Ác Linh Quốc Gia

Quyển 17 - Chương 3: Chụp ảnh




Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team

Biên: Hàn Phong Vũ

Gọi mọi người một tiếng, Vương Tân lại lấy một cái chìa khóa trong túi áo, sau đó mở cửa biệt thự.

Sở dĩ Vương Tân có chìa khóa của biệt thự này là do trước khi hắn đi, lão tổng của công ty bọn họ đã đưa cho hắn. Trên thực tế biệt thự này là nhà của lão tổng của bọn họ, bình thường nơi này dùng làm nơi nghỉ ngơi thư giãn của mấy người lão tổng, đôi khi sẽ dùng để tiếp đãi một số khách hàng, mà lần này thì dùng làm chỗ ở cho bọn họ trong chuyến du lịch này.

Biệt thự bài trí rất rộng rãi, vừa bước vào là một phòng khách rất lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác tráng lệ.

"Phòng này lớn thật."

Một thanh niên mang mũ lưỡi trai sau khi đi vào không nhịn được kinh ngạc thốt lên một tiếng.

"Nếu tôi cũng có một ngôi nhà thế này thì đời này cũng xem như sống không uổng."

Một tên béo đi theo sau thanh niên cũng rất xúc động.

Chín người trước sau đi vào, đối với bài trí và diện tích của biệt thự này đều không kìm lòng được mà cảm thán vài câu.

Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ sau một phen cảm thán lại bắt đầu chụp ảnh, dùng nó để khoe khoang với các đồng nghiệp của bọn họ.

Đóng cửa lại, Vương Tân không đi lên mà đặt mông ngồi trên ghế salon, đoạn đường đến đây làm hắn thật sự mệt chết.

Nhìn mọi người đang hiếu kỳ đi tới đi lui trong biệt thự, đông nhìn tây sờ, Vương Tân suy nghĩ một chút vẫn mở miệng nhắc nhở một câu:

"Cố gắng đừng đụng lung tung mấy thứ kia, dù sao chúng ta chỉ tá túc ở đây, nên phải bảo đảm đi vào như thế nào thì sau khi ra về cũng như thế, nếu làm hỏng đồ, chúng ta không có cách nào ăn nói."

Những người này mặc dù không quá quen thuộc với Vương Tân, nhưng họ đều biết Vương Tân là giám đốc điều hành của công ty. Đều nói trong công ty là lãnh đạo, ra ngoài là bạn, nhưng trên thực tế thì bất kể là công ty hay bên ngoài, trong lòng nhân viên bình thường thì lãnh đạo vẫn là lãnh đạo, rất khó mở lòng trở thành bạn.

Trái lại Vương Tân cũng không để ý những người này có đồng ý làm bạn với hắn hay không, dù sao thì lần này hắn ra ngoài nói trắng ra chính là một lần đi công tác, giám sát những người này chụp hình, xem chừng họ để không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhiệm vụ của hắn xem như hoàn thành.

Đến đây chơi có vui hay không, lão tổng cũng không quản nhiều như vậy.

Lời nhắc nhở của Vương Tân ít nhiều vẫn có chút tác dụng. Ít nhất không có ai đụng đông đụng tây.

Ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi một chút. Vương Tân đứng dậy đi lên lầu.

Trên lầu có một phòng đón nắng, còn có một phòng khách nhỏ. Bên cạnh còn sót lại đều là phòng ngủ. Trên lầu có ba gian, dưới lầu có hai gian, tổng cộng có năm phòng có thể ngủ.

Bọn họ có chín thành niên, bốn nữ năm nam. Hai người nữ một gian, hai người nam một gian, còn lại một gian thì để hắn ở.

"Mọi người xem chọn phòng để ở đi, hai người một phòng, mọi người tự quyết định đi. Tôi sẽ không chia giúp các người."

Vương Tân không muốn bận tâm vào những chuyện như vậy, trên thực tế cũng không có ai chấp nhận sự phân chia của hắn. Lúc này lại nghe Đồng Khánh Địch nói:

"Nam nữ cùng phòng được không?"

Nghe Đồng Khánh Địch hỏi, Ngoài trừ Vương Tân ra thì hầu như mấy người còn lại đều bật cười, đồng thời có người còn đùa giỡn hỏi hắn muốn cùng ai ở chung một phòng.

Đồng Khánh Địch tự nhiên không thể nói rõ chuyện hắn muốn tìm Trình Hân, vì thế hắn chỉ cười cười, ra vẻ như hắn chỉ là đùa một chút.

"Nếu như có cô gái nào đồng ý ở cùng phòng với cậu, tôi cũng không ngại, có điều trong công ty không cho phép nói chuyện yêu đương, cho nên hẳn không có tình nhân chứ?"

Vương Tân cảm thấy Đông Khánh Địch có chút chế nhạo lời nói của hắn, vì vậy cũng không quản Đồng Khánh Địch đùa giỡn hay tự muốn vậy, cố ý dựa vào câu nói này đưa ra ý tứ cảnh cáo một chút.

"Đúng đấy, công ty cấm nhân viên nói chuyện yêu đương, tôi chỉ đùa một chút thôi, giám đốc Vương đừng để ý."

Đồng Khánh Địch trong lòng thầm mắng Vương Tân giả tạo, nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ lấy lòng để hóa giả xấu hổ.

Cuối cùng bọn họ tự thương lượng với nhau, Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ một phòng, Trình Hân và Triệu Hiểu Sảng một phòng, Đồng Khánh Địch và Lữ Dương một phòng, Lý Tuấn Phong và Trịnh Cửu Long một phòng, Vương Tân một mình một phòng.

Năm phòng đã được chia xong, mợi người đều bắt dầu ồn ào kêu đói bụng muốn xỉu rồi, nói đi đến quan ăn ngon nhất ở bãi Trường Sa ăn chút hải sản.

Vương Tân nhìn ra mấy người này đang tạo áp lực với hắn, thế nhưng ông chủ đưa kinh phí có hạn, hắn cũng không dám tiêu vượt mức, vì thế chỉ đành thành thật nói:

"Lão tổng cấp kinh phí không nhiều, vì thế tôi khó lòng đáp ứng mọi người muốn ăn gì thì ăn đó được."

"Không thể nào, chẳng lẽ tiền ăn một bữa cơm chúng ta cũng không có?"

Lữ Dương để tóc rẽ ngôi giữa nghe xong có vẻ rất thất vọng.

"Tiền ăn cơm đương nhiên không thể thiếu, nhưng nếu như ăn hải sản các loại thì sợ là không đủ."

Vương Tân nói xong, trầm tư trong chốc lát đột nhiên có một ý kiến hay:

"Như vậy đi, công ty cấp cho tôi bao nhiêu kinh phí, tôi chia kinh phí này căn cứ theo số người của chúng ta, như vậy mọi người đều biết số tiền này là công ty cung cấp, tiêu vượt quá thì tự mình bù vào, đương nhiên các người chắc chắn sẽ không tiêu thiếu. Thế nào?"

"Cái này quyết định vậy đi." Tất cả mọi người đều thấy ý kiến của Vương Tân có thể chấp nhận được.

Sau đó Vương Tân tính ra số tiền mỗi người có thể tiêu xài, dự toán cho lần du lịch này có 3 vạn tệ, trừ tiền vé máy bay, thuê xe buýt, cuối cùng số tiền còn lại trong tay mỗi người không tới 500 đồng.

Ở đảo du lịch nhỏ như bãi Trường Sa này, 500 đồng hiển nhiên chống đỡ không tới năm ngày. Nhưng chống đỡ không được cũng không có biện pháp, nói trắng ra là bọn họ có thể trông chờ vào công ty chi cho bọn họ bao nhiêu tiền, cung cấp lộ phí và nhà ở là tốt lắm rồi.

Sau khi dùng phương thức chuyển khoản chuyển cho mỗi người 500 đồng tiền, thì không còn ai đá đểu Vương Tân nữa, mọi người đều sốt ruột muốn ra ngoài đi dạo, bỏ lại một mình Vương Tân trong biệt thự.

Nhìn tất cả mọi người đi khỏi biệt thự, Vương Tân mới nhớ đến lời nhắc nhở của lão tổng, lập tức chạy theo kêu bọn họ quay trở lại

"Các người chờ một chút, trong này ai là người chụp ảnh công ty?"

"Là tôi."

Trịnh Cửu Long đứng dậy, lấy mũ lưỡi trai trên đầu hắn xuống.

"Giám đốc các người hẳn đã nói qua với cậu rồi, phải chụp một số ảnh nhân viên chúng ta du lịch."

"Nói vậy, bây giờ sẽ chụp sao?"

"Chụp trước một tấm đi, đến lúc đó gửi cho nhóm bạn bè, cũng để bọn họ biết chúng ta đến nơi rồi."

Nghe lời nói của Vương Tân, Trịnh Cửu Long cũng không từ chối, dù sao chụp ảnh vốn chính là sở thích và nhiệm vụ của hắn, hoặc là hắn cũng muốn đến bờ biển chụp cảnh đêm.

Cầm một số thiết bị chuẩn bị xong, Trịnh Cửu Long cầm máy ảnh bắc lên một vị trí thật tốt, đợi sau khi chụp một tấm cảm thấy có thể, hắn lại nhắc nhở nói.

"Mọi người chuẩn bị một chút, chừa lại cho tôi một khoảng trống, phải bắt đầu chụp rồi."

Nói xong Trịnh Cửu Long lại nhấn trì hoãn chụp ảnh, sau đó hắn nhanh chóng chạy về trong đám người, đèn flash của máy ảnh lóe lên khiến tất cả mọi người không khỏi híp mắt lại.

Quay lại xem ảnh chụp, Trịnh Cửu Long cảm thấy còn có thể chụp nữa, thì làm một động tác tay ok với mọi người, sau đó nhìn Vương Tân hỏi:

"Ảnh trong máy ảnh cần dùng máy tính chép ra, hay dùng điện thoại di động chụp lại một tấm?"