Ác Linh Quốc Gia

Quyển 16 - Chương 11: Tặng cho




Dịch: Hàn Phong Vũ

"Lẽ nào Minh Phủ thật sự nằm trong tay các quản lý cấp cao sao?"

Hạ Thiên Kỳ nghe xong không khỏi hỏi ra khỏi miệng không suy nghĩ.

"Suy đoán của anh không sai, Minh Phủ trong thế giới hiện thực được các quản lý cấp cao nắm trong tay, thế nhưng người nắm trong tay quyền hạn thật sự có thể đặt ra quy tắc của Minh Phủ thì chỉ có một quản lý cấp cao trong số đó, mà tôi chính là người đó.

Cho nên nếu muốn thay đổi quyền hạn lần nữa, chỉ có hai trường hợp có thể thực hiện, một là tôi chết, một điều còn lại là tôi tấn chức lên cấp giám đốc."

Lương Nhược Vân nói đến chỗ này thì thấy Hạ Thiên Kỳ còn muốn hỏi gì đó, lại lắc đầu một cái rồi nói:

"Những chuyện liên quan đến vấn đề này tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy, nếu sau này anh có thể trở thành quản lý cấp cao, tự anh sẽ biết rõ."

Lương Nhược Vân không muốn nói thêm gì nữa, Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể xem như không có gì mà thôi, thế nhưng cái cảm giác lòng hiếu kỳ bị khơi dậy sau đó bị miễn cưỡng đè nén xuống thật sự khiến hắn thấy khó chịu.

Nhưng cái này cũng có thể giải thích theo một hướng khác rằng, bí mật của Minh Phủ khác xa so với trong tưởng tượng của hắn, chính là rất nhiều.

"Được rồi, tôi biết rồi."

Hạ Thiên Kỳ tuân theo căn dặn mà gật đầu một cái, Lương Nhược Vân vén mái tóc dài hất về phía sau lưng rồi sau đó nhấc người đứng lên, nhìn qua là biết cô muốn rời đi:

"Được rồi, có một nhiệm vụ phổ thông xảy ra cần anh đích thân giải quyết, địa điểm cụ thể ở đâu thì tôi sẽ gửi đến cho anh.

Gần đây cuộc đấu tranh cá nhân của các cấp dưới trong Minh Phủ tương đối gay gắt, anh cẩn thận một chút, nhất là trong thời gian khi đang thi hành nhiệm vụ ngẫu nhiên, có lẽ hẳn là anh có nghe nói lại, mấy người mới vừa thăng chức lên quản lý đều chết trong những nhiệm vụ ngẫu nhiên này."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận."

"Được, vậy thì tôi đi trước."

Tiễn Lương Nhược Vân ra đến tận cửa, nhìn cô mở cửa chiếc ferrari kia ngồi lên rời đi, Hạ Thiên Kỳ thở dài một hơi, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút phiền muộn.

Theo sự thăng cấp của hắn, sau này khả năng hắn có thể gặp được nhiệm vụ chắc chắn càng ngày càng khó hơn. Thao túng Minh Phủ đều là một số quản lý cấp cao, một khi quản lý cấp cao thăng chức lên làm giám đốc, Minh Phủ sẽ lại đổi chủ một lần nữa, có trời mới biết Minh Phủ này đã tồn tại được bao lâu rồi, lại bồi dưỡng được bao nhiêu giám đốc, giám đốc cấp cao, thậm chí là tổng thanh tra.

Chỉ là khi suy nghĩ lại một chút, Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy da đầu tê dại một hồi, dù sao thì loại có thực lực cỏn con như bản thân mình đây, trong mắt của một số người ở nơi đó thật sự chỉ là một con kiến, chỉ cần nhấc chân là có thể giết chết.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm trong tận đáy lòng là không nghĩ sẽ thăng chức lên, cứ duy trì cấp quản lý như hiện tại là tốt rồi. Phía trên có người bao che, phía dưới có đàn em đi theo, gặp phải nhiệm vụ phổ thông thì vẫn có thể ứng phó được.

Có thể không biết làm sao với cái loại quy định này của Minh Phủ, khiến cho hắn chỉ có thể bò dần lên trên từng bước từng bước một, nếu nói tiền lương hay phúc lợi ngay từ ban đầu còn có chút sức hấp dẫn với hắn, nhưng đã đến hiện tại này rồi thì những thứ phúc lợi kia, đến ngay cả đồ vô dụng cũng không tính vào được.

Có lẽ Lương Nhược Vân chế định quy tắc thăng chức này, chính là đặc biệt đối phó với những người chuyên môn có cái loại suy nghĩ này như hắn.

Trong lòng đang buồn bực suy nghĩ, trên đồng hồ vinh dự lại biểu hiện có một tin tức vừa mới được gửi đến, hắn mở ra xem một chút. Thông tin là do Lương Nhược Vân gửi tới, muốn hắn lên đường đi đến thành phố Tuy Lăng ngay ngày mai, trừ cái đó ra thì không có bất kỳ giải thích nào liên quan đến nhiệm vụ nữa.

Đây cũng không phải lần đầu Hạ Thiên Kỳ tham gia vào một nhiệm vụ phổ thông, cho nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao thì chỉ cần nhiệm vụ xuất hiện thì sẽ kéo theo người chết, đến lúc đó cứ sử dụng thẻ công tác đi đến các đồn cảnh sát của thành phố Tuy Lăng điều tra một chút, toàn bộ sẽ lập tức rõ ràng.

Quay lại trong phòng mình, Hạ Thiên Kỳ tìm tuyến đường đến thành phố Tuy Lăng, khoảng cách với thành phố Phước Bình cũng không quá xa, lái xe khoảng một ngày đường là có thể đến nơi.

Có điều Lương Nhược Vân nói hắn lên đường vào sáng sớm ngày mai, nếu hắn khởi hành đúng ngày thì ít nhất sẽ chậm trễ một ngày, đồng thời còn có thể vì lái xe mà rơi vào tình trạng tinh thần mệt mỏi, cho nên hắn không lo lắng chuyện sẽ lái xe lên đường, dự định sẽ đặt mua một tấm vé máy bay bay đến nơi.

Mà trong khi hắn đang mở ra một trang web đặt vé, dự định sẽ đặt trước một vé máy bay online để ngày mai bay đến thành phố Tuy Lăng, điện thoại di động của hắn lại đột nhiên vang lên.

Lúc bình thường những người gọi điện thoại cho hắn không nhiều lắm, hắn vừa cầm điện thoại di động lên nhìn thì vội vàng nhấn nút trả lời:

"Quay về rồi?"

"Đúng vậy, là đi dạo từ quỷ môn quan trở về rồi, bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

"Tôi đang ở trong biệt thự, cô trở về vừa đúng lúc."

"Có chuyện vui gì sao?"

"Gặp mặt rồi hẳn nói, bây giờ cô đang ở đâu, tôi lập tức lái xe đi đón cô ngay."

Cắt đứt điện thoại của Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ lập tức đặt mua hẳn hai vé máy bay khoang hạng nhất, sau đó lại mặc quần áo tử tế vào rồi vội vã chạy xuống lầu. Sự trở lại của Triệu Tĩnh Thù khiến Hạ Thiên Kỳ có chút kích động, bởi vì nếu như Triệu Tĩnh Thù cùng đi với hắn, không những hắn có bạn không nói, Triệu Tĩnh thù cũng có thể thu được năm điểm vinh dự từ đó. 

Thuật pháp của Triệu Tĩnh Thù vốn thiên về phụ trợ, đụng phải người biết nhìn hàng thì còn tạm được, nhưng nếu như gặp phải người không biết nhìn hàng, đồng thời còn tàn nhẫn nữa thì rất có khả năng đẩy Triệu Tĩnh thù ra làm con tốt thí. Lúc bình thường khi họ chấp hành nhiệm vụ đều tách nhau ra, thật sự thì dù có đánh chết hắn cũng không muốn nghĩ đến một ngày nào đó đột nhiên nghe được tin buồn của người nào đó bay về.

Khi Hạ Thiên Kỳ nhận được điện thoại của Triệu Tĩnh Thù thì cũng đã đến mười giờ đêm, hai người cũng không quay trở về, mà tìm một quán cơm để ăn tối trước.

"Không thể nào, Thiên Kỳ, bây giờ anh chỉ có thể ăn được trái cây và rau có màu đỏ thôi sao?"

Khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói bây giờ hắn đã không cách nào ăn được thức ăn bình thường nữa, Triệu Tĩnh Thù còn khiếp sợ hơn nhiều, trong lòng còn hung hăng co giật một cái, hiển nhiên là rất đau lòng với tình cảnh trước mắt của Hạ Thiên Kỳ.

"Cũng không tồi, dù sao so với ăn thịt người sống, hay ăn thi thể còn tốt hơn nhiều, cứ để tôi làm một người chỉ có thể ăn những loại rau quả màu đỏ linh tinh gì đó thì còn may mắn hơn nhiều chứ."

Mặc dù trong lòng rất thương tiếc cho Hạ Thiên Kỳ, nhưng thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn giữ cái dáng vẻ lạc quan khỏe mạnh hoạt bát thế kia, ít nhiều gì Triệu Tĩnh Thù cũng cảm thấy tốt hơn một chút, nhịn không được cười phá lên:

"Anh đấy, thật sự giống như tiểu cường* vậy, thật sự là cái trở ngại gì cũng không thể đánh gục anh được."

*Tiểu Cường: tiếng lóng của Trung Quốc để chỉ con gián, là cái thể loại mất đầu vẫn sống được.

"Cô đây chắc chắn không phải đang khen tôi, mà là nói da mặt tôi dày."

"Thật sự không có, tôi xin thề."

Hạ Thiên Kỳ gọi ông chủ mang lên một đĩa salad trái hồng, trong chốc lát đã lập tức ăn sạch sẽ, trái lại Triệu Tĩnh thù chỉ ăn một chút nhưng hoàn toàn không có hứng thú ăn uống. Lần này trở về, trạng thái của Triệu Tĩnh Thù xem như là không quá tệ, nhìn dáng vẻ cũng không gặp phải nguy hiểm gì.

Lần nữa trở lại lên xe, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại thấy hắn lấy ra hai chai thuốc nhỏ trong túi, đưa cho Triệu Tĩnh Thù ngồi ở ghế bên cạnh nói:

"Hai thứ này cho cô dùng, chỉ cô mới có thể dùng."

"Đây là cái gì?"

Triệu Tĩnh thù nhìn hai cái chai nhỏ mà Hạ Thiên Kỳ đưa cho mình, có chút không hiểu hỏi.

"Hai cái này là nước thuốc thuật pháp, một là bổ sung thể năng, một cái khác là phôi phục thương thế.

Không cần biết cô có mệt mỏi đến mức nào đi nữa, bị thương nặng đến mức nào đi nữa, chỉ cần có thể uống chúng vào, thì cô có thể bình phục lại ngay lập tức, hơn nữa bao gồm có cả pháp lực mà cô tiêu hao đi trước đó, tuyệt đối là hàng tốt nhất."

Hạ Thiên Kỳ nói xong, vốn tưởng Triệu Tĩnh thù sẽ rất kinh ngạc, thế nhưng khiến hắn không nghĩ đến chính là, Triệu Tĩnh Thù cầm hai chai nước thuốc kia trả lại cho hắn:

"Vậy thì tôi cũng không thể cầm, vẫn là anh nên giữ lại dùng cho mình đi, tôi không cần thứ này."

"Cô đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy, nếu tôi đã nói cho cô thì chính là muốn cho cô, cô cứ từ chối như vậy, chẳng phải là làm cho tôi thật mất mặt sao?"

"Tôi mặc kệ, nói chung hai thứ này hữu dụng với anh hơn, vậy thì anh cứ giữ lại cho bản thân đi."

Triệu Tĩnh Thù vẫn lắc đầu kiên quyết không chịu nhận.