Dư Lệ đưa một viên kẹo vị vải cho hắn: “Hóa ra cậu thích vị vải.”

Lâu Chỉ nhanh tay bóc mở giấy gói kẹo, vị ngọt nơi đầu lưỡi khiến cảm xúc của hắn cuộn trào trong lòng ngực. Lúc không để ý, hắn vô tình để lộ hương vị tin tức tố.

Dư Lệ đứng rất gần hắn nên ngay lập tức ngửi được hương vị tin tức tố: “Lâu Chỉ, cậu có ngửi thấy hương bạc hà không?”

Lâu Chỉ không trả lời anh, vị kẹo vải ngọt thanh tan ra nơi đầu lưỡi. Hắn từ từ đứng thẳng dậy, khẽ hỏi: “Cậu có thích hương bạc hà không?”

Dư Lệ mới vừa ăn xong một viên kẹo bạc hà, quay đầu trả lời hắn: “Thích chứ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết đã truyền đạt rõ hay chưa, bởi vì Dư Lệ vào nhầm dòng thời gian khiến Lâu Chỉ không còn thích Lưu Lật như trong truyện gốc nữa. Nói một cách đơn giản, nội dung câu chuyện đã thay đổi. Theo trực giác, hắn nghi ngờ Lưu Lật, nhưng có quá nhiều sự trùng hợp khiến hắn không thể chắc chắn Lưu Lật có đúng là người kia hay không. Lúc Lưu Lật bị bắt cóc, hắn không dám đánh cược vào khả năng Lưu Lật không phải người kia nên đã chấp nhận theo lời bọn bắt cóc.