Ác Linh Quốc Gia

Quyển 14 - Chương 12: Trong tủ...




Dịch: Hàn Phong Vũ

"Cha, là cha sao?"

Hạ Thiên Kỳ thử gọi thêm một tiếng nữa, nhưng ngoài cửa vẫn lặng yên không một tiếng động, giống như lúc hắn vừa mới nhìn thấy cái bóng của người kia, về cơ bản thì giống như hắn đang gặp ảo giác giật mình bừng tỉnh vậy.

Những sự việc tương tự xảy ra từ lúc hắn chỉ vừa mới quay về nhà, Hạ Thiên Kỳ không tin sự việc trùng hợp đến như vậy, nội trong một ngày xảy ra đến tận hai lần.

Nhíu chặt hai đầu chân mày, Hạ Thiên Kỳ hơi chần chừ đẩy cánh cửa của phòng vệ sinh ra, mặc dù trong phòng khách chỉ độc một mảnh tối đen như mực, nhưng không có cách nào cản tầm mắt của hắn.

Ánh mắt của hắn quét một vòng trong phòng khách, tuyệt nhiên không thấy đến nửa bóng người nào.

Thầm nghĩ trong lòng kỳ quái, Hạ Thiên Kỳ bước nhanh đến cửa của phòng bếp, sau đó nhìn thoáng qua phòng bếp.

Phần tiếp nối cuối cùng của phòng bếp bị một mảnh tối đen như mực bao phủ, không giống đang có người ẩn nấp bên trong.

"Là cha hay sao? Hay là mẹ?"

Hạ Thiên Kỳ không biết thứ vừa dừng ngoài nhà vệ sinh, người lén lút nhìn trộm hắn là ai.

Mặc dù không biết, nhưng hắn không cho rằng đó là cái thứ đồ vật quỷ quái gì đang nhìn trộm hắn, dù sao Lãnh Nguyệt cũng đã từng nói qua với hắn rằng, trận pháp trong nhà thì đến ngay cả ác quỷ cũng có thể bị tiêu diệt, đừng nói là một số tiểu quỷ, quỷ mị linh tinh các loại gì đó.

Cửa phòng ngủ của cha mẹ đều đóng lại chặt chẽ, Hạ Thiên Kỳ cũng không có hứng thú đẩy cửa ra để quan sát xem cha mẹ hắn đã ngủ hay chưa, trên thực tế thì hắn cảm thấy người vừa đứng ngoài cửa phòng vệ sinh kia chính là mẹ của hắn, có thể nhìn thấy hắn đang ở bên trong, cho nên mới quay về phòng ngủ.

Nếu hắn kể lại chuyện cũ này cho người khác nghe, có lẽ sẽ khến cho người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy, dù sao thì một người vốn đã chết đi, mà vẫn có thể sống và sinh hoạt hằng ngày như người sống như vậy, nói rằng giống như người sống, đang trong đêm khuya vắng người mờ mịt dạo chơi khắp các ngõ ngách của gian nhà.

Có thể là ở đầu giường của mình, có lẽ đang trong phòng vệ sinh không người, cũng có thể đang ở lại trên máy hút khói dầu trong nhà bếp...

Anh không xác định được nó sẽ xuất hiện ra ở nơi nào, cũng không xác định được nó có đang đứng ở một nơi nào đó cách anh gần trong một gang tấc mà lườm mắt hay không, nhưng vì đó chính là mẹ của hắn, cho nên hắn cũng không hề cảm thấy có cái gì kinh khủng.

Hạ Thiên Kỳ dạo qua phòng bếp một lần nữa, đợi đến tận khi không phát hiện ra bất cứ cái gì, hắn lại nhớ đến trong phòng ngủ của mình.

Nằm trên giường trong phòng ngủ, Hạ Thiên Kỳ trằn trọc khó đi vào giấc ngủ ngay được, hắn luôn có một loại cảm giác rằng trong phòng ngủ cũng không chỉ có mỗi mình. Cảm giác này khiến cho trong lòng hắn ít nhiều gì cũng có chút tim đập loạn nhịp hoảng sợ, trên thực tế thì lấy tư cách là một người thường xuyên tiếp xúc với quỷ vật, một người quanh quẩn bên bờ vực cái chết, sự xuất hiện của cảm giác sợ hãi trong lòng ít gặp hơn rất nhiều, càng vô cùng không bình thường.

Đó là lý do mà mặc dù biết rõ trong nhà không có thứ quỷ quái gì lẻn vào được, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn xuất phát từ sự cẩn trọng mà ngồi dậy trên giường, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng ngủ.

Chỉ có điều phòng ngủ của hắn có diện tích nhỏ đến mức đáng thương, những chỗ có thể ẩn nấp vốn đã ít nay lại càng ít hơn, trừ phi thật sự có đám con quỷ vật vô hình ẩn nấp ở ngay trong chỗ này, nếu không thì bất cứ đồ vật gì cũng không thể trốn thoát qua khỏi tầm mắt của hắn.

Không phát hiện ra thứ gì, Hạ Thiên Kỳ lại sự định dùng cách tự ám thị mình, khiến cho mình yên lòng mà mau chóng ngủ đi.

Hắn mở điện thoại di động ra, tuần tự phát ra một bản nhạc nhẹ đầu tiên tương đối khiến cho mình an tâm, sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Đồng hồ điện tử treo ở trên tường, xoay tròn "vù vù", chỉ trong chớp mắt, thời gian đã trôi đến rạng sáng 2 giờ, Hạ Thiên Kỳ cũng từ trạng thái không thể ngủ được trước đó dần sinh ra chút buồn ngủ.

Hơi thở bắt đầu trở nên bình ổn hơn, Hạ Thiên Kỳ trở mình một lần, mang theo chăn xoay lưng về phía cửa phòng.

"Chi..."

Cùng lúc đó, một tiếng động nhẹ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, đột nhiên vọng đến từ cạnh cửa.

Nhìn lại cái tủ đặt ở cạnh giường kia lần nữa, thì cánh cửa tủ đang mở ra không một tiếng động.

Tốc độ cánh cửa được đẩy ra rất chậm rất chậm, chậm đến mức gần như không nhìn thấy cửa tủ di chuyển tiếp, nhưng một màn quỷ dị như thế này lại không hề dẫn tới sự chú ý của Hạ Thiên Kỳ đang giữa giấc ngủ say.

Mãi đến khi lại có thêm một tiếng vang nhỏ vang lên:

"Chi..."

Tiếng vang lần này lớn hơn một chút so với trước đó, Hạ Thiên Kỳ trong lúc ngủ mơ lại đột nhiên trở mình một cái, đưa đầu hướng về phía cái tủ đang chậm rãi mở ra kia.

Cánh cửa tủ đã mở ra thành một khe hở, lúc này lại nhìn thấy một cái chân nhỏ trắng bệch đột nhiên duỗi thẳng ra từ giữa đó, nhưng vì động tác của nó rất nhẹ, cho nên trong suốt cả quá trình không vang lên bất cứ âm thanh gì.

Chỉ có điều, đang trong lúc khi một cái chân nhỏ khác của nó sắp vươn từ trong tủ ra ngoài, thì Hạ Thiên Kỳ vốn đang chìm trong giấc ngủ kia, giống như vừa cảm giác được cái gì đó, ánh mắt đột nhiên mở lớn.

Mà trong tầm mắt của hắn đang có chút mờ nhạt, hắn thấy một cái chân nhỏ trắng bệch đang thu về bên trong cái tủ cực nhanh, còn cánh cửa tủ thì cũng phát ra một tiếng vang "sầm" đóng kín lại.

Hạ Thiên Kỳ giật mình một cái ngồi dậy, nguyên là ánh mắt vốn đang hơi có phần buồn ngủ thoáng chốc tràn ra chút huyết sắc.

"Mau lăn ra đây!"

Lúc này Hạ Thiên Kỳ xuống khỏi giường, quay về tủ đồ cách đó không xa quát nhẹ một tiếng.

Cánh cửa tủ vẫn không nhúc nhích tí nào, giống như không có thứ gì bên trong, nhưng lần này Hạ Thiên Kỳ không tin mình bị hoa mắt, hắn tin chắc vừa lúc nãy mình đã thấy một cái chân.

Có quỷ!

Mặc dù hắn có chút khó có thể tin được, nhưng quả thật là có một con quỷ, đang ẩn nấp bên trong cái tủ kê cạnh đầu giường của hắn!

Chờ đợi trong chốc lát với sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng không nhìn thấy bên trong cái tủ có động tĩnh gì vọng ra, Hạ Thiên Kỳ hít sâu một hơi, rồi vô cùng thận trọng đi đến trước cửa tủ, sau đó cầm lấy tay nắm mở tủ ra.

Nhưng mà vô cùng nằm ngoài dự đoán của hắn chính là, trong tủ lại yên tĩnh khác thường, bên trong ngoại trừ một số đồ đạc của hắn, và một số chăn nệm xếp chồng lên nhau, thì hoàn toàn không có bất cứ con quỷ vật nào.

"Sao lại thế này?"

Vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn vào bên trong tủ, hắn không tin một màn vừa mới nhìn thấy kia lại là ảo giác, nếu như thật sự như vậy, vậy thì hắn cần phải cân nhắc đến khoa tâm thần của bệnh viện để làm kiểm tra tổng quát.

Hạ Thiên Kỳ không tin mà lôi hết đồ đạc trong tủ ra ngoài, ánh mắt hắn đột nhiên sáng rực, vì hắn phát hiện một thứ khiến mình có cảm giác quen thuộc - búp bê barbie.

Hạ Thiên Kỳ không di chuyển cái con búp bê barbie kia, vì cái chân nhỏ trắng bệch của con búp bê barbie kia lộ ra ngoài, khiến cho lông tơ trên toàn thân Hạ Thiên Kỳ bắt đầu run lẩy bẩy.

Trên đầu con búp bê barbie đội một cái nón màu vàng, dưới cằm của nó hơi nhọn, một đôi mắt màu tím hồng lóe ra ánh sáng quỷ dị trong đêm tối.

Kinh khủng nhất phải nói đến biểu cảm của nó, bởi vì miệng nó hơi mở ra, thậm chí có thể nhìn thấy một loạt răng nanh sắc nhọn, đang không ngừng chỉa về phía Hạ Thiên Kỳ cười lành lạnh.

"Con búp bê này..."

Hạ Thiên Kỳ có một sự sợ hãi khó hiểu về con búp bê này, dù sao thì quỷ vật không phải chăn mền, cũng không phải mớ quần áo kia của hắn, cho nên thứ có khả năng bị phụ thân nhất chính là con búp bê này.

Dù sao thì sự kinh dị trong phim ảnh cũng đều liên quan đến búp bê vải, các tình tiết bị quỷ phụ thân linh tinh các loại gì đó, thật sự là rất nhiều.

Hạ Thiên Kỳ không biết vì sao con búp bê barbie này lại ở trong tủ quần áo, càng không biết vì sao thứ này vì sao lại luôn ở lại đến bây giờ. Có điều, hắn vẫn còn nhớ rất rõ Lãnh Nguyệt đã từng nói qua về con búp bê barbie này trong thời gian sau khi đến nhà hắn, hắn lập tức muốn ném con búp bê barbie này đi, nhưng lại bị Lãnh Nguyệt phản đối.

Lúc ấy Lãnh Nguyệt còn nhắc nhở hắn rất nghiêm túc, nói hắn không nên di chuyển con búp bê barbie này.