Ác Linh Quốc Gia

Quyển 19 - Chương 12: Kinh ngạc




Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

“Tôi sẽ hỏi cô ấy.”

Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, tuy nhiên sau đó Hạ Thiên Kỳ như nhớ ra điều gì, lại vội vàng bổ sung:

“Còn nữa... Anh nói với cô ta, nếu sau này cô ta còn lải nhải với tôi, sẽ không dẫn cô ta theo!”

“Tự đi mà nói, tôi không quan tâm.”

Lãnh Nguyệt nói xong, lập tức đóng cửa phòng của Hạ Thiên Kỳ lại, hiển nhiên, anh ta lười quản việc Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ có ở cùng nhau hay không.

~~~~~~~~~

Từ sau khi phát hiện trên người bạn gái Tưởng Tiểu Ba của mình có mùi xác thối, đến hiện tại đã trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, chuyện không những không chút cải thiện, trái lại còn trở nên càng không xong.

Mới đầu, Diêu Trí cho nguyên nhân là từ Tưởng Tiểu Ba, nhưng khi những người khác đều không ngửi thấy mùi xác thối kia, lúc này gã mới bắt đầu hoài nghi, có phải bản thân mới là người xảy ra vấn đề hay không?

Nhưng đi bệnh viện kiểm tra một lượt, kết quả lại không có bất cứ vấn đề gì, mặc dù gã không muốn về mặt tâm lý. Nhưng dưới đề nghị không ngừng của Tưởng Tiểu Ba, gã vẫn tìm một bác sĩ tâm lý, dù không mấy tình nguyện.

Về phần kết quả trị liệu, gã không biết bản thân nên vui mừng hay thất vọng! Bởi đơn giản mà nói, gã ngửi thấy cái mùi xác thối buồn nôn kia, không phải do chứng bệnh tâm lý.

Nguyên nhân không phải ở tâm lý của gã, cũng không phải bản thân gã xảy ra vấn đề, Tưởng Tiểu Ba cũng không phải nguyên nhân... Việc này làm cho Diêu Trí buồn bực, có chút nghi ngờ cuộc sống.

Mọi việc đều có nguyên nhân, nên Diêu Trí khẳng định, vấn đề không phải ở bản thân gã, mà là ở trên người bạn gái gã.

Kỳ thật, chuyện này rất dễ nghĩ ra, nếu bản thân gã xảy ra vấn đề, như vậy lúc gã tiếp xúc với mọi người, đều phải ngửi thấy cái mùi hôi kia mới đúng.

Trên thực tế, gã chỉ ngửi được cái mùi kia ở ba nơi. Một là trên người Tưởng Tiểu Ba, một là trên người của người bạn làm thiết kế Trương Bân kia cũa gã. Cuối cùng là ở quán ăn nhỏ, bên dưới tiểu khu gã đang sinh sống.

Tình huống bên Trương Bân gã không biết. Loại chuyện này gã cũng có chút không thể mở miệng hỏi, cũng không thể nói thẳng người ta, trên người họ có mùi hôi thối được.

Nhưng Tưởng Tiểu Ba thì gã lại biết rất rõ ràng, vì gã từng vô tùng nghiêm túc hỏi Tưởng Tiểu Ba, lúc cô làm việc, các đồng nghiệp tiếp xúc có nói trên người cô có mùi lạ, hoặc là biểu hiện ghét bỏ cô hay không.

Nhưng mỗi lần nghe gã đề cập tới việc này, Tưởng Tiểu Ba cũng rất nghiêm túc khẳng định: “Tuyệt đối không có.”

Sự việc cứ như vậy biến thành vấn đề nan giải, không tìm được nguyên nhân, chứ đừng nói tới cái gọi là biện pháp giải quyết.

Thế nhưng nếu không có cách nào giải quyết vấn đề này, cuộc sống của gã rất khó tiếp tục, vì mùi xác thối trên người Tưởng Tiểu Ba, càng ngày càng trở nên nồng nặc hơn. Trước kia gã còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng hiện tại, gã thật sự đã đến mức không thể nhịn được, vừa ngửi thấy không thể khống chế bản thân lập tức muốn nôn khan.

Chỉ cần nhìn thấy bạn gái của mình đã muốn nôn, chuyện này khiến Diêu Trí hết sức suy sụp. Trái lại mà nói, với Tưởng Tiểu Ba cũng là tổn thương rất lớn.

Cũng may lúc bình thường Tưởng Tiểu Ba có chút bướng bỉnh, nhưng bản thân cũng là người hiểu chuyện. Cô biết Diêu Trí hiện tại cũng rất đau khổ, nên cũng tận lực cùng gã suy nghĩ biện pháp, nên để Diêu Trí tạm thời ngủ trên ghế sa lon ngoài phòng khách trong mấy ngày này.

Thế nhưng cái mùi xác thối kia không chỉ có ở trên người Tưởng Tiểu Ba, thời gian làm việc ở công ty gã vẫn không tránh khỏi ngửi thấy trên người Trương Bân.

Có vài lần, Diêu Trí có ý nghĩ muốn tìm lãnh đạo xin cho gã chuyển sang làm việc ở bộ phận khác, nhưng ngẫm lại vẫn là kìm chế không đề xướng.

Gã vốn không chịu nổi mùi hôi trên người Trương Bân, nhưng quan hệ giữa gà và Trương Bân luôn không tời, vẫn hay gọi gã ra ngoài hút thuốc.

Diêu Trí một hai lần từ chối còn dễ ăn nói, nhưng nếu hết lần tới lần khác đều từ chối, trong lòng Trương Bân ắt hẳn cũng sẽ rất khó chịu.

Kiên trì ra khỏi khu vực làm việc với Trương Bân, Trương Bân đưa cho Diêu Trí một điếu thuốc lá, nhưng gã không có nhận lấy, mà vỗ vỗ túi quần cười nói:

“Tôi vẫn còn, thuốc lạ hút không quen!”

Diêu Trí tìm đại một cái lý do để thoái thác, Trương Bân cười cười cũng không thèm để ý, sau đó đốt điếu thuốc lá ngậm ngoài miệng.

Diêu Trí cố ý lui về phía sau vài bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Trương Bân, vừa khiến mùi xác thối kia yếu đi một phần.

Diêu Trí vốn cho là hành động kia của mình chỉ giống như vô tình, sẽ không khiến cho Trương Bân chú ý, nhưng không ngờ lúc này Trương Bân lại đột ngột lên tiếng hỏi gã:

“Diêu Trí, anh đứng xa như vậy làm gì?”

“A ha... không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy hai ta đứng gần như vậy, hút thuốc sẽ rất dễ bị sặc.”

Diêu Trí có chút lúng túng trả lời, lại tiến về phía trước mấy bước tượng trưng, kết quả nhịn không được, lập tức bị mùi hôi trên người Trương Bân hun đến nôn ọe một trận, không ngừng phun ra mấy ngụm nước chua trên đất.

Diêu Trí bịt lỗ mũi, bất đắc dĩ đành phải lần nữa lui ra sau mấy bước. Nhưng lúc này Trương Bân lại chạy tới trước mặt gã rất nhanh, tiếp theo túm chặt bả vai Diêu Trí, sắc mặt có chút dữ tợn, quát:

“Anh ngửi được đúng không?”

“Cái... Cái gì?”

Diêu Trí có chút mờ mịt nhìn Trương Bân, có chút không hiểu Trương Bân rốt cuộc muốn nói gì.

“Anh có thể ngửi được mùi thối phát ra trên người tôi đúng không?”

“Cậu nói....”

Lúc này Diêu Trí không khỏi trợn to hai mắt.

“Mùi thối, bắt đầu từ đêm qua, trên người của tôi đột nhiên xuất hiện một mùi thối vô cùng buồn nôn. Đừng nói là anh, chính bản thân tôi cũng muốn ói.”

Diêu Trí không nghĩ tới Trương Bân lại có thể ngửi được mùi thối trên người mình, trên người cậu ta có mùi hôi thối. Gã chậm chạp định thần, lúc này mới nhỏ giọng hỏi lại:

“Vậy... vợ cậu cũng ngửi thấy sao?”

“Cô ấy cũng có thể ngửi được. Trên thực tế, vài ngày trước cô ấy đã không ngừng nói, trên người tôi có mùi hôi rất khó ngửi. Nhưng chính bản thân tôi lại không ngửi thấy, cứ tưởng là mùi mồ hôi của tôi, nhưng mặc kệ tôi có tắm táp kỹ đến đâu đi chăng nữa, cô ấy vẫn nói cái mùi kia vẫn còn. Càng về sau, cô ấy không ngủ chung phòng với tôi nữa.

Tôi lúc đó cho là cô ấy cố tình kiếm chuyện gây sự, nhưng vào tối hôm qua, chính bản thân gôi cũng ngửi thấy cái mùi hôi rất giống mùi xác thối trước đó cô ấy từng nhắc đến, đồng thời mùi hôi thối đó còn tới từ trên người tôi!”

Diêu Trí nghe xong chuyện của Trương Bân mà sống lưng phát lạnh, bởi gã biết tình huống của cậu ta đương nhiên cùng với tình huống của Tưởng Tiểu Ba giống hệt nhau.

“Kỳ thực không nói giấu gì anh, bạn gái của tôi cũng xảy ra tình trạng giống hệt thế này. Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ngửi thấy mùi xác thối tản ra trên người cô ấy, nhưng người khác đều ngửi không được. Lúc đầu tôi còn tưởng bản thân mình có vấn đề, nhưng đã tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ tâm lý cũng đã gặp mặt, kết quả tất cả đều biểu hiện bình thường.

Bây giờ nghe anh nói, tôi mới có một chút đầu mối.

Nhưng tôi không thể hiểu nổi, vì sao những người khác lại hoàn toàn không ngửi thấy? Cả văn phòng của chúng ta, dường như chỉ có mình tôi là ngửi thấy thôi!”

“Tôi cũng không biết, tôi có lên mạng tìm kiếm, nhưng cũng chẳng tra ra được cái gì cả. Buổi chiều tôi dự định sẽ xin nghỉ phép, tới bệnh viện kiểm tra một chút, xem thử rốt cuộc bản thân đã xảy ra chuyện gì.”

Trương Bân ảo não thở dài, ném đầu thuốc lá dập tắt vào thùng rác, rồi quay lưng đi thẳng.