Ác Linh Quốc Gia

Quyển 16 - Chương 22: Tan rã trong muộn phiền




Dịch: Hàn Phong Vũ

"Chào các người, đầu tiên cứ tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Hạ Thiên Kỳ, các người có thể gọi tôi là Hạ tiên sinh, vị mỹ nữ ngồi bên cạnh tôi đây tên là Triệu Tĩnh Thù, hai chúng tôi là thầy trừ quỷ, trên thực tế là tôi để Khúc Ưu Ưu gọi các người đến đây."

Nghe được câu tự giới thiệu của Hạ Thiên Kỳ, vẻ mặt của mấy người Võ Đình Đình đều trở nên quái dị, hơn nữa từ trong vẻ mặt của bọn họ cũng không khó nhìn ra, bọn họ không những không tin cái thân phận thầy trừ quỷ gì gì đó của Hạ Thiên Kỳ, hơn nữa còn cảm thấy lời nói của Hạ Thiên Kỳ còn có chút buồn cười, quả thật không khác người tâm thần đang nói nhảm cả.

Không tiếp tục nhìn Hạ Thiên Kỳ nữa, nhưng trái lại thì Võ Đình Đình cố ý gọi Khúc Ưu Ưu qua một bên, hạ thấp giọng hỏi cô:

"Ưu Ưu, bọn họ là ai vậy, vì sao em lại đi cùng với bọn họ?"

"Bọn họ là thầy trừ quỷ, đến đây là để giúp chúng ta, em có thể thoát khỏi bệnh viện tâm thần chính là làm phiền bọn họ giúp đỡ."

"Vậy sao, là bọn họ giúp đỡ em đi ra ngoài?" Võ Đình Đình trên xong thì vẻ kinh ngạc trên mặt càng sâu hơn.

Khúc Ưu Ưu nhìn vẻ kinh ngạc của Võ Đình Đình, ngữ khí cũng biến thành sắc bén:

"Chị cả, lẽ nào chị cảm thấy việc họ giúp tôi rời khỏi nơi quỷ quái đó là sai sao? Thật sự chị cho tôi bị tâm thần thật sao?"

"Ưu Ưu, chị cũng không hy vọng em có vấn đề về phương diện tinh thần, nhưng chị cảm thấy ít nhất phải trị liệu một thời gian nữa..."

"Đủ rồi!"

Khúc Ưu Ưu hét lên cắt đứt Võ Đình Đình lúc này vẫn còn muốn tiếp tục nói thêm nữa, sau đó đưa mắt nhìn Võ Đình Đình lúc này có chút ngạc nhiên cười lạnh nói:

"Võ Đình Đình, uổng cho tôi vẫn luôn cư xử với cô như chị ruột của mình, kết quả cô cứ cư xử lại với tôi như vậy, không tin được đến nửa phần đáng để nói.

Cô biết mấy ngày này tôi phải trải qua chuyện như thế nào sao? Mỗi ngày tôi đều bị mấy gã nam hộ sĩ gắt gao đè trên giường, sau đó bị vòng sắt khóa lại trên giường, không khác nào một con thú đang chờ giải phẫu.

Cô có thể cảm nhận được cái cuộc sống chìm trong vô vọng, muốn đi chết là cảm giác gì sao?"

"Ưu Ưu, em nói như vậy không khói có chút hơi quá đáng, chị chỉ đang hy vọng em có thể khỏe mạnh cứng cáp, nhưng nhìn em bây giờ đi, có nói ra được câu nào bình thường không?

Có thể em cảm thấy bình thường, thế nhưng người bình thường nghe vào là em đang nói nhảm!"

Võ Đình Đình siết chặt nắm tay, lúc này cũng biến thành phẫn nộ.

"Thời gian chết của cô đã đến nơi rồi, vậy mà cô cũng chỉ biết là ai đúng."

Khúc Ưu Ưu đã lười không muốn tiếp tục vói chuyện với Võ Đình Đình thêm nữa, Đổng Phượng Thái ngây ngốc ngồi ở một bên, thấy Khúc Ưu Ưu xoay người lại, cô lại vô ý thức muốn nói chuyện với Võ Đình Đình, thế nhưng Võ đình Đình đáp lại cho cô một ánh mắt lạnh như băng, điều này cũng khiến cô không dám mở miệng ra nữa.

Hạ Thiên Kỳ nhìn mấy người Khúc Ưu Ưu này ầm ĩ xong hết, hắn lại rất bình tĩnh nói:

"Sở dĩ bây giờ các người không tin, đó là vì cái thứ quỷ kia còn chưa tìm đến các người, lúc đầu tôi cũng không tin trên đời này có quỷ, cho nên tôi cũng có thể hiểu được các người.

Vì nhân loại luôn luôn bảo thủ và mù quáng, thiếu số vĩnh viễn sẽ bị đại đa số ghét bỏ.

Bất quá tôi cho trước một lời cảnh cáo, nếu như trong hai ngày này các người có nằm mơ thấy ác mộng, hoặc có nhìn thấy một người đàn ông có quai hàm nhọn, trên đầu có một cái lỗ máu lớn bằng cái bát, đồng thời còn cầm trong tay một cây búa lớn, hy vọng các người có thể kịp thời liên lạc với Khúc Ưu Ưu, thì có thể bảo đảm được cái mạng của các người.

Được rồi, các người có thể đi."

Hạ Thiên Kỳ nói xong, cũng không quan tâm Võ Đình Đình bọn họ có tin hay không, hắn cũng không có ý tứ tiếp tục muốn nói thêm nữa, chỉ không nhịn được mà phất phất tay về phía bọn họ.

"Có phải anh đang bị bệnh không? Anh nghĩ anh là ai!"

Võ Đình Đình vốn đã bị Khúc Ưu Ưu làm cho tức giận vô cùng, lúc này lại thấy Hạ Thiên Kỳ cư xử với mình bằng thái độ như vậy, càng trở nên tức giận không có chỗ phát.

"Được rồi, không để ý là được, sắp tới chúng ta sẽ không thấy mặt mũi anh ta nữa."

Đại Vĩ kéo Võ Đình Đình đang muốn tranh luận với Hạ Thiên Kỳ, còn Đổng Phượng Thái thì nhìn Khúc Ưu Ưu, có vẻ rất thất vọng.

"Khúc Ưu Ưu cô thật giỏi, uổng công mấy ngày qua chúng tôi vẫn luôn lo lắng cho cô, nhớ cô, con người cô thật không có lương tâm, con người cô thật không có chút đồng cảm, sau này cô là cô tôi là tôi, cũng ta không còn qua lại nữa!"

"Tùy cô thôi." Khúc Ưu Ưu nghe xong cũng đáp lại như không sao cả.

"Tôi không muốn nhìn thấy cô ta! Chúng ta đi!"

Căm hận nói xong, Võ Đình Đình lại kéo tay của Đổng Phượng Thái, giận đùng đùng rời khỏi quán cafe phòng trà.

Đại Vĩ cũng không gấp gáp rời đi, mà rất nghi ngờ nhìn Hạ Thiên Kỳ, do dự một chút, lại nghe anh ta hỏi:

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với các người?"

"Trước đó đã nói đủ rõ ràng rồi."

Thấy Hạ Thiên Kỳ không có ý tứ muốn giải thích cho mình nghe, Đại Vĩ lại nhìn qua Khúc Ưu Ưu đang đỏ mắt nói:

"Trong thời gian này bất kể là chị cả hay Phượng Thái đều rất lo lắng cho em, em đặt mình vào vị trí bọn họ suy nghĩ lại một chút, có thể em cũng sẽ như thế này. Mọi người lại học chung trường đại học bốn năm, sau khi tốt nghiệp cũng đều ở cùng một thành phố, phần tình cảm này thật sự rất không dễ dàng có được."

Đại Vĩ nói đến chỗ này thấy Khúc Ưu Ưu vẫn không để ý đến anh ta, anh ta cũng không tiếp tục tự nói chuyện vô bổ thêm nữa, lúc này cũng bước nhanh ra ngoài.

Mãi đến khi toàn bộ bọn người Võ Đình Đình đều rời đi, Triệu Tĩnh Thù mới có hơi không hiểu nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi:

"Anh cứ để bọn họ đi như vậy sao?"

"Nếu không thì còn giữ bọn họ lại đi ăn sao?"

"Tôi còn tưởng rằng anh gọi bọn họ đến đây, dù thế nào thì cũng sẽ bố trí lại một lần nữa chứ."

"Trái lại tôi cũng muốn bố trí một trận, thế nhưng với con quỷ vật kia tôi lại hoàn toàn không có đầu mối gì, cho dù có muốn bố trí thì tôi cũng phải hiểu rõ nó là cái thứ gì trước.

Ngoài ra, hiện tại mấy người này vẫn còn chưa bị con quỷ vật kia để mắt tới, cho nên có nói nhiều lời hơn cũng là vô ích thôi."

Thật ra Hạ Thiên Kỳ muốn có được lòng tin của bọn người Võ Đình Đình trái lại cũng không khó, cứ dẫn bọn họ đi đến một nơi nào đó không có ai, sau đó hắn lệ quỷ hóa một lần, lại để cho Triệu Tĩnh Thù thi triển một vài thuật pháp ra, thì có lẽ khi những người này nhìn thấy thì có muốn không tin cũng rất khó khăn.

Nhưng mà hắn lại không làm như vậy, bởi vì hiện tại hẳn chỉ hiểu được một số phương thức giết người của quỷ vật, thế nhưng rốt cuộc là phải làm thế nào để đối phó với nó, trong lòng hắn vẫn không có nền móng.

Cho nên nếu để bọn người Võ Đình Đình bị dọa sợ đến chết khiếp đi, để cho bọn họ khóc sướt mướt xem mình như một vị cứu tinh, chẳng bằng sau khi chờ con quỷ vật kia tìm tới bọn họ, để bọn họ ý thức được tính nghiêm trọng, hắn mới bắt tay vào giải quyết hợp tình hợp lý.

Dù sao hắn cũng không phải người thiện tâm như Lãnh Nguyệt, có thể cứu nhiều hơn một người vô tội thì sẽ cứu nhiều hơn một người, có thể khiến cho ít người vô tội bị cuốn vào hơn thì sẽ làm cho ít người bị cuốn vào hơn.

Tôn chỉ của hắn chính là, tôi nhìn anh thấy thuận mắt thì có thể tôi sẽ giữ chút hơi sức, nhưng nếu như nhìn anh không thuận mắt, vậy thì nếu như thật sự nhìn thấy anh sắp chết, tôi sẽ không nói cũng không ra tay giúp đỡ.

Thái độ giống như bọn người Võ Đình Đình vừa rồi đã khiến hắn có chút chán ghét, tuy nói đây chỉ là lần đầu gặp mặt Võ Đình Đình, nhưng cũng không quá khó khăn để nhìn ra, đó là một người phụ nữ có tính cách cứng nhắc, đồng thời còn có chút khắc khe.

Nhưng trái lại, anh bạn trai kia của cô ta, nhìn qua cũng không tệ lắm, rất hiền lành chính trực.

Khúc Ưu Ưu khóc đỏ mắt một lúc sau, cô lại quệt nước mắt đi nhìn Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù khóc lóc cầu xin nói:

"Tôi xin nhận lỗi thay bọn họ, tôi xin hai người nhất định cố gắng đừng bỏ mặc bọn họ, thật ra con người của bọn họ rất tốt, nhưng trong chuyện này thì lại tương đối cứng nhắc mà thôi."