Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 57




Dịch:Hàn Phong Vũ

Lái xe, mang theo tâm tình có chút phức tạp ra khỏi bãi đỗ xe của văn phòng Hoàng Kim, Hạ Thiên Kỳ không quay lại chỗ ở của Ngô Địch, lại một mạch không ngừng về thẳng chỗ ở của hắn.

Cách nhiều ngày lần nữa quay về, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có cảm giác như trút được gánh nặng, hắn càng cảm thấy vô cùng áp lực, thậm chí có một loại cảm giác thở không ra hơi.

Nhìn căn hộ được quét dọn sạch sẽ, không cần suy nghĩ hắn cũng biết, nhất định là Triệu Tĩnh Thù thỉnh thoảng lại tới quét dọn.

Trên khuôn mặt Hạ Thiên Kỳ vốn là vẻ buồn khổ không kiềm hãm được lại hiện ra một chút nụ cười, lúc này hắn đi thẳng vào phòng khách, sau đó đặt mông ngồi trên ghế salon.

Vốn đang không muốn bí ẩn trong nhà quấy rối, thế nhưng vừa mới ngồi xuống, trong đầu đã nghĩ tới cuộc điện thoại cha hắn gọi cho hắn kia.

Mục đích cha hắn gọi số điện thoại này, chắc chắn chính là báo bình an cho hắn biết, thêm vào chính là chính miệng thừa nhận về chuyện trong nhà, quả thực có nói dối với hắn, đồng thời ý tứ cũng rất tương đồng với tất cả mọi thứ mẹ hắn nói với hắn, ý tứ đại khái chính là cho hắn hiểu rõ ông nội hắn cũng không dễ dàng, không nên oán hận gì.

Các loại cổ quái trong nhà chắc chắn ông nội hắn không thoát khỏi liên quan, bao gồm cả cái vòng tròn vàng phong ấn mẹ của hắn kia, hết tám chín phần mười cũng là xuất phát từ thủ đoạn của ông nội hắn.

Mặc dù chưa nói tới có oán hận gì với ông nội hắn, thế nhưng không hiểu, cảm thấy không khỏi kỳ diệu vẫn phải có.

Cũng chính vì vậy, nên hắn mới có thể khát vọng tháo giỡ hết toàn bộ bí ẩn trong nhà như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác không như mong muốn, không những ông nội hắn gạt hắn, ngay cả mẹ của hắn là người bị hại rốt cuộc cũng không nói rõ với hắn.

Điều này cũng khiến hắn có cảm giác bất an, ngọn nguồn cổ quái xảy ra trong nhà cũng không ở cha mẹ hắn, hoặc là chỗ ông nội hắn, mà là trên ở hắn.

Vì thân phận của ông nội hắn, bây giờ gần như đã ra ánh sáng, trăm phần trăm là một cấp cao phụ thuộc Minh Phủ.

Cha hắn cũng trả lời rất dễ dàng, vẻn vẹn chỉ là một người bình thường mà thôi.

Thân phận thật sự của mẹ hắn, mặc dù bây giờ hắn còn chưa hiểu được đến cùng, thế nhưng trong lòng cũng đã có chút dự đoán, huống chi còn có chuyện gì, còn khó tiếp nhận hơn so với chuyện hắn phát hiện mẹ hắn là quỷ hồn trước đó?

Cho nên loại trừ một loạt thế này, nguyên nhân khiến ba người trong nhà này thống nhất cách giải quyết vấn đề cái gì cũng không nói, thì có thể là đến từ chính hắn.

Nếu quả thực trên người bản thân hắn có vấn đề, vậy thì cái vấn đề vẫn luôn bị người nhà giấu giếm này là cái gì chứ?

Bất kể nghĩ thế nào, hắn cũng nghĩ không ra.

Chân tướng cũng không thể là, thật ra không cẩu huyết kiểu hắn không phải con ruột của cha mẹ hắn, mà là nhặt từ trong thùng rác về đi?

Đương nhiên, hắn cũng không tin người nhà hắn có người nào rãnh rỗi không có chuyện làm, đặc biệt chạy đi nhặt đồ trong thùng rác.

"Bỏ đi, thích làm gì thì làm!"

Hạ Thiên Kỳ bực bội vò đầu, sau đó hắn lại châm một điếu thuốc thơm hút.

Hút điếu thuốc tới một phần hai, hắn lại nghe được tiếng động chìa khóa mở cửa kia, không bao lâu lắm lại thấy Triệu Tĩnh Thù mở rộng cửa đi vào, đợi khi thấy Hạ Thiên Kỳ đang ngồi trên ghế salon cau mày hút thuốc, trên mặt ít nhiều gì có chút kinh ngạc, có điều rất nhanh, trên mặt cô lại từ kinh ngạc chuyển thành mừng rỡ.

"Anh quay về bao lâu rồi? Vì sao không nói với chúng tôi một tiếng?"

"Mới đi vào một hồi, định chút nữa đi tìm mọi người đây."

Thấy Hạ Thiên Kỳ mẫn cưỡng nặn ra nụ cười, Triệu Tĩnh Thù cũng không nói gì, ngược lại bước nhanh vào phòng bếp, nói với Hạ Thiên Kỳ:

"Anh đợi một chút, tôi rửa cho anh mấy trái táo ăn."

Cạp hết miếng táo này tới miếng táo khác mà Triệu Tĩnh Thù vừa mới rửa cho hắn, tướng ăn của Hạ Thiên Kỳ nhìn cũng không thể nào đẹp nổi, trong quá trình Triệu Tĩnh Thù cũng không lên tiếng, mãi đến khi Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn ăn sạch táo trong mâm đựng trái cây, Triệu Tĩnh Thù mới cười hỏi hắn một câu:

"Còn muốn ăn không? Tôi lại đi rửa cho anh."

"Không ăn, ăn nữa tôi sợ sẽ biến thành heo."

"Anh còn nói như vậy, tôi còn muốn rửa cho anh thêm mấy trái, dù sao tôi còn chưa từng thấy heo ăn táo đâu."

Triệu Tĩnh Thù trêu chọc Hạ Thiên Kỳ một câu, nói xong che miệng cười "ha ha".

Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý, cố tình bày ra bộ dạng cô vui vẻ là được rồi, cả người hoàn toàn ngửa ra tựa vào trên ghế salon.

"Nhìn hai đầu chân mày của anh không giãn ra, có phải Lương Nhược Vân gây khó khăn cho anh?"

"Không liên quan gì tới cô ấy, có điều cái làm khó cô nói nua cũng coi như là có chuyện như vậy. Cô ấy không thể không giao lại quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ cho tôi, không có lựa chọn nào khác, cho nên tôi chỉ có thể đáp ứng."

"Người cầm quyền của đệ tam Minh Phủ?" Triệu Tĩnh Thù nhìn Hạ Thiên Kỳ có chút không hiểu:

"Đó là cái gì?"

"Chính là một tay nắm giữ đệ tam Minh Phủ, quản lý một đám nhân viên của đệ tam Minh Phủ, nên từ nay về sau cô phải cẩn thận, nếu không tôi không thể không gây khó dễ cho cô."

Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, cũng không biết lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười bỉ ổi.

"Anh bớt nói nhảm đi, sao Lương Nhược Vân có thể giao ra quyền hạn cho anh?"

"Cô ấy sẽ trở thành giám đốc, ngày mai sẽ tham dự sát hạch giám đốc, sau đó sẽ ở lại đệ nhị vực một thời gian dài không quay lại.

Hai người Ngô Địch và một người mang mặt nạ khác không muốn tiếp nhận, nên chỉ có thể ức hiếp một tên người mới vừa tấn chức như tôi."

"Vì sao bọn họ không muốn tiếp nhận? Lẽ nào tiếp nhận đệ tam Minh Phủ là chuyện... Rất gay go sao?"

"Không phải quá tệ, nhưng chỗ tốt cũng không chỉ có một chút, tất cả sự kiện đều do tôi trực tiếp phân phối, để cho ai thông qua yêu cầu quản lý cũng là tôi quyết định.

Sau này mọi người sẽ tương đối dễ chịu hơn một chút."

Nghe tới đây Triệu Tĩnh Thù lại đột nhiên không nói, vì cô đã nghĩ ra nguyên nhân Hạ Thiên Kỳ đồng ý tiếp nhận đệ tam Minh Phủ, nhất định chính là để có thể bao vệ bọn họ tốt hơn.

Thấy Triệu Tĩnh Thù đột nhiên không nói, Hạ Thiên Kỳ có chút nghi ngờ nhìn cô một cái, lúc này mới phát hiện Triệu Tĩnh Thù đang cúi đầu, siết chặt nắm tay.

"Này? Tĩnh Thù? Cô sao vậy, thân thể không thoải mái sao?"

"Tôi không sao, chỉ là nghĩ tơi chút chuyện, bây giờ tôi ổn rồi."

Lúc này Triệu Tĩnh Thù ngẩng đầu lên, trên mặt lần nữa khôi phục nụ cười rực rỡ, chỉ là nụ cười kia, Hạ Thiên Kỳ càng nhìn càng cảm thấy khổ tâm vô hình.

"Cái kia... Sở Mộng Kỳ có ở đối diện không? Tôi có chuyện muốn hỏi cô ta."

"Ở đây đi, tôi đi gọi cho anh."

"Không cần làm phiền, tôi trực tiếp đi qua với anh đi."

Theo Triệu Tĩnh thù đi qua căn hộ cô và Sở Mộng Kỳ ở, do từng có giáo huấn lần trước, Hạ Thiên Kỳ cũng không dám trực tiếp xông vào, rất sợ sẽ bắt gặp cái chuyện cẩu huyết thấy người tắm rửa này, mãi đến khi Triệu Tĩnh Thù gọi Sở Mộng Kỳ ra khỏi phòng ngủ, hắn mới yên tâm đi vào trong.

Sở Mộng Kỳ mặc một bộ đồ ngủ gấu trúc rất dài rộng, chỉ lộ ra gần một nửa cẳng chân trắng noãn bên ngoài, sau khi thấy Hạ Thiên Kỳ thì trên mặt vẫn lộ vẻ ghét bỏ theo thói quen.

"Ai u, gấu trúc nha, mặc đáng yêu như vậy, mau tới đây anh trai ôm một cái."

"Ôm cái đầu ông, vẫn vô lại như vậy!"

Sở Mộng Kỳ liếc Hạ Thiên Kỳ trắng mắt, có điều có thể nhìn ra được, cô thật sự có chút sợ Hạ Thiên Kỳ, không khỏi lui về phía sau mấy bước.

Triệu Tĩnh Thù có chút im lặng nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó mới nói với Sở Mộng Kỳ:

"Thiên Kỳ nói có chuyện tìm cô."

"Chuyện gì?"