Ác Linh Quốc Gia

Quyển 23 - Chương 26: Cách chờ chết tàn khốc nhất




Dịch: Hàn Phong Vũ

Vốn là mối quan hệ với Trương đầu này của Hạ Thiên Kỳ đã khiến bọn họ cảm thấy tương đối lợi hại, dù sao có tính kiểu gì thì hắn cũng chỉ vào nhà ngục Hắc Thiết này không tới một ngày.

Kết qủa chuyện khiến bọn họ giật mình còn ở phía sau, đến buổi trưa, Hạ Thiên Kỳ lại qua lại với mấy tù đầu kia.

Nhưng cái này còn chưa hết, vừa vặn một ngày một đêm kia, tới hôm nay lúc tới canteen ăn bữa sáng, toàn bộ tù đầu lại cũng bắt đầu đi theo bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, từng người một cúi người gật đầu, nghiễm nhiên thành em út của hắn.

Đang khi bọn hắn cảm thấy truyền kỳ của Hạ Thiên Kỳ trong nhà ngục Hắc Thiết này sẽ chấm dứt ở đây, lấy tư cách là bố già trong nhà ngục này, các cảnh ngục vốn muốn đánh ai thì đánh, muốn mắng ai thì đánh, vậy mà cũng qua lại với Hạ Thiên Kỳ, đồng thời còn đích thân châm thuốc lá cho Hạ Thiên Kỳ cười làm lành.

Điều này khiến một đám phạm nhân không hiểu chân tướng chỉ cảm thấy một loại cảm giác ngày chó mực.

Cũng một lần nữa, một lời đồn đãi không biết lan truyền từ ai, nói bối cảnh của Hạ Thiên Kỳ rất không đơn giản, ngay cả trưởng ngục cũng phải ngoan ngoãn tới ra vẻ đáng thương.

"Sau này chúng ta vẫn nên nịnh nọt lấy lòng Vương Xương đi, lúc này rốt cuộc tiện nhân Vương Xương kia xem như đổi vận."

"Ai, không cách nào khác, ai cũng nghĩ không ra một người vừa mới vào, lại trâu bò như vậy."

"Hắn đây vốn đã không thuộc về tới để bó gối trong nhà ngục này, rõ ràng là tới chỗ này làm đại bàng, ngay cả cảnh ngục cũng khách khí với hắn như vậy, còn dùng cái gì mà ở trong nhà ngục, cứ dứt khoát tới ở trong ký túc xá cảnh ngục là được."

"Hâm mộ người ta cũng không có cách, người nào mệnh đó thôi."

Nghe tiếng nghị luận đố kỵ của đám phạm nhân, sắc mặt của Lãnh Nguyệt tức khắc trở nên cổ quái, có chút không hiểu nổi cái này có gì để hâm mộ.

Vương Xương thì sáng mắt, tâm tình của gã càng tốt tới mức đủ để đột phá chân trời, vừa mới yên tĩnh một hồi lại bắt đầu mặt mày hớn hở mà ngạo mạng.

"Trước kia còn có thằng nói tao khoe khoang, thế nào, tao nói không sai chứ, lão đại tao ở ngoài một tay che trời, bối cảnh cứng rắn chứ, hắn đã nói với tao rồi, hắn đi vào nơi này chỉ để chơi chút cho vui, vô nghĩa nhàm chán rồi thì ra ngoài, còn nói muốn dẫn tao đi cùng."

"Thật hay giả vậy, hắn thật sự có cách ra ngoài, còn muốn dẫn theo mày?"

"Mẹ nó tao khoe khoang khi nào? Lão đại không những muốn dẫn ta ra ngoài, còn muốn..."

Hạ Thiên Kỳ cũng không biết Vương Xương bên này lại thổi phồng hắn lên, sự thật hắn cũng không quan tâm chuyện vô nghĩa này. Nhưng không thể không nói chính là, lúc này nhận được lời hứa hẹn sẽ dẫn hắn đi gặp phó cảnh ngục của mấy cảnh ngục kia, tâm tình của hắn vẫn rất tốt, dù sao phần thưởng của sự kiện ở trong khu vực chỗ ở của các cảnh ngục kia, chỉ có cách hắn phải khiến phó cảnh ngục tin tưởng, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho hành động kế tiếp.

Vốn là dựa theo ý tứ của các cảnh ngục, bây giờ có thể dẫn Hạ Thiên Kỳ qua đó, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian hoạt động tự do buổi trưa đã rất gần, nên cũng không đi gấp, mà là viện một lý do, dời thời gian tới buổi chiều muộn.

Với thân phận của hắn các cảnh ngục đều thấy rất bình thường, nói chuyện phiếm cũng không dừng ở khom lưng hỏi hắn, kết quả cảng lúc càng bị mấy câu nói dối hắn bịa ra làm cho sửng sốt một chút.

Không những không hỏi được gì từ hắn không nói, trái lại càng khiến mấy cảnh ngục kia càng thêm kiêng kỵ với hắn.

Buổi trưa, các cảnh ngục lần nữa thổi còi hiệu tập họp, các cảnh ngục được cắt qua các khu vực khác kia còn hơn mười người, nhưng đến buổi trưa, số người này rõ ràng thiếu đi mấy người.

Sau khi phát hiện ra chuyện này, sắc mặt các cảnh ngục cũng càng khó nhìn hơn.

Chờ bên này bọn họ vừa mới tập trung di chuyển vào khu hoạt động tự do, các cảnh ngục lại vội vội vàng vàng tập trung lại cùng nhau, sau đó bước nhanh rời đi.

Hạ Thiên Kỳ đứng dưới giá bóng rổ trong khu vực hoạt động, Lãnh Nguyệt thì ngồi trên bậc thang cách đó không xa, hỏi hắn bằng giọng không lớn:

"Bên kia anh tiến triển thế nào rồi?"

"Rất thuận lợi, các cảnh ngục đều nửa tin nửa ngờ về thân phận tôi bịa ra, lừa gạt bọn họ qua hai ngày này không có vấn đề gì. Bọn họ đã đồng ý dẫn tôi đi gặp phó trưởng ngục, tôi nghĩ nếu phó trưởng ngục kia đã không điều tra rõ ràng, thì rất có thể đã biết được cái gì về vụ việc các phạm nhân và cảnh ngục mất tích kia, nên mới muốn cố gắng bao che sự việc, khiến cho càng ít người biết càng tốt.

Nhưng chuyện như vậy hoàn toàn không có khả năng bao che hết, chậm nhất là tới sáng sớm ngày mai, có lẽ sẽ không còn cảnh ngục nào đường hoàng đi làm việc. Dù sao ngay cả cái mạng không bảo đảm được, ai còn tâm trí nghĩ tới công việc chứ."

Lãnh Nguyệt nghe xong gật đầu tượng trưng, lại hỏi tiếp:

"Chờ bên kia anh thuyết phục trong đám cảnh ngục, nhớ quay lại dẫn tôi đi."

"Đây là tự nhiên."

Hạ Thiên Kỳ chắc chắn sẽ không đơn độc đi tìm phần thưởng sự kiện, cho dù Lãnh Nguyệt không nói, thì sau khi thuyết phục phó cảnh ngục, hắn cũng sẽ cho phó cảnh ngục cho người dẫn Lãnh Nguyệt tới.

Hai người đợi ở chỗ này một hồi, lại thấy mấy người Trương đầu lo lắng không yên chạy tới.

Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ lướt qua bọn họ, quan trọng là tìm kiếm bóng dáng của Sỏa Đại Bưu, may mà người đều đến đủ hết.

"Trưa hôm nay thế nào, các người bên kia có phát hiện gì không?"

Mọi người vừa tới, Hạ Thiên Kỳ lập tức hỏi thẳng.

"Còn lại mình tôi."

Sỏa Đại Bưu đặt mông ngồi trên đất, thân thể yếu ớt run rẩy.

"Chỉ còn lại mình ông? Đừng nói với tôi là người trong vườn thuốc đều bị mất tích hết đi!"

Lời nói của Sỏa Đại Bưu không thể nghi ngờ khiến tất cả mọi người lạnh người, vì một khi vườn thuốc của Sỏa Đại Bưu bị quét sạch, vậy thì sẽ đến phiên khu vực bọn họ chịu trách nhiệm.

"Mất tích hết, người vừa nói chuyện với tôi một giây trước, một giây sau đã biến mất.

Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ biến mất từng người một.

Bọn họ hoảng sợ tới cực điểm, thậm chí muốn lao ra khỏi vườn thuốc, thế nhưng một chân vừa bước ra, người đã biến mất.

Tôi không chịu nổi... Tôi thật sự không chịu nổi...

Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở nên giống bọn họ, vô tình biến mất!"

Cái cảnh tượng mà nhìn người này nối tiếp người kia biến mất như không khí trước mắt, không chỉ là Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt có thể tưởng tượng được đây là sợ hãi và hành hạ tới mức nào, mấy người Trương đầu cũng có thể tưởng tượng ra được.

Chết, không biết, thậm chí là chờ đợi, ba loại nhân tố này vốn là cũng đủ khiến người ta sống trong sợ hãi, vậy mà lúc này, bọn họ lại gặp phải một tổ hợp hoàn mỹ thế này.

Tát cả mọi người đang cùng chờ đợi tử vong dưới một lời tuyên án trong lúc không biết.

"Tất cả mọi người trong vườn thuốc đã chết, bản thân ông còn sống đã là chuyện đủ may mắn. Thà ở chỗ này cam chịu, chẳng bằng kiên trì thêm chút thời gian nữa.

Buổi chiều tôi sẽ giúp ông nói với các cảnh ngục một tiếng, cho ông tới bên anh Trương."

Hạ Thiên Kỳ nói tới đây, ánh mắt thôi nhìn Sỏa Đại Bưu, tiếp theo nhìn về phía mấy người khác:

"Tôi nghĩ các người đều rất rõ ràng, bây giờ vườn thuốc đã biến thành một mảnh đất chết, như vậy nếu xui xẻo thì kế tiếp sẽ là khu vực chỗ của các người.

Trước kia bắt đầu từ lúc trời tối tới ngày hôm qua cho tới hôm nay, tấn suất biến mất của phạm nhân càng ngày càng cao, đồng thời tôi tin, kế tiếp loại tốc độ này còn sẽ tăng lên rất nhiều, các người tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nếu muốn sống sót dưới mắt ác quỷ, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tinh thần của các người sẽ gặp phải hành hạ cực lớn, nếu không chịu nồi, không bằng sớm tự vẫn đi cho rồi."

Mặc dù lời nói của Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng tàn nhẫn, thế nhưng hắn nói không sai, vì kế tiếp, sự mất tích của phạm nhân trong nhà ngục có thể sẽ xảy ra càng ngày càng thường xuyên hơn, loại tra tấn tới từ tinh thần này, không phải thứ người bình thường có thể chịu đựng nổi.

Vì ai cũng không biết, người biến mất kế tiếp là ai.

Có thể là anh, cũng có thể là hắn, đương nhiên cũng có thể là chính mình.