Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 16: Sát hạch quản lý cấp cao




Chờ nữ nhân viên đóng gói hai thắt lưng xong rồi, Hạ Thiên Kỳ lập tức muốn rời khỏi cửa hàng đi dạo một chút.

Ngay lúc này nữ nhân viên có chút ngượng ngùng nói với hắn:

"Ông chủ Hạ, nếu anh cần người cứ nói với tôi, tiền lương hay gì gì tôi cũng không chọn, chỉ cần có chút phát triển là được, tôi ở nơi này bán một số hàng cao cấp, hiện tại cũng không bị gì, với anh thì thanh xuân chỉ có mấy năm như vậy, cũng không thể nào cứ ăn mãi chén cơm này."

"Được, nếu như tôi có yêu cầu thì sẽ tìm cô, tôi cũng có wechat của cô rồi."

Lời hứa hẹn của Hạ Thiên Kỳ khiến nữ nhân viên bán hàng phấn khích vô cùng, tiễn hắn đi thật xa mới quay về.

Có điều Hạ Thiên Kỳ chỉ nói như vậy mà thôi, dù sao hắn đây không phải người bình thường có thể làm được, nữ nhân viên kia là dạng gì hắn lại không biết, chỉ là cần khách sáo thì khách sáo một chút mà thôi.

Mua một đống lớn cà chua và táo trong siêu thị, Hạ Thiên Kỳ xách túi lớn túi nhỏ trên tay hấp tấp ra khỏi trung tâm thương mại.

Chờ lúc hắn đi ra, trời đã tối từ lúc nào, trên mặt đất tràn đầy lá cây bị gió thổi xuống, phần lớn trở nên kho héo, rốt cuộc có một loại cảm giác cô tịch.

Để hết đồ đạc trong cốp sau xe, sau đó Hạ Thiên Kỳ cũng ngồi vào xe, vừa muốn khởi động xe, đồng hồ vinh dự của hắn lại vang lên "đinh đinh", sau đó, trên mặt đồng hồ bắt đầu lóe lên ánh sáng đỏ nhức mắt.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ nhảy thịch một cái, vô ý thức nhìn lại, lại thấy trên mặt đồng hồ xuất hiện một tin tức chưa đọc.

Sau khi mở ra, phía trên chỉ viết đơn giản một câu:

"8 giờ tối mai, thành phố Bắc An, sát hạch quản lý cấp cao mở ra!"

"Thành phố Bắc An?"

Thấy mấy chữ "thành phố Bắc An", tim Hạ Thiên Kỳ đột nhiên co rút một hồi, thật lâu mới khôi phục lại.

Lương Nhược Vân từng nói với hắn, cách thức sát hạch quản lý cấp cao chỉ có hai loại. Một là chạy trốn đơn thuần, tránh được trong thời gian nhất định là được. Một loại khác thì nhất định phải diệt trừ quỷ vật trong sự kiện.

Cách thức sát hạch trước sẽ không xuất hiện khu vực chỉ định, sẽ như sự kiện ngẫu nhiên, tức khắc dịch chuyển đi, cái sau cũng như người tham gia sự kiện bình thường di chuyển tới vị trí đã định.

Mà tin tức sát hạch hắn vừa mới nhận được, không thể nghi ngờ là thuộc về cái thứ hai.

Muốn hoàn thành sát hạch, tấn thăng làm quản lý cấp cao, thì phải hoàn toàn diệt trừ quỷ vật rtong sự kiện.

Sự kiện xảy ra ở thành phố Bắc An, mặc dù không nói cụ thể xảy ra ở khu vực nào trong thành phố Bắc An, thế nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ vô tình liên hệ với nhà hắn và cha mẹ của hắn.

Vì tính toán thời gian, dựa vào cách nói của Lãnh Nguyệt, trận pháp trong nhà hắn cũng sụp đổ vào khoảng lúc này.

Một khi trận pháp sụp đổ, tòa chung cư chỗ nhà hắn ở sẽ hiển hiện ra, đồng thời sau khi mất đi trói buộc, con án quỷ sống nhờ trên người con búp bê kia sẽ hoàn toàn thoát trói buộc, đương nhiên... Còn có mẹ hắn trước đó vẫn luôn bị trận pháp khống chế.

"Không không không, không có khả năng trùng hợp như vậy đi."

Hạ Thiên Kỳ đỏ mắt, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, cho là nhất định do mình nghĩ nhiều, chuyện tuyệt đối sẽ không gay go như vậy.

Run rẩy dùng bật lửa châm một điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ hạ cửa xe xuống, nhìn ánh trăng sáng hút từng hơi một.

Mặc dù hắn không muốn suy nghĩ theo hướng tàn khốc, thế nhưng hắn lại không thể không nghĩ tới hướng bết bát nhất, nếu sự kiện sát hạch của hắn lần này, chính là do trận pháp trong nhà hắn sụp đổ dẫn tới, vậy thì hắn nên làm gì bây giờ?

Đừng nói lấy thực lực của hắn bây giờ có thể giết chết con ác quỷ phụ thân trên búp bê kia hay không, chỉ vẻn vẹn đối mặt mẹ của hắn, hắn cũng không biết nên làm thế nào.

Đối chiến với mẹ hắn? Sau đó diệt trừ mẹ hắn?

Cái này hoàn toàn không thể!

Nếu hắn làm không được, vậy thì hắn nên làm gì bây giờ? Lẽ nào nên tự sát ngay bây giờ, là xong hết mọi chuyện sao?

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy số phận thật sự đang bày một trò đùa giỡn cực lớn với hắn, đồng thời trò đùa này ngoài khiến hắn muốn chết ra, không có bất kỳ mục đích nào khác.

Vì với vẻn vẹn một mình hắn mà nói, hoàn toàn là không thể giải.

Đương nhiên, hắn lo lắng nhất vẫn là cha hắn, nếu trận pháp trong gia đình hắn sụp đổ, vậy thì đứng mũi chịu sào, nguy hiểm nhất chính là cha hắn vẫn còn ở nhà.

Đồng thời từ tối hôm qua, tới sáng sớm hôm nay hắn vẫn luôn gọi điện thoại cho cha hắn, thế nhưng chỗ cha hắn trước sau vẫn trong trạng thái không thể kết nối.

Mặc dù hắn không muốn nghĩ tất cả mọi chuyện vết vát như thế ngay khi sự kiện còn chưa mở, thế nhưng vào thời điểm này, thấy dòng chữ "thành phố Bắc An" trong thông tin sát hạch biến thành màu đỏ, hắn thật sự không cách nào kiềm chế suy nghĩ của mình.

"Hy vọng số phận có thể thả cho mình một con đường sống."

Bây giờ Hạ Thiên Kỳ không làm được gì, vô lực gục trên tay lái, giọng lẩm bẩm cầu khẩn.

- ---

Đào Cảnh Thụy vẻ mặt buồn bực ngồi tại chỗ, trong lòng không ngừng mắng Giải Thuần Lai không trượng nghĩa. Rõ ràng bọn họ đã bàn xong, Giải Thuần Lai tự mình đi làm thử, đừng kéo hắn dính líu vào, kết quả lúc xế chiều, có hai dân cảnh ở đồn cành sát gần đó tới tìm, gọi mấy người bao gồm cả hắn ra ngoài.

Lúc đó chủ nhiệm lớp sợ hết hồn, còn tưởng là học sinh của ông ta trêu chọc ra chuyện gì bên ngoài, mãi đến khi hiệu trưởng nói chỉ là phối hợp công tác với đồn cảnh sát, chủ nhiệm lớp mới coi như yên tâm.

Sau khi bị gọi rời khỏi lớp, hai cảnh sát lại hỏi chuyện liên quan tới Lưu Long, và chút chuyện trước khi Trần Nhược Tường mất tích tối hôm qua.

Mặc dù đang hỏi bọn hắn, thế nhưng Đào Cảnh Thụy phát hiện trong lời nói của hai cảnh sát này, nói là hỏi dò chẳng bằng nói tìm chứng cứ sẽ chính xác hơn.

Không thể nghi ngờ là Giải Thuần Lai bên kia đều nói ra hết toàn bộ, đồng thời còn chỉ rõ bọn họ cũng biết những chuyện này, nếu không cảnh sát tuyệt đối sẽ không cố ý chạy tới trường học tìm bọn họ.

Nếu chỉ là kéo bọn họ vào thì cũng thôi đi, hai cảnh sát kia còn nói đã lấy được cách thức liên lạc với cha mẹ bọn họ, người bên kia cũng phụ trách hỏi thăm tình hình gần đây nhất của bọn họ.

Lúc nghe tới đây, Đào Cảnh Thụy chỉ càm thấy là ngày chó mực, thật là hận không thể một cước đá chết Giải Thuần Lai kia.

Sau khi quay lại lớp học, chủ nhiệm lớp lại tìm bọn họ nói chuyện một lần, sau khi biết tình hình, cái khác thì không nói nhiều, chỉ luôn miệng phê bình bọn họ tan học không về nhà học tập, ngược lại còn chạy loạn khắp nơi, không biết cái gì, sau này không có tiền đồ các loại.

Cái này cũng khiến trong lòng hắn nghe xong càng thêm tức giận.

Chịu đựng tới lúc tiếng chuông reo tan trường vang lên, Đào Cảnh Thụy lập tức lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại cho Giải Thuần Lai, trên thực tế chiều này hắn đã gọi không biết bao nhiêu cuộc, thế nhưng Giải Thuần Lai bên kia không nhận cuộc nào.

Như thể đã bốc hơi khỏi thế giới rồi vậy.

Mãi đến khi hắn cúp điện thoại gọi lại một lần, Giải Thuần Lai bên kia mới coi như nghe điện thoại:

"Rốt cuộc mày đang làm gì? Còn không nghe điện thoại, tao còn tưởng mày bị giết chết trong quỷ lầu rồi!"

"Lên mạng thôi."

"Tim mày lớn thật, lúc này mày còn có tâm tư lên mạng, trước đó chúng ta nói thế nào? Không phải chỉ một mình mày đi báo án, không liên lụy tới bọn tao sao? Sao ngay lúc xế chiều, cảnh sát còn tới tìm bọn tao, mày chơi tồi vậy mà được hả!"

Đối mặt Đào Cảnh Thụy vừa lên tiếng đã chất vấn bằng giọng điệu không tốt, Giải Thuần Lai cũng không quan tâm, mà là mắng thẳng lại vào điện thoại:

"Con mẹ mày, mày nghĩ tao muốn khai ra mày hả, cảnh sát kia hỏi ai có thể chúng mình, mày nói tao trả lời thế nào? Vốn là chuyện như thiên phương dạ đàm*, lại không ai chứng minh, lẽ nào mày muốn để bọn họ đưa tao vào bệnh viện tâm thần sao?

*Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.

Tự mày cân nhắc không chu toàn, còn nghi ngờ ngược lại lên tao. Chiều nay tao không làm gì hết, cứ luôn tìm cách trừ quỷ, vốn định gọi điện thoại nói cho mày biết, kết quả mày cứ cái thái độ như vậy.

Cũng không biết trong hai người chúng ta, rốt cuộc là ai chơi tồi!"