Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 100: Nhà giàu quyền quý có oán thật sâu




nhà giàu quyền quý có oán thật sâu

“Chân không sao chứ?”

“… … Không có việc gì.”

“Thân thể không có vấn đề gì sao?”

“… Không có việc gì.”

“… Mấy ngày nay bụng không bị hỏng chứ?” “… Không.”

“Đói bụng lắm đi?”

“… Ừ.”

“Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.” “… Biết.”

“Ngươi làm sao lại nghĩ đến việc dùng tin đồn bị gãy chân để lừa gạt ta?” Lý Tư Hàm cầm một chén rượu, ý vị sâu xa nhìn thanh niên ngồi đối diện vùi đầu mà ăn. 【 xin mọi người tự mình liên tưởng tới tình cảnh những năm tám mươi trong phim ảnh, chú cảnh sát nhân dân dùng ánh mắt ôn nhu thẩm vấn phạm nhân】

Thanh niên tuyệt mỹ ngẩng đầu, mì xào ào…ào… từ trong miệng chảy ra, ánh mắt sắc bén thê lương buồn bã oán hận.

Lý Tư Hàm cảm thấy có dự cảm không ổn đột nhiên có đám mây đen giăng thành tấm lưới úp xuống đỉnh đầu, nhưng mà lúc hắn dự cảm cũng đã quá muộn.

Cái bàn đã bị ném đi, Lý Tư Hàm để mặc cho đồ ăn văng tới tấp trên người của mình, vẫn như trước nhắm mắt bảo trì tư thế ngay ngắn cầm chén rượu.

“A a a a a a! Ngươi cuối cùng muốn lải nhải tới lúc nào a! Ăn một bữa cơm còn phải hỏi sáu mươi bảy cái vấn đề! Ngươi có biết ta đã trả lời sáu mươi bảy cái vấn đề hay không a a a a!!!”

Ở trong màn sư tử hống của Đức Âm, màng nhĩ đau như búa gõ Lý Tư Hàm không khỏi tự vấn lòng, mình rốt cuộc yêu thích Đức Âm ở điểm nào? Vì cái gì biết rõ hắn thích dùng ngân phiếu quăng thẳng vào mặt người, làm việc xúc động nóng nảy luôn luôn không để ý tới hậu quả, có đôi khi lại phúc hắc muốn chết, còn là một tên siêu cấp (super) ăn hàng, vì cái gì, vì cái gì sau khi bị hắn lật bàn, quả tim này vẫn yêu hắn không chút thay đổi đây?

Nghiệt duyên.

Lão đại Lý vương gia vẫn duy trì tư thế tay nâng chén rượu, cười khổ nhìn rượu và thức ăn bay lả tả.

Kiểu nụ cười khổ này là chiêu bài của hắn.

Đối mặt với cái nụ cười khổ ân cần khổ tâm ôn hoà hiền hậu này.

Mộ Dung Đức Âm đột nhiên cảm thấy vô lực ————người nam nhân trước mặt này rốt cuộc thích bị ngược tâm đến cỡ nào a!!

“Rõ rồi, Đức Âm, nếu như ngươi muốn làm giáo chủ Ma giáo, ta sẽ giúp ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta cũng giúp cho ngươi hoàn thành.. Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi tới đại hội võ lâm do Thiếu Lâm cùng Võ Đương đồng tổ chức khiến võ lâm quần hùng khắp thiên hạ chấn động đi!” Lý Tư Hàm như trước duy trì tư thế nguyên si nói.

Mộ Dung Đức Âm sững sờ chỉ trong chốc lát.

Sau đó từ đáy lòng phát ra kinh ngạc tán thán:

“Há há há há há há há há!” Tuy rằng Vương gia lão đại hoàn toàn hiểu lầm ý định ban đầu của Đức Âm, nhưng đại hội võ lâm vĩnh viễn là thánh địa giang hồ nhiệt huyết nhất trong lòng thiếu niên!

Hành trình hành hương!

Đức Âm hai mắt sáng lên.

Lại nói, Đức Âm rốt cuộc là ngươi khát khao tình tiết võ hiệp tiểu thuyết chính tông cỡ nào vậy a!

Song Thủ Xà quyết định ngồi bàn ăn riêng tách biệt với Mộ Dung Đức Âm lúc này cảm thấy đúng như mình dự đoán từ trước. Có điều dù nói thế nào thì từ cánh đồng hoang vu trơ mặt mo ra đi tìm Lý Tư Hàm vay tiền thật là một chủ ý không tệ a.

Thuận tiện nói một chút, Lý vương gia lão đại ca, tình cảm ngươi dành cho Đức Âm kia không phải là “tình yêu “, theo cách nói hiện tại chính là phải gọi là “Lòng trung thành tận tùy tới chết của đội thân vệ”.

Còn trong Băng Tiễu Thành, một âm mưu kinh người đang nổi lên bên trong.

Chưa từng có người chú ý, một người tuyệt đối sẽ không bao giờ nhấc nổi sóng gió ở trên giang hồ thậm chí là một gã tiểu quan bị người khinh bỉ, sắp mang đến cho Mộ Dung ở thế gia Băng Tiễu Thành một hồi chấn động kịch liệt nhất chưa từng thấy.

Người có giấc mộng không có lực lượng gì so với có thế lực, còn đáng sợ hơn nhiều.

Như Âm chính là người như vậy, là kẻ tuyệt đối sẽ không cho phép một cơ hội tốt ở trước mắt mình trôi đi mất, hắn nhất định phải dùng hai tay mình, chặt chẽ nắm chặt cơ hội trời ban cho này!

Nếu nó trôi qua, thì chẳng còn gì cả.

Như Âm lặng lẽ lấy một cái bình sứ từ trong túi hành lý mang đến, cái bình sứ này là từ năm năm trước hắn đã chuẩn bị nhưng chưa xong. Lúc ấy hắn đổ dồn hết mọi tiền của vào nó, vì muốn mua một cái cơ hội có lẽ vĩnh viễn không đợi được. Hiện giờ, hắn nhìn cái chai nở nụ cười, hắn biết, cơ hội đã tới.

Năm năm chịu nhục, đổi lấy lòng tin của Mộ Dung Long Sách, tất cả đều là đáng giá. Từ hôm nay trở đi, hắn muốn hoàn toàn biến thành trong khắp thiên hạ yêu thương chỉ cho một người, người hạnh phúc nhất trên đời này—— Mộ Dung Đức Âm, hắn không cần làm Như Âm, hắn sẽ chân chính trở thành “Mộ Dung Đức Âm”!

Mang theo nụ cười chiến thắng, Như Âm trút hết chất lỏng trong bình trộn vào trong canh hạt sen tặng cho Long Sách —— hắn biết, đây là món Long Sách thích ăn nhất. Mỗi một chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống Long Sách hắn đều biết, hắn mới là người thích hợp nhất làm đệ đệ của hắn người kia nhất.

Cái bình trong tay Như Âm, là loại thuốc độc đã không còn tồn tại trên giang hồ—— “Thần Túy “, loại độc này cũng không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng có thể xóa mất ký ức. Đúng vậy, Như Âm chính là muốn để Mộ Dung Long Sách hoàn toàn quên mất Đức Âm trước kia, chỉ nhớ rõ Như Âm bây giờ là hắn.

Từng có lần Mộ Dung Long Sách biên soạn chuyện mất trí nhớ trong một bộ tiểu thuyết, không ngờ vậy mà bây giờ trở thành sự thực, xảy ra ngay ở trên người của mình. Khi hắn đang bởi vì mong nhớ Đức Âm vô cùng hốc hác, buông lỏng cảnh giác, nuốt từng ngụm canh hạt sen Như Âm đưa tới thì bản thân hắn một chút cũng không biết đang chờ đón mình là vận mệnh tàn khốc như thế nào ————

Quên người mình thương yêu nhất trong cuộc đời này! Quên trách nhiệm lớn nhất của mình!

Đem sợi dây ràng buộc chung giữa mình với ác ma… đứng đầu

cắt

đứt.

Sáng hôm sau, Long Sách đột nhiên phát sốt, thần y cũng không tra được nguyên nhân sinh bệnh, vừa vặn Ngụy Chính Phong tới.

Như Âm dùng thân phận Nhị công tử tiếp đãi Ngụy Chính Phong, lúc trước Long Sách đã từng dặn dò, cho nên Như Âm ở trong Mộ Dung gia trang nghiễm nhiên trở thành Nhị công tử được mọi người tôn kính, ở trước mặt Ngụy Chính Phong xem ra cũng không có gì khác thường, hơn nữa lời nói cử chỉ Như Âm rất khéo léo tao nhã, đánh nát lòng hoài nghi của Ngụy Chính Phong. Ngụy Chính Phong lại hỏi về chuyện của Nhâm Tử Ngọc.

Như Âm nhạy bén sắc sảo cỡ nào chứ, hàng mày khẽ nhăn lại, liên hệ với đủ loại hành vi khác thường lúc trước của Long Sách, cùng với việc hắn đột nhiên đem mình chuyển tới giả làm Mộ Dung Đức Âm, chính là vì đối phó với Ngụy Chính Phong.

Ngụy Chính Phong lại cố tình làm trò trước mặt Mộ Dung gia nhắc tới thiếu chủ Ma giáo Nhâm Tử Ngọc hiện giờ đang gây ồn ào huyên náo trên giang hồ truyền. Hắn từng sai Ngân Tử, điều tra tin tức ở trên giang hồ, hỏi thăm được có tin đồn nói, Mộ Dung Đức Âm chính là Nhâm Tử Ngọc, như vậy thế này, móc nối lại với nhau, tựa hồ hết thảy đã có đáp án rõ rành rành —— Đúng như lời đồn, Mộ Dung Đức Âm chính là Nhâm Tử Ngọc, cho nên Mộ Dung Long Sách mới khẩn trương như thế!

Lần này thật sự là cơ hội trong cơ hội! Hắn muốn làm cho Mộ Dung Đức Âm cả đời này vĩnh viễn khó mà trở lại làm Mộ Dung Đức Âm! Vì thế Như Âm nói với Ngụy Chính Phong: “Nhâm Tử Ngọc quả thật đã tới Mộ Dung gia, chỉ có điều là vì muốn áp chế Mộ Dung thế gia trở thành chó săn cho hắn!

Hắn uy hiếp huynh trường ta, thậm chí ép ta chuyển tới Ma giáo, để ta trở thành thế thân của hắn, lợi dụng việc này để áp chế hãm hại Mộ Dung thế gia! Thấy huynh trưởng không theo, hắn đã mạnh mẽ mang ta đi, dùng mọi cách để lăng nhục ngược đãi ta, may mắn là huynh trưởng nghĩ mọi cách cứu viện, ta mới một lần nữa có thể trở về nhà.

Ngụy minh chủ, ngươi nên giải oan giùm cho Mộ Dung gia a! Cái tên Nhâm Tử Ngọc kia quả thật là hạng người đại gian đại ác không thể tha thứ! Hắn đã gây ra tội nghiệt ngập trời, khiến người khác giận sôi!”

Ngụy Chính Phong lại nói: “Nhâm Tử Ngọc là một phế nhân không có chân chẳng có nội lực, nhìn dáng vẻ của hắn, không giống như kẻ gian trá độc ác như ngươi nói.”

Như Âm ánh mắt cả kinh, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình thường, nhanh đến nỗi Ngụy Chính Phong cũng không có phát hiện, bọn hắn làm tiểu quan hầu hạ người ta, am hiểu nhất chính là việc tùy mặt gửi lời, căn cứ vài câu đôi lời của khách nhân mà đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất, nhanh chóng lướt qua mê hoặc lòng người, vì thế lập tức nói: “Đúng vậy, Nhâm Tử Ngọc quả thật chân bị tàn phế, nhưng cái này cũng không làm ảnh hưởng tới việc hắn dùng các loại thủ đoạn tra tấn ta, hiện giờ không có người ngoài, Ngụy minh chủ là người đáng để tin tưởng, ta cũng không ngại nói thẳng, những lời này, vốn cả đời này ta muốn giữ trong lòng không định nói ra…”

Nói xong, nước mắt trong suốt của hắn sắp sửa lăn xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu đến cực điểm, chỉ nghe hắn nhỏ nhẹ nói: “Ngươi cũng đã biết, kẻ tàn phế kia tra tấn ta là như thế nào không? Hắn… …” Kể ra một ít hình phạt đáng sợ nhất trong thanh lâu, Ngụy Chính Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cả giận nói: “Thật không ngờ hắn lại ra vẻ đạo mạo như thế, kì thực trong lòng lại là người tàn bạo đến cực điểm như thế sao!?”

“Đúng vậy… Minh chủ nếu như không tin, có muốn nhìn thử vết thương trên người của ta không?” Như Âm buồn bả nói, “Thân thể của ta tâm của ta đều đã bị hủy hoại, từ lâu cũng đã không sợ mất mặt, chỉ mong có người giúp Đức Âm lấy lại công bằng!!”

Nói xong thế mà lại hạ hai đầu gối xuống đất, quỳ gối trước mặt Ngụy Chính Phong, khóc lóc kể lể: “Chính là bởi vì huynh đệ của ta không thuận theo tên tàn phế kia, Nhâm Tử Ngọc ấy vậy lại dám hạ độc huynh trường ta, khiến cho hắn từ sau khi trở về thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh! Minh chủ! Van cầu ngươi, Đức Âm bằng lòng không tiếc phải trả giá hết thảy, chỉ mong sao có người đến trừng trị ác ma!”

Ngụy Chính Phong dìu hắn đứng dậy, nói: “Nếu ta bắt được Nhâm Tử Ngọc, ngươi có bằng lòng ở trước mặt toàn bộ võ lâm công khai xác nhận tội ác của hắn, khiến cho hắn phải đền tội hay không?”

“Ta bằng lòng! Lúc ta ở Ma giáo, còn tận mắt nhìn thấy những việc ác khác của hắn, trong tay của ta còn giữ chứng cớ!” Như Âmnghiến răng nghiến lợi nói.

“Tốt lắm! Ta sẽ phái người đến bảo vệ cho Đức Âm công tử và Mộ Dung thành chủ, hiện tại ta phải lên đường truy tìm tung tích của Nhâm Tử Ngọc, trước khi nhận được tin tức của ta, kính mong Nhị công tử đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Ngụy Chính Phong ôm quyền nói.

” Tạ ơn minh chủ! Đại ân của Minh chủ, Đức Âm suốt đời khắc ghi!” Như Âm mệt mỏi nói. Vì thế đi tiễn Ngụy Chính Phong, mà Ngụy Chính Phong mới vừa đi, trên mặt Như Âm lộ ra một nụ cười mỉm được như ý. Có điều là, hắn có một chút bất mãn một việc, vì sao Ngụy Chính Phong thấy mình thế nhưng không có phản ứng kinh diễm?!

Lời của hắn lại vì sao có ý bao che Nhâm Tử Ngọc?! Nghe đồn Mộ Dung Đức Âm là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hắn cũng không tin! Mộ Dung Đức Âm đến tột cùng đẹp đến cỡ nào chứ?! Bộ xinh đẹp như mình à?! Hừ! Nếu như đẹp hơn mình, vậy hãy để cho hắn vĩnh viễn biến mất!

Tuy rằng chưa từng thấy mặt, nhưng Nhâm Tử Ngọc nổi lên lòng ganh tỵ điên cuồng với Mộ Dung Đức Âm.

Trong thời gian tới, Long Sách khi thì hôn mê, khi thì thanh tỉnh, nhưng đầu óc rất hồ đồ, nói chuyện lộn xộn, dưới tình huống như vậy, Như Âm cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc cho hắn, mắt thấy Như Âm vì chăm sóc chiếu cố cho Long Sách mà thân mình gầy yếu rất nhiều, dọn cứt dọn nước đái rất mệt nhọc, tất cả mọi người đều có chút cảm khái tiểu quan này thật sự là người tỉ mỉ có tình a.

Lại nào biết, nửa tháng sau, đột nhiên Như Âm trình giấy phong thư có đóng con dấu thành chủ của Long Sách, nội dung bên trên là tự tay Long Sách viết. Đại ý là trong lúc hắn dưỡng bệnh, mọi thủ tục công việc bên trong Mộ Dung thế gia tất cả giao cho Như Âm quản lý.

Vì thế Mộ Dung thế gia một buổi sáng nọ đổi chủ, tiểu quan ngày xưa biến hoá nhanh chóng, thế nhưng thành nam sủng Long Sách sủng ái nhất, thân phận địa vị không khác gì dì cả.

Về sau, Như Âm càng ngày càng kiêu ngạo phách lối, từ lúc hắn được ủy thác tay nắm quyền, chuyện thứ nhất hắn làm chính là thanh lý sạch sẽ nhóm nô bộc, đem tất cả những người hầu quen thuộc ngày xưa của Đức Âm thủ tiêu sạch sẽ, một tên cũng không để lại, lại đưa vào rất nhiều mới người làm mới hơn nữa hắn thả ra lời đồn, mình chính là đệ đệ ruột thịt Mộ Dung Đức Âm của Long Sách, để mọi người trên dưới ở trong nhà Mộ Dung biết hắn chính là Nhị công tử thật sự, cũng thu mua mấy thân tín, đặc biệt đối phó xử lý những kẻ dưới nói hưu nói vượn.

Rất nhanh, ở trong trang viên Mộ Dung thế gia, Như Âm khủng bố trắng trợn siết chặt quản chế lời nói cũng như tư tưởng của bọn người hầu, người làm mới tới đều cho rằng Như Âm chính là Nhị công tử, mà người làm cũ không phải là bị chèn ép không dám lên tiếng, thì chính là bị sa thải, hoặc là trực tiếp nhất biến mất một cách bí ẩn.

Vì thế, trong nhà Mộ Dung, thời đại của Như Âm đã đến.

Lililicat

Phong

= = =