Ác Linh Quốc Gia

Quyển 10 - Chương 23: Gặp mặt




Dịch: Hàn Phong Vũ

Sau khi tách ra khỏi bọn người Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ đề nghị Lý Thu Bình gửi cho cô con gái của vị đại nhân vật kia một tin nhắn nói là mình sẽ đến chỗ cô ta, và muốn hỏi địa chỉ hiện giờ cô ta đang ở.

Nguyên là Lý Thu Bình trước kia còn liên lạc với vị đại nhân vật kia, nhưng đúng là không có số điện thoại di động của con gái ông ta, chỉ có điều trước đó ngay tại nơi mà vị đại nhân vật kia bị sát hại, trong thời gian bọn họ gặp mặt nhau lần cuối cùng, ông ta đã cho Lý Thu Bình số điện thoại của con gái mình, cũng dặn dò rằng nếu như ông ta có xảy ra tai nạn gì ngoài ý muốn, thì nhất định phải bảo vệ tốt cho con gái ông ta.

Hỏi ra được vị trí của cô gái kia, sau đó Hạ Thiên Kỳ bắt xe taxi đi đến dưới lầu một khu dân cư nhỏ trong khu vực.

Ba người bước xuống khỏi xe rồi nhanh chóng bước lên tầng trên, gõ cửa ba tiếng "cốc cốc cốc", lát sau nghe giọng nói của phụ nữ trung niên phát ra bên trong.

"Người nào đó?"

"Xin chào bà chủ, chúng tôi là người của đội điều tra thuộc cục cảnh sát, thật xin lỗi đã khuya như thế này rồi còn đến làm phiền bà chủ, nhưng mà phá án nên phải bắt buộc, chúng tôi có một số vấn đề cần tìm bà xác minh lại một chút. "

Người phụ nữ trung niên trong nhà im lặng một hồi lâu không trả lời, xem chừng cũng không có ý định mở cửa cho bọn họ vào trong, mãi cho đến khi Lý Thu Bình đột nhiên mở miệng ra nói:

"Xin phép bà chủ, tôi là Lý Thu Bình, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi, hai vị này đều là người phụ trách vụ án mạng của chồng bà, thật là có việc gấp."

Hạ Thiên Kỳ thấy Lý Thu Bình chạy đến phía trước mặt, nhìn hắn một cái bằng ánh mắt sâu xa, mà lúc này cửa phòng nguyên là luôn đóng chặt lại bị người phía bên trong chậm rãi kéo ra.

"Vào trong rồi nói."

Giọng nói của người phụ nữ tràn đầy chán nản phát ra từ bên trong.

"Nghe thấy giọng của các bà mẹ này chỉ biết là một người phụ nữ đanh đá, không thể trách được chồng của bà ta muốn ly thân với bà ta."

Lưu Ngôn Mẫn tuyên bố một câu về thái độ của người phụ nữ trong nhà.

"Được rồi Mẫn Mẫn, anh đừng có nhiều chuyện quá như vậy, chúng ta hỏi mấy vấn đề quan trọng trước đi đã, dù sao cũng không phải đi tuyển người ngủ qua đêm với anh, anh để ý nhiều như vậy để làm gì."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy buồn cười khẽ đẩy Lưu Ngôn Mẫn đang chắn ngang trước cửa phòng, trái lại Lưu Ngôn Mẫn cũng không cằn nhằn gì, chỉ mất hứng mà trừng mắt liếc hắn một cái.

Cả ba người lần lượt đi vào trong nhà, không khỏi bị các thứ vật dụng xa hoa bài trí trong phòng làm cho bản thân chấn động một chút, Hạ Thiên Kỳ nhìn lướt sơ qua một cái, trong một căn phòng có diện tích không dưới 140 mét vuông đều thuần một cách bài trí theo phong cách của hoàng gia châu Âu, nhìn qua thì không giống như nơi dùng để ở, ngược lại nó giống như một căn phòng khách sạn cao cấp.

Người phụ nữ trung niên mặc áo ngủ ngồi trên chiếc ghế sô pha to lớn, sắc mặt lạnh lùng thâm trầm nhìn bọn họ.

Khi đang trên đường đi đến nơi này, Hạ Thiên Kỳ có nghe được từ Lý Thu Bình một phần sự tình có liên quan đến người phụ nữ này. Chồng của bà ta tên là Hứa Thành Lâm, cũng chính là vị đại nhân vật kia theo như lời kể của Lý Thu Bình.

Chồng của bà ta là người trong giới chính trị, mà bà ta thì xuất thân từ giới thương trường, bên ngoài dường như mua bán trao đổi hàng hóa xuất khẩu, đặc biệt có tiền của.

Chỉ có điều vì cả hai người lúc bình thường đều bận rộn như nhau, dần dần lâu ngày lại sinh ra mâu thuẫn trong thời gian sống chung, mặc dù trên danh nghĩa thì vẫn còn quan hệ vợ chồng, vẫn chưa ly hôn, nhưng trên thực tế thì hai người đã sớm ra riêng từ nhiều năm nay, trong những ngày bình thường đã sớm không có bất cứ liên hệ nào.

Chỉ có một số trường hợp đòi hỏi phải có cả vợ lẫn chồng ra mặt, bọn họ mới có thể gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi, đến khi công việc hoàn toàn kết thúc thì sẽ lại trở thành người qua đường.

"Xin chào bà chủ Hứa."

Mặc dù trên mặt người phụ nữ kia tràn ngập chán nản, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn nhẹ nhàng mỉm cười lên tiếng chào hỏi với bà ta, mặc dù Lưu Ngôn Mẫn nhìn người phụ nữ kia cảm thấy rất khó chịu, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cố gắng mở miệng ra cười.

"Lại đây ngồi đi."

Hứa thị thấy đám người Hạ Thiên Kỳ xem như cũng còn chút tôn trọng với mình, vẻ lạnh lẽo u ám trên khuôn mặt của người phụ nữ cũng dần dần tản đi, nâng tay lên làm một động tác ra dấu mời ngồi.

Cả ba người tháo giày ra, lần lượt ngồi xuống trên ghế sô pha, lập tức nghe người phụ nữ trung niên lên tiếng:

"Có vấn đề gì thì mau hỏi đi, xong rồi tôi sẽ quay về phòng nghỉ ngơi."

"Thật ra là thế này bà chủ Hứa, chúng tôi đến đây muốn tìm con gái của bà hỏi một chút chuyện."

Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý định lãng phí thời gian, lúc này lập tức vào thẳng vấn đề trọng tạm cần được làm rõ.

"Hẳn là bà cũng nắm được, tại thời điểm Hứa tiên sinh bị sát hại, người duy nhất có mặt ở hiện trường đó chính là con gái của bà, hơn nữa còn chính là cô ta báo cảnh sát."

"Tôi cảm thấy rằng cần phải làm rõ ràng, từ lúc xảy ra chuyện đó cũng đã nói qua rồi, con gái của tôi hiện tại cần phải được nghỉ ngơi, cha của con bé xảy ra chuyện đã để lại một bóng ma rất lớn."

Ý tứ của người phụ nữ trung niên này rấ rõ ràng, bà ta không có ý định sẽ làm gì làm cho bản thân con gái mình nhớ lại chuyện xảy ra trong ngày hôm đó.

Ngược lại thì Hạ Thiên Kỳ cũng lý giải được cách thức của bà ta, dù sao cũng là xuất phát từ sự bảo vệ của người mẹ đối với con gái của mình, nhưng mà lý giải thật rõ ràng, thì còn có một số việc hắn nhất định phải hỏi con gái của bà ta một câu.

"Bà chủ Hứa, đây không phải là chúng tôi bắn tiếng đe dọa bà, vừa qua ở thị trấn Triệu Quang rất không yên bình. Tôi nghĩ hẳn là bà cũng đã từng nghe nói qua, không những Hứa tiên sinh xảy ra chuyện, từ trước ông ấy nữa, đã có hai người em trai cùng với em dâu của ông ấy cũng tự dưng mất tích.

Còn có Lý tiên sinh ngồi ở bên cạnh tôi, mấy người học trò của ông ấy cũng đã mất tích đến giờ vẫn chưa tìm thấy."

"Cuối cùng anh đang muốn nói điều gì đây?" Vẻ mặt của bà ta vừa mới tốt hơn được một chút, sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói xong, thì lại dần dần trở nên khó chịu trở lại.

"Tình cảnh hiện tại của các người."

Hạ Thiên Kỳ chớp mắt một cái rồi nhìn người thẳng vào mắt phụ nữ trung niên kia chăm chăm, giống như là đã nhìn thấy được một khối đang trở nên dao động bên trong trái tim của bà ta, hắn tiếp tục nói:

"Cảnh sát xử lý vụ án, vì sao lại phải mời vị Âm dương sư như Lý tiên sinh đây đến, tôi nghĩ chỉ từ một điểm này thôi bà chủ Hứa cũng có thể nhìn ra được một phần điều gì đang xảy ra. Vì vụ án xảy ra quá mức khác biệt so với bình thường, đến mức mà hung thủ thậm chí cũng không phải là con người."

"Không phải con người!"

Sắc mặt người phụ nữ trung niên biến đổi hoàn toàn, mà ngay lúc này, một người mặc quần áo ngủ nhẹ nhàng đơn giản giống như một cô gái trẻ, lại hoảng sợ đi ra từ trong một gian phòng ngủ.

Dáng dấp của thiếu nữ này và người phụ nữ trung niên kia rất giống nhau, nhìn dáng vẻ có lẽ khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, không hề nghi ngờ gì nữa đây chính là con gái của Hứa Thành Lâm.

"Thanh Thanh, sao con dám đi ra ngoài này, không phải mẹ đã nói rằng con nên lên giường nghỉ ngơi trước rồi hay sao."

"Mẹ, con không sao, bọn họ đến đây là muốn tìm con, trước đó đã có gọi điện thoại nói cho con biết trước rồi."

Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng con gái của Hứa Thành Lâm vốn chỉ là một cô gái nhỏ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng xem ra hiện tại, thì căn bản bọn họ không cần phải dùng một thứ chiêu trò nào đó để lừa gạt nữa rồi.

Người phụ nữ trung niên vẫn còn lo lắng muốn nói với con gái của mình nói thêm điều gì đó, nhưng lúc này cô gái lại trực tiếp bước đến hỏi bọn người Hạ Thiên Kỳ:

"Về chuyện này thì mẹ tôi cũng không biết rõ, có vấn đề gì muốn hỏi, thì các người chỉ cần hỏi tôi là được rồi, chỉ cần các người tin tưởng tôi là được."

Thấy cô gái này thẳng thắn như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng sẽ không thừa nước đục thả câu vòng vo thêm nữa, lập tức vào thẳng chủ đề hỏi:

"Tôi muốn biết một phần tình hình của ông nội cô, ví dụ như ông ấy với cha của cô và quan hệ với hai người chú nữa."

"Việc này rất quan trọng với vấn đề phá án hay sao?"

"Rất quan trọng." Hạ Thiên Kỳ nghiêm túc gật đầu:

"Cho nên mong là cô đừng kiêng dè điều gì, có thể thành thật thuật lại."

"Quan hệ của cha tôi với ông nội cùng mấy người chú vốn không được tốt đẹp lắm, ông nội tôi tuổi vốn đã lớn tuổi nên cần phải có người đặc biệt trông nom, nhưng mà cha tôi bình thường đã bận rộn rất nhiều việc, hai người thím lại cảm thấy tính tình của ông nội rất lập dị, lại còn rất nóng nảy, cho nên cũng không đồng ý chăm sóc.

Sau khi vài người thương lượng với nhau, lại tính toán rằng sẽ đưa ông nội đến viện dưỡng lão, nhưng mà ông nội ở lại trong viện dưỡng lão thật sự là không tốt chút nào, làm náo loạn rất nhiều lần, cuối cùng không còn biện pháp nào khác đành phải đưa về nhà.

Từ đó về sau, ông nội bắt đầu ở lại trong nhà của tôi, còn có hai người chú ruột đến cãi nhau náo loạn cả nhà. Hai người chú kia của tôi bị ông nội tìm cách làm phiền, lập tức đi thuê một căn phòng, nhốt ông nội trong căn phòng ấy, đối đãi giống như phạm nhân ở trong tù vậy, sáng sớm mỗi ngày đưa cơm đến cho ông, rồi thuê một người theo dõi ông, để tránh cho ông gặp phải chuyện không may."