Ác Bá

Chương 218: Con đường máu tanh




Cường Tử thoải mái, trước đó tự trách không được nói chuyện với Ngô Tôn, sau lại giao thủ kịch liệt với võ giả kia cũng không có kinh động đến người bên trong. Hoá ra cánh cửa này không ngờ còn là một đường thông đạo, cũng không biết phía cuối thông đạo có phải là phòng thí nghiệm hay không.

Cường Tử sải bước đi trước, mới đi vài bước bỗng dưới chân nhẹ hẫng!

Vài tiếng ken két nhẹ vang lên, Cường Tử lập tức biết có việc không hay!

Trong nháy mắt, một loại dự cảm bất tường từ trong nội tâm Cường Tử dâng lên. Hắn trước hết ngã ngửa người về phía sau lùi lại, còn chưa kịp thoái lui đến ngoài cửa, trên vách tường hai bên bất ngờ xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ đen thui, trong từng cái lỗ nhỏ thò ra một cây súng. Cường Tử chỉ cảm thấy đau đầu, lập tức trong vô số họng súng kia gần như cùng lúc phun ra lửa như con rắn uốn lượn!

Vô số đạn không kể xiết trút xuống đầu, giống như mưa to gió lớn. Mức độ đạn dày đặc khó có thể tưởng tượng, trong hành lang rõ ràng không có một ai này, không có một góc chết có thể tránh né đầu đạn trút xuống như mưa.

Trước đó Cường Tử may mắn một cước đạp văng hai cánh cửa bảo vệ kiên cố dầy nặng bay mất, bằng không hắn ngay cả đường lùi lại cũng không có! Cho dù tốc độ của hắn kinh người, cũng chắc chắn không thể nhanh hơn viên đạn được. Cường Tử thời khắc cảm giác được dưới chân nhẹ hẫng một cái đã bay người lùi về phía sau. Phần tốc độ và phản ứng này không phải cao thủ nào cũng có thể có được. Hơn nữa phía sau không có gì ngăn trở, cho nên hắn chỉ bị một viên đạn bắn sượt cánh tay đã lui được ra ngoài!

Trên vách tường vô số họng súng khạc đạn ra như rồng phun ra nuốt vào từng luồng lửa sáng rực, đan vào nhau tạo ra từng đường dày từng đường chắc chắn không một ai không có cách nào vượt qua lưới đạn. Những viên đạn trút xuống kia giữa không trung thậm chi bắn trúng vào nhau khiến cho đường đạn bị thay đổi bắn trúng khắp hai bức tường trong hành lang.

Cường Tử co người ở ngoài cửa, rõ ràng tiếng súng đạn rậm rà rậm rịt kia trải qua thời gian rất lâu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cũng không biết là làm thế nào bổ sung được đạn dược, rõ ràng không hề có mảy may thời gian dừng lại thay đạn.

Đợi khoảng chừng ba phút, hoả lực của súng mới dần dần im lặng. Ở trong vòng ba phút ngắn ngủi ấy, đạn từ trong vô số họng súng đó bắn ra không sao đếm hết được, trên mặt đất một tầng đầu đạn dày như nêm. Trên vách tường xi măng cốt thép hai bên bị đạn phá ra từng cái hố nhỏ, thậm chí có một số nòng súng trong lỗ trống cũng bị đạn bắn hỏng.

Cường Tử đợi sau khi đạn hoàn toàn dừng lại, từ sau bức tường ẩn mình xoay người cử động, lúc này hắn nhìn thấy bên trong hành lang đã phủ kín một tầng đầu đạn óng ánh lập loè ánh sáng như vàng còn đang bốc khói giống người ta hút thuốc.

Nếu như trước đó không phải hắn một cước đá bay cửa, để bị giam ở trong hành lang, lúc này chỉ sợ xương cốt cũng không còn. Đừng nói đến thi thể gì, đoán chừng ngay cả tế bào cũng bắn thành hai nửa. Số lượng đạn rất nhiều, nhiều đến mức khiến cho người ta nhìn chóng mặt hoa mắt.

Cường Tử nhìn đầu đạn trên đất nói thầm một câu:
- Mẹ nó, đạn không cần tiền mua sao?

Lần này hắn không dám giẫm mặt đất đi qua nữa, ai biết còn có cơ quan lợi hại nào khác hay không. Hắn ở chỗ cửa ra vào tung người nhảy lên, ở giữa không trung đạp trên những lỗ tường trên vách kia, thân thể song song với mặt đất phóng như bay về phía trước. Thực ra đừng nói trên mặt đất còn có thể có cơ quan cạm bẫy lợi hại gì, khắp nơi đều là đầu đạn nóng rực cả đất, giẫm lên đi tới chỗ đầu bên kia chỉ sợ bàn chân cũng bị phỏng đến chín luôn.

Thân thể hắn hoá thành một luồng ánh sao, bay vút vào phía trong nhắm thẳng hướng cánh cửa cuối hành lang.

Lúc sắp sửa đến chỗ đầu bên kia, bỗng nhiên cánh cửa bên trong tự mở ra!

Con mắt Cường Tử trong nháy mắt trợn to, sững sờ, ngẩn người nhìn xem thứ đồ bên trong cánh cửa kia đầu óc mất đi suy nghĩ, cảm giác trong thời gian ngắn ngủi!

Cánh cửa mở rộng, bên trong có hai người.

Mấu chốt không phải hai người đó có bao nhiêu khủng bố, mà là trên vai hai người đó vách súng phóng hoả tiễn dùng cho bộ đội vác vai, cả hai đều đã nhắm thẳng vào hắn!

Cường Tử rơi xuống thật nhanh, thân thể rơi ngã trên mặt đất. Trong tích tác này, hai viên đạn hoả tiễn mang theo cái đuôi lửa thật dài gào thét từ sau lưng hắn vọt tới!

Hai viên đạn hoả tiễn còn dài và lớn hơn nhiều so với cùi bắp. Nếu như bắn trúng thân thể, chỉ sợ ngay cả cặn bã cũng sẽ không chừa lại miếng nào. Hai tên sát thủ kia cũng coi như đủ ác độc, rõ ràng trong khoảng cách ngắn cỡ này dùng thứ biến thái như vậy bắn ra, lẽ nào không sợ làm bị thương chính họ hay sao? Viên đạn mà nổ tung trong khoảng cách giữa Cường Tử và cả hai lúc này, đừng nói là xương cốt hắn không còn gì, chính hai người bọn họ cũng không được chỗ tốt nào để mà đi.

Cường Tử vặn người rơi xuống đất, không để cho hai gã sát thủ kia có thời gian lắp đạn bắn thêm phát nữa, chân bên dưới nhanh chóng quét ngang!

Vô số đầu đạn bị hắn quét văng, một mảnh ánh sáng vàng chóe lấp lánh, viên đạn giống như bắn ra từ trong họng súng lần nữa, thế không thể đỡ!

Vàng lên âm thanh rổn rảng giòn tan của kim loại, vô số viên đạn bắn ra một mảnh lửa lóng lánh như sao băng từ trên trời rơi xuống trước cửa.

Thân thể hai gã sát thủ bị đạn bắn thành cái sàng gạo, trên thân thể mỗi người ít nhất cũng có mấy chục viên đạn cắm sâu vào cơ thể. Thi thể máu me nhày nhụa còn khiêng súng phóng hoả tiễn mềm nhũn té ngửa về phía sau. Khuôn mặt của cả hai đầy vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

Cường Tử tung người nhảy lên phóng qua hai cái xác, nhún chân đạp bên dưới vọt tới chỗ đầu bên kia của căn phòng. Cho tới lúc này Ngô Tôn đã tự mình xông vào rất lâu rồi, Cường Tử mặc dù biết anh ta không phải một người lỗ mãng, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi hết sức lo lắng. Cho dù Ngô Tôn không phải con cháu Ngô lão gia tử, chỉ cần một người Hán vì nhiệm vụ không tiếc tổn hại thân thể của mình, Cường Tử cũng sẽ liều mạng mang anh ta về nhà.

Phía trước có một ngã rẽ, Cường Tử vừa xông đến trước đó, từ góc khuất trước mặt nhanh chóng lộ ra rất nhiều thân hình cứng cáp! Mấy người này đều toàn thân màu đỏ, cơ bắp trên người thật giống như kim loại hiện ra màu sắc đỏ như máu khiến lòng người sợ hãi. Ánh mắt của bọn họ đục ngầu giống như trâu điên lao tới.

Dưới chân Cường Tử xê dịch một chút, chỉ một tiếng miết chân nhẹn, âm thanh đế giày và mặt đất ma sát lần nữa vang lên.

Phích sơn kháo!

Một tuyệt chiêu Bát cực quyền này thế không thể đỡ đánh tới, Cường Tử mặc dù không có thể lực cứng chắc như Triệu Bá và Tào Phá Địch, nhưng hắn dựa vào sự cứng cáp mạnh mẽ của da thịt mình, cũng có thể phát huy một chiêu Phích sơn kháo này đến mức cao nhất!

Uỳnh!

Thân thể của hắn và một đại hán phía trước va chạm nhau thật mạnh, đại hán phía trước kia hứng chịu một lần tấn công đầy đủ sức mạnh của Cường Tử, thân thể tuy rằng cứng chắc khoẻ mạnh cũng bị một cú đánh này đụng phải vặn vẹo thân mình, ngực thụt xuống thành một hõm sâu!

Cường Tử một chiêu đắc thủ, vừa muốn xoay sang đối phó những sát thủ đằng sau. Đại hán bị hắn đánh trúng kia gần như nát bấy đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác, giơ tay bắt được cánh tay của hắn!

Thân thể người này đã nát bấy đến tình trạng cỡ đó, mà vẫn có thể phản kích ngược lại!

Sức mạnh trên cánh tay người này không thể ngờ được, cánh tay Cường Tử bị nắm chặt, có thể cảm giác được sức mạnh đối phương truyền sang, giống như kìm sắt không thể nào lay chuyển. Trong nháy mắt đó Cường Tử cũng nhận ra được, những đại hán khuôn mặt dữ tợn kia, chính là những cỗ máy sát nhân được thuốc sinh hoá biến đổi!

Ánh mắt Cường Tử sáng ngời, cổ tay lật lại nhanh chóng. Thân thể của hắn đạt đến độ rắn chắc, so với những võ giả có thuốc sinh hoá tăng cường thêm đó chỉ có hơn chứ không kém. Tăng thêm sức mạnh cho cánh tay kéo văng võ giả đã bị huỷ mất một nửa cơ thể kia tới phía trước.

Tay phải của hắn vẫn đang bị võ giả kia nắm lấy, tay trái bóp chặt vặn gãy cổ họng võ giả kia.

Hai tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cổ võ già này bị Cường Tử vặn gãy. Có điều quỷ dị chính là, đại hán kia cổ rõ ràng gãy lìa rồi, vẫn giữ cứng ngắt cánh tay Cường Tử không buông, thậm chí nâng chân lên một cước đạp vào bụng Cường Tử!

Biến thái!

Đây đã không hoàn toàn là một con người nữa rồi. Giác quan thần kinh thân thể của gã đã hoàn toàn bị biến đổi.

Người này đã hoàn toàn không có cảm giác đau, bạn chặt đứt một cánh tay hắn máu từ vết thương chảy ra như suối, hắn cũng không có một xíu xiu cảm giác đau đớn. Bạn cho dù là đánh banh bụng của hắn, nội tạng chảy đầy đất, trước khi hắn tắt thở vẫn có đủ sức chiến đấu như trước! Đây mới là chỗ đáng sợ nhất, bởi vì kẻ địch của bạn đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của loài người!

Cường Tử lách mình tránh đi, một chân kia đạp ở trên vách tường sau lưng gã, lập tức đá vụn trên vách bay tán loạn, sức mạnh một cước này đâu chỉ có ngàn cân!

Cường Tử một tay bắt được chân đại hán kia đá tới, chân đạp về phía trước trên bụng của một người khác, sau đó cánh tay dùng sức kéo lên trên. Một tiếng xương gãy vỡ, một đống nội tạng rơi xuống đất, máu me nhầy nhụa lộn xộn, người này bị Cường Tử xé nát thành hai nửa tại chỗ!

Đồng bọn của gã thấy máu tanh, rống lớn một tiếng đánh về phía Cường Tử. Con đường này hẹp chỉ đủ ba người đi song song, cho nên nhưng võ sĩ sinh hoá kia cho dù nhân số không ít, nhưng giao thủ với Cường Tử cũng không quá ba bốn người đi đầu tiên. Cường Tử ra tay như điện, gặp chiêu phá chiêu, một mình đối mặt quyền cước ba bốn người phía trước không chút nào hoảng loạn.

Chỉ là thân thể của hắn lại dần dần lui về phía sau, mười mấy đại hán kia chen chúc giành lên trước, sức mạnh lớn đến kinh người. Cỗ thi thể nát bấy kia bị bước chân của chúng chà đạp, không đến một lát đã thành một bãi thịt nát.

Cường Tử thấy mình đã bị ép càng lúc càng lùi về sau, mắt thấy phải trở lại vào trong hành lang cơ quan dày đặc kia, Cường Tử nghiến răng, đạp mạnh dưới chân, cơ bắp toàn thân căng phồng!

Phá!

Hắn hét lớn một tiếng, chiêu thức nhanh chóng biến đổi, mỗi một quyền vung ra rút lại thật nhanh, ra quyền mạnh mẽ!

Uỳnh!

Cường Tử không hề lưu lại sức mạnh một quyền nện trên mặt một tên võ sĩ. Cả gương mặt người này đều bị đánh nát bấy không thể nhìn ra nổi. Muốn nhìn ra mắt, tai, mũi, miệng từ trên mặt gã là không có khả năng, mà ngay cả trán cũng bị nện lõm vào. Một tay nắm chặt cánh tay người khác, Cường Tử một cước đạp trên xương sườn của gã, một tiếng xương gãy vang lên, kéo đứt lìa cánh tay người này xuống!

Một gã võ sĩ khác một cước đá vào mặt Cường Tử, Cường Tử giơ tay bảo vệ trước mặt, thuận thế bắt chân võ sĩ kia trong tay, vặn mạnh một cái. Sau một âm thanh vang lên, chân người kia bị Cường Tử vặn tròn một trăm tám mươi độ, ngón chân và gót chân đổi chỗ cho nhau! Tiếp theo không dừng lại Cường Tử một quyền đánh ở trên đầu gối người đó, đánh cho khớp xương chân người đó quay ngược lại thành chín mươi độ!

Hắn vung mạnh cái gã bắt được chân đó lên, như một cây búa tạ nện ở trên sọ não một người khác! Đầu hai gã võ sĩ đụng vào nhau, vỡ tan tành thật giống như hai quả dưa hấu đụng vào nhau, một khối não trắng hồng phun hết ra ngoài.

Những võ sĩ kia đã đỏ lừ con ngươi, Cường Tử càng phải dồn ra hết sức mạnh toàn thân.

Nổi giận gầm lên một tiếng, hắn xoay tay rút Trạm Lô Kiếm sau lưng ra!

Quang hoa chớp loé, một đạo kiếm ảnh trong suốt tinh khiết như sóng nước quét qua. Lập tức có hai cái đầu người bị cắt xuống gọn gàng. Cái cổ vốn nên có máu phun ra xối xả cũng chỉ có một chút máu chảy từ từ ra, động mạch rõ ràng ngay lúc kiếm ảnh lướt qua đã bị nghẹt lại.

Loại hiện tượng này Cường Tử cũng không cách nào giải thích, có lẽ là bởi vì chất liệu làm nên Trạm Lô Kiếm có công hiệu như thế. Hắn lúc này đã bị sát khí chiếm lấy đầu óc, nào còn quan tâm để ý những người này đủ tư cách chết ở dưới Trạm Lô Kiếm hay không. Từng luồng sóng xao đãng như nước mùa thu, từng cái đầu người lớn bay loạn, rơi trên mặt đất thật thảm thiết.

Ngay khi Cường Tử sải bước đạp trên thi thể những võ sĩ kia chạy qua, dù là Trạm Lô Kiếm có công hiệu làm tắt mạch máu, trên hành lang đó máu cũng đã chảy thành sông rồi!

Một cước đá bay cửa phòng mật thất, Cường Tử theo kiếm tiến vào, khí phách lạnh lẽo!

Ở trong mật thất, còn có mười mấy gã võ sĩ sinh hoá vây bốn phía. Trong tay mỗi người đều kéo theo một cái còng sắt tinh tế, trên còng sắt vết máu loang lổ. Mà ở trung tâm của mười mấy người đó, có một người toàn thân là máu bị mười mấy cái móc sắt ở đầu mỗi còng săt móc lấy, quần áo của anh ta đã bị máu thắm ướt sũng, trên mặt đã trắng nhợt lúc này dường như không còn sức sống.

A!

Cường Tử rống giận một tiếng! Giống như một con mãnh thú hồng hoang cuồng loạn!