Ác Linh Quốc Gia

Quyển 3 - Chương 19




A...!

Đột ngột từ giữa gian phòng vang lên một tiếng kêu sợ hãi, làm cho Trần Lão Đại vừa thiếp đi và vợ của lão đều giật mình mở mắt.

Mặc dù hai người đều tỉnh, nhưng lại nghĩ rằng là mình vừa gặp ác mộng, tiếng kêu thảm thiết đó là từ trong mơ truyền ra.

Trên thực tế, bởi vì trời quá tối nên hai người họ hoàn toàn không biết là đối phương cũng tỉnh dậy.

Nhưng lúc vợ chồng lão nhắm mắt lại lần nữa, sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì từ gian phòng của Trần Thông, lại truyền đến một chuỗi tiếng kêu gào làm cả hai đều phải rùng mình:

Tại sao tiểu Lệ còn sống? Mẹ lừa tao, mẹ nói với tao mày đã chết, nhưng mày lại còn sống!

Này, tại sao mày không nói gì, mày mà không nói tao sẽ đánh mày, đừng nghĩ rằng có cha mẹ tao che chở cho mày, tao sẽ không dám đánh mày, mày, cái con tiện nhân này...

Tiếng nói của Trần Thông rất lớn, hoặc là bình thường gã cũng đều nói lớn như vậy, mặc kệ đang ở chỗ nào, mặc kệ đối diện gã có bao nhiêu người, gã đều cất cái giọng oang oang như thế.

Vậy nên, cho dù vợ chồng Trần Lão Đại ngủ ở gian ngoài, nhưng cũng nghe được rất rõ ràng.

Đó là giọng nói của con trai bọn họ.

Nhưng vấn đề ở đây, là lúc nửa đêm này, thằng con của họ đang nói chuyện với ai?

Con mình làm sao vậy, không phải là đang nói chuyện sao, thật khó tin?

Vợ của Trần Lão Đại nhỏ giọng hỏi lão một câu, sau đó theo bản năng đứng dậy, bước xuống giường:

Để tôi đi xem một chút, đứa nhỏ này thật là làm người khác phải bận tâm mà.

Trần Thông là loại đần một nửa, thậm chí, gã còn đần độn đến mức đánh mắng cả mẹ mình, nhưng vợ Trần Lão Đại lại không một chút căm hận, bởi vì gã rất ngốc, không hiểu chuyện, vả lại đó cũng là con của bà ta, là do bà ta mang nặng đẻ đau mà sinh thành.

Huống hồ, Trần Thông cũng rất đáng thương, bởi vì gã cũng không muốn như vậy, không muốn bị mọi người chế giễu, bị cười khác xem là đồ đần, chỉ là... Gã cũng không có quyền thay đổi vận mệnh của mình, lúc sinh ra, vận mệnh của gã vốn dĩ đã là một người ngốc.

Vậy nên, dù cho cả thế giới này đều chán ghét gã, vứt bỏ gã, thì bà ta cũng không làm vậy. Bà sẽ đứng chắn trước mặt gã, giống như một cái cây lớn, vì con mình mà sẵn sàng che nắng, che mưa, hơn nữa... Nếu thật sự có một ngày nào đó, bà ta cũng không cam lòng mà bỏ hắn.

Thấy vợ mình định dại dột mà qua đó, Trần Lão Đại vội vàng đưa tay ngăn cản bà ta, kéo bà ta ngồi xuống bên cạnh mình, nhắc nhở:

Tôi thấy rất không đúng.

Nghe chồng nhắc nhở, vợ của Trần Lão Đại do dự một chút, sau đó im lặng lắng nghe.

Lúc này, lại có một chuỗi đối thoại từ phòng giữa truyền tới.

Trên người mày sao lại có nhiều nước như vậy, mau cút xuống dưới đi, thật là quá lạnh mà...

Sức lực của mày sao lại lớn như vậy, mày dám bóp cổ tao...

A...

Vợ chồng Trần lão Đại càng nghe càng thấy không đúng, bởi vì giọng nói của Trần Thông càng lúc càng nhỏ, hơn nữa, bọn họ giống như còn nghe được một chuỗi âm thanh giãy dụa kịch liệt.

Ông còn đứng ngây ra đó làm gì, con ngốc của mình xảy ra chuyện rồi!

Lúc này, vợ của Trần Lão Đại bỗng nhiên kịp phản ứng, sau đó dùng sức đẩy Trần Lão Đại đang đần người ra một cái, tiếp đó vội vã chạy về phía gian phòng của Trần Thông.

Về phần Trần Lão Đại thì phải mất mấy giây sửng sốt, lão mới giật mình cầm đèn pin bên gối, chạy theo.

Khi vợ chồng lão chạy đến căn buồng của Trần Thông, thì hắn ta đang ngây ngốc, trợn tròn mắt, không nháy mắt một cái nhìn lên mái nhà.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, nghe con hét rất to, là có ai vào đây sao?

Đầu tiên, Trần Lão Đại dùng đèn pin kiểm tra khắp phòng một lượt, sau khi xác định nơi này không có người nào đáng nghi mới chiếu vào Trần Thông đang ngẩn người nằm trên giường.

Hiện tại, nhìn qua thì Trần Thông có vẻ rất cổ quái, hay cũng có thể dùng từ quỷ dị để hình dung. Bởi vì trên người gã tràn đầy nước đọng, trên tóc, trên mặt, trên quần áo... Trông giống như là gã vừa đội mưa trở về, thấm ướt cả cái giường.

Con à, sao trên người con nhiều nước như vậy, có phải gặp ác mộng hay không?

Vợ Trần Lão Đại, một tay kéo Trần Thông, tay còn lại vỗ vỗ vào lưng hắn, an ủi:

Con đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây rồi.

Ác mộng thì có gì đáng ngạc nhiên chứ!

Trần Lão Đại có cảm giác như mình bị Trần Thông đùa giỡn vậy, trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên, trước đó, bỏi vì gã không ngủ được mà đã làm loạn vài lần.

Có lẽ là còn cảm thấy giận, nên lão ta nói thêm:

Tao hỏi mày, tại sao người mày lại ướt như vậy, có phải là chạy ra ngoài tắm mưa không, nếu không thì vì sao gọi mày là đồ đần chứ...!

Đi đi! Không đợi Trần Lão Đại nói dứt câu, vợ lão đã nghiêm nghị cắt ngang:

Ông không thấy con đang bị dọa sao, ông còn mắng nó!

Bà xem việc tốt mà tên ngốc như nó làm ra kìa, làm cho cái phòng toàn là nước, nhìn nó một lúc rồi còn có thể ngủ nữa sao?

Trần Lão Đại càng nói càng tức giận, thật không biết kiếp trước đã tạo ra nghiệp chướng gì mới có thể sinh ra một đứa ngu đến vậy.

Bà ở lại với nó đi, tôi thấy đến tám chín phần là nó cố ý.

Nói xong, lão ta định quay về phòng ngủ tiếp, nhưng lại đành lòng, nên lười biếng liếc qua thằng ngốc kia một lần nữa, tuy nhiên lúc lão xoay người đi, thì nghe Trần Thông đột nhiên hét lên:

Các người gạt tôi!

Trần Lão Đại bị tiếng thét bất thình lình đó dọa cho có chút run rẩy, sau đó bước đến, cho Trần Thông một cái bạt tai rất mạnh:

Mày, mẹ nó, có phải là muốn hù chết tao không, tao, Trần Lão Đại phong độ một thời, sao lại sinh ra đồ đần như mày chứ!

Vừa chửi, lão vừa muốn đánh thêm Trần Thông vài cái nữa, nhưng lại bị vợ lão khóc lóc, ngăn cản:

Ông đừng đánh con được không! Con không thông minh là lỗi của nó à, nó có quyền chọn sao, nó ngốc thật, nhưng có ngốc cũng là con của ông!

Nghe những lời đó của vợ, Trần Lão Đại nhất thời á khẩu, không nói gì được, lão thừa nhận, mình còn lâu mới vĩ đại được như vợ, cũng thừa nhận lão rất chán ghét Trần Thông, cảm thấy gã là vết nhơ trong cuộc đời của lão, cũng là chuyện mà tất cả người dân trong thôn mang ra chế giễu lão đầu tiên.

Các người gạt tôi... Đều gạt tôi...

Trần Thông lại không ngừng gào khóc.

Sao chúng tao phải lừa mày chứ, mà lừa mày chuyện gì?

Trần Lão Đại kiềm nén lửa giận, hỏi.

Vốn dĩ tiểu Lệ không chết, nó vừa rồi còn đến tìm tôi, toàn thân, trên dưới đều là nước...

Mày lại ở đó mà nói hươu nói vượn!

Trần Lão Đại nghiêm nghị, cắt ngang lời Trần Thông, dù sao tiểu Lệ cũng vừa mới chết, thi thể còn đặt ở trong sân, đêm hôm khuya khoắt lại thảo luận chuyện này, thật là làm cho lòng người có chút sợ hãi.

Con à, tiểu Lệ đã mất, cha mẹ không lừa con.

Lừa! Tiểu Lệ vốn dĩ là không chết, vừa rồi nó còn dùng sức bóp cổ tôi, nhìn dáng vẻ của nó thật khủng khiếp, đôi mắt của nó có màu đỏ máu!

Nó nói sẽ để cho chúng ta thấy, nói tôi nhất định sẽ chết rất thê thảm, còn nói, các người, tất cả mọi người sẽ chết rất thê thảm...

Còn ở đó hồ ngôn loạn ngữ!

Trần Lão Đại nghe xong những lời này, nội tâm lão càng sợ hãi, chỉ vào Trần Thông mà quát vợ mình:

Bà nghe đi, nó còn nói những lời này! Thật sự tôi... Ài!

Nó chưa chết! Nó chưa chết! Chưa chết...!!!

Trần Thông càng lúc càng mất kiểm soát, tiếng gào cũng lớn hơn trước.

Ông về ngủ trước đi. Lúc này, vợ Trần Lão Đại thở dài, đuổi lão ta về phòng trước. Rõ ràng Trần Lão Đại cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này, ở thêm một chút chắc lão sẽ càng bị chọc cho thêm giận mà thôi, vậy nên căn dặn vợ vài câu rồi trở về phòng.

Sau khi ngồi trên giường ở gian ngoài, nỗi lòng của Trần Lão Đại nhất thời khó có thể bình tĩnh lại được, bên tai toàn là tiếng gào điên dại của Trần Thông.

Hài!

Cứ như ngồi trên giường như vậy một lúc, Trần Lão Đại phát hiện dòng suy nghĩ của mình vẫn khó mà có thể bình ổn được. Vậy nên lão bất đắc dĩ thở dài một cái, tìm một chiếc áo khoác choàng lên người, sau đó cầm đèn pin rời khỏi phòng, đi đến khoảng sân trong viện.