Ác Linh Quốc Gia

Quyển 14 - Chương 8: Giải quyết phiền phức




Dịch: Ngô Diệc Hằng

Biên: Hàn Phong Vũ

Trong lúc nện như điên xuống đất, đồng thời Hạ Thiên Kỳ cũng đã đi tới trước người nữ quỷ, sau khi xác nhận nữ quỷ không cách nào trốn thoát, thì hắn bắt đầu vung nắm đấm, trực tiếp đánh đầu nữ quỷ thành thịt vụn.

Giải quyết xong quỷ vật một cách thô bạo, Hạ Thiên Kỳ vuốt mồ hôi trên trán, thở hổn hển đi về phía Triệu Tĩnh Thù:

"Cảm thấy thế nào?"

"Bị thủ đoạn của anh hù dọa." Triệu Tĩnh Thù cười cười yếu ớt.

"Bình thường, dù sao tôi cũng là một người thô bạo đơn thuần."

Hạ Thiên Kỳ cười nói xong, thuận tay đỡ Triệu Tĩnh Thù lên, sau đó Hạ Thiên Kỳ mới phát hiện, lưng Triệu Tĩnh Thù bị đánh rách một lỗ hổng.

"Cô bị thương?"

"Ừm, trước đó bị quỷ vật đánh lén, nhưng cũng không có việc gì."

"Nếu tôi dẫn theo cô cùng đi xuống, thì cô đã không bị thương rồi…" Hạ Thiên Kỳ có chút tự oán trách nói.

"Anh cũng đừng nói vậy, lần này nếu không có anh, có lẽ tôi và cha tôi đều xong rồi."

Có chút nghiêm túc khi nói đến chỗ này, Triệu Tĩnh Thù lại nhịn không được cười phá lên:

"Nhưng là bạn bè, tôi cũng sẽ không nói mấy câu cám ơn các loại kia đâu."

"Như vậy mới đúng!"

Hạ Thiên Kỳ lắc lắc đầu với Triệu Tĩnh Thù, hoàn toàn tán thành những lời này.

Hai người đang cười cười, Triệu Tĩnh Thù bỗng dưng cởi áo khoác ra, Hạ Thiên Kỳ thấy hành động này cũng có chút choáng váng.

Triệu Tĩnh Thù thấy dáng vẻ không biết làm sao của Hạ Thiên Kỳ, không khỏi trêu chọc nói:

"Anh nóng không? Có muốn cởi không?"

"Nóng."

"Anh có thể đi chết!"

Triệu Tĩnh Thù liếc Hạ Thiên Kỳ trắng mắt, tiếp theo cởi áo ngoài ra thắt trên vết thương, thân trên chỉ mặc áo lót màu đen.

Thỉnh thoảng Hạ Thiên Kỳ lại liếc trộm da thịt trắng nõn của Triệu Tĩnh Thù lộ ra ngoài, nói thật hắn rất kinh ngạc, vì hắn vẫn luôn cho Triệu Tĩnh Thù ngực phẳng, không nghĩ tới cô là chân nhân bất lộ tướng, ngực không nhỏ chút nào.

"Bình thường cô mặc quần áo thật quá bảo thủ, tôi cũng không biết ngực cô lại lớn như vậy!"

"Anh cảm thấy nói chuyện này để làm trò trước mặt tôi có gì hay ho không?" Triệu Tĩnh Thù có chút im lặng liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ.

"Không phải chúng ta là bạn sao, giữa bạn bè với nhau đều thảo luận cái này mà." Hạ Thiên Kỳ nói xong, cười cười có chút bỉ ổi.

"Tôi thật sự đã bị anh đánh bại." Triệu Tĩnh Thù đã không nói được gì, lúc này cố ý nói lảng sang chuyện khác:

"Anh có phát hiện gì dưới lòng đất không?"

"Đúng rồi, nếu cô không nói tôi cũng quên mất, biệt thự này cô muốn xử lý thế nào? Chúng ta nhóm một mồi lửa thiêu hủy, hay để cảnh sát xử lý?"

"Anh cảm thấy cái nào tốt hơn?"

"Thiêu hủy đi, trong biệt thự này, không thể nói chính xác là đã có bao nhiêu người chết, ít nhiều gì cũng tồn đọng oán khí, một mồi lửa thiêu hủy cũng tránh về sau này lại xảy ra chuyện."

"Được thôi, dù sao quỷ vật cũng đã xuất hiện, thuộc về sự kiện linh dị, cùng lắm thì dùng thẻ công tác bưng bít lại."

Triệu Tĩnh Thù có khuynh hướng nghiêng về đề nghị của Hạ Thiên Kỳ.

Hai người thương lượng xong chuyện này, Hạ Thiên Kỳ lấy ra hai thùng xăng trong ga-ra, cùng Triệu Tĩnh Thù trở lại tầng hầm dưới biệt thự.

Khi Triệu Tĩnh Thù nhìn thấy trong tầng hầm này nhốt nhiều cô gái như vậy, cô cũng hết sức tức giận, liên tục mắng đám người kia chết đi chưa hết tội, thực khó nghĩ đến cái thế giới này còn có loại người độc ác như vậy tồn tại.

"Những người này nên xử lý như thế nào?" Hạ Thiên Kỳ nhìn những cô gái trong lồng giam, đột nhiên có chút không biết nên làm sao bây giờ.

"Cái gì xử lý như thế nào, đương nhiên là thả các cô ấy rời đi rồi!"

"Đương nhiên tôi biết nên thả họ đi, nhưng cô không cảm thấy bây giờ những cô gái này không khác gì những cái xác không hồn sao, hai chúng ta đứng ở chỗ này, bọn họ hoàn toàn xem chúng ta là không khí."

"Những trải nghiệm ở nơi này chắc chắn đã để lại bóng ma quá lớn cho các cô gái này, thả bọn họ rời khỏi nơi này thì đơn giản, nhưng để bọn họ hồi phục lại cuộc sống bình thường cũng rất khó khăn.

Chuyện này giao cho cha tôi làm đi, tôi sẽ nhờ ông ấy thu xếp thật tốt cho các cô ấy."

"Được rồi."

Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy chỉ có thể làm theo cách của Triệu Tĩnh Thù, sau đó hắn mở mấy lồng giam ra, để các cô gái bên trong đi ra.

Nhìn những hộp cơm trên đất, những thứ kia rất giống ngón tay, xương đùi các thứ của con người, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy sáu người mà Triệu Hối Phong sai đi lúc ấy, đều thành "cơm hộp" cho các cô gái này.

Các cô gái này cũng không có quần áo, Hạ Thiên Kỳ cũng không thể để hơn ba mươi cô gái này cứ trần trụi như vậy mà ra ngoài, nên cũng chỉ có thể nói Triệu Tĩnh Thù gọi điện thoại cho cha cô, cho mấy người thân tín đến xem xét, sau đó mang theo một số quần áo phụ nữ.

Khoảng hơn một giờ sau, lại thấy một chiếc xe lớn chuyên chở thực phẩm dừng trước cổng biệt thự. Người tới chỉ có một mình Triệu Hối Phong, vì theo lời Triệu Hối Phong, chuyện thế này vẫn nên càng ít người biết càng tốt.

Bất quá khi nhìn thấy hơn ba mươi thiếu nữ ra khỏi biệt thự mà mình trần như nhộng, trên người còn đầy vết máu, Triệu Hối Phong cũng than ngắn thở dài một hồi lâu, hiển nhiên loại tội ác này cũng khiến người thường thấy cảnh ngươi lừa ta gạt, thường thấy mấy tay giảo hoạt thối nát nhân cách như ông cũng cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Một mồi lửa đốt biệt thự, Hạ Thiên Kỳ cũng mở cửa leo lên xe, nhìn vụ hỏa hoạn càng lúc càng lớn qua lớp kính cửa, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không khỏi nghĩ đến, trên đời này, không biết còn ẩn giấu bao nhiêu thứ hủ bại không muốn người khác biết, không biết có bao nhiêu người vô tội đang bị hãm hại một cách tàn nhẫn.

"Chúng ta đi thôi, chuyện sau này ta sẽ thu xếp ổn thỏa."

Triệu Hối Phong nói xong một cước đạp xuống chân ga, dần dần nhanh chóng khỏi khu phố biệt thự.

Ngày thứ hai, sự kiện khu phố biệt thự phát hỏa, còn có vụ án một giám đốc xí nghiệp nổi tiếng nào đó bị giết bất thường đều là điểm nóng tin tức của thành phố Tuyên, trở thành đề tài khiến cả thành phố Tuyên sôi sục.

Vì lưng Triệu Tĩnh Thù bị thương, mặc dù cô nói không có vấn đề gì, nhưng dưới sự thuyết phục của Hạ Thiên Kỳ và Triệu Hối Phong, cô vẫn ở lại bệnh viện vài ngày.

Triệu Hối Phong hoàn toàn tin tưởng giao Triệu Tĩnh Thù cho Hạ Thiên Kỳ, còn ông bận trước bận sau xử lý cục diện rối rắm bọn họ để lại.

"Thiên Kỳ, anh nói thế giới này vốn dĩ đã như vậy, hay là chỉ là ngẫu nhiên trở thành như thế?"

"Có lẽ vốn dĩ là như vậy đi, thật ra bản chất con người đã là một loại động vật rất tàn nhẫn, chúng ta muốn ăn thịt thì chúng ta sẽ mổ heo, làm thịt dê đúng không.

Nhưng heo và dê có muốn chết hay không? Chúng nó cũng không muốn, nhưng nếu chúng có gào thét trước khi chết thì sẽ khiến đám đồ tể nương tay sao? Sẽ khiến người ăn như chúng ta bỏ qua cho chúng sao? Hiển nhiên là không.

Sở dĩ chúng ta tàn nhẫn, là vì chúng ta mang vai trò tàn sát."

Triệu Tĩnh Thù nghe xong thì không nói gì, hồi lâu sau mới đột nhiên nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:

"Sau này tôi không muốn ăn thịt nữa, ngẫm lại trước kia tôi thật sự quá tàn nhẫn."

"Cô có thể không ăn, nhưng cho dù cô không ăn, thì mấy tên đồ tể vẫn sẽ giết. Nếu như đám đồ tể không giết, thì cũng có những người khác giết chóc, mặc dù chuyện có đạo lý rõ rành rành ở đó, nhưng cũng chỉ là đạo lý mà thôi, làm không được."

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy Triệu Tĩnh Thù có chút ngây thơ, nhưng Triệu Tĩnh Thù lại không cảm thấy như vậy, mà nói rất chân thành:

"Vậy anh nói đám quỷ vật hành hạ con người đến chết, có phải cũng giống đám đồ tể mổ heo làm thịt dê?"