Ác Linh Quốc Gia

Quyển 7 - Chương 25




Dịch: Ngô Diệc Hằng_ Nhóm dịch Fair Play

Biên: Witch _ Nhóm dịch Fair Play

- Khải…Chúng ta nên làm gì đây?

Triệu Thu Nhã yếu ớt kéo vạt áo Vương Khải một cái. Sớm đã biết mọi chuyện sẽ không tốt như vậy.

- Mặc dù anh không biết trước mắt rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng suy đoán của chúng ta nhất định không sai, những thứ này đều là quỷ!

Vương Khải không tin tối ngày hôm qua vẫn còn âm hồn quỷ ảnh, khắp nơi trong thôn tràn đầy sát khí lại đột nhiên trở nên náo nhiệt như vậy.

- Nếu quỷ vật không có hành động gì, chúng ta cũng không nên bứt dây động rừng, chúng ta phải liên lạc với Từ Thiên Hoa và bọn người Khánh Cương, bất kể như thế nào phải tìm được bọn họ trước đã…

Cùng lúc đó, Hạ Thiên Kỳ cùng mấy người đang ở khu vực trung tâm.

- Lúc này cũng đã hơn bảy giờ rồi, tại sao bên ngoài trời còn mờ tối như vậy?

Tông Khánh Cương mặt mày rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể vừa mệt mỏi lại vừa khó chịu không nói ra được.

Cô gái tóc ngắn tựa vào bên tường, từ đầu đến cuối đều nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng mở mắt ra cảnh giác quét qua bên trong nhà một lượt.

- Có lẽ ngày hôm nay trời sẽ không sáng.

Thiếu niên gầy yếu nghe Tông Khánh Cương than thở, tiếp đó nhìn ra ngoài cửa sổ tràn đầy bóng tối hoài nghi nói:

- Loại bóng tối này hoàn toàn khác với kiểu mây đen che kín , vả lại, vốn dĩ nơi này không thể nào muộn như vậy trời còn không sáng.

- Làm sao lại không thể, anh chưa nghe nói qua có một nơi thật xa tồn tại ngày đen hay đêm trắng sao?

- Nhưng địa điểm nơi này cũng không phải là rất đặc trưng.

Thiếu niên gầy yếu có một chút lười nói cùng Tông Khánh Cương.

Đối phương trong mắt hắn từ lúc ban đầu là não tàn bây giờ đã biến thành kẻ ngu si.

Tông Khánh Cương cũng không tin thiếu niên gầy yếu, cho nên lúc này hắn quay đầu, ngẩn người ngó đến cánh cửa hỏi Hạ Thiên Kỳ:

- Đến thời điểm này trời vẫn không sáng, có phải lại phát sinh chuyện gì không?

Nghe được lời Tông Khánh Cương hỏi Hạ Thiên Kỳ, cô gái tóc ngắn liền mở mắt ra nhìn lại.

- Trên thực tế chỗ này không thể nào phát sinh tình huống ngày đen hoặc đêm trắng, như vậy nguyên nhân xuất hiện loại ngày này cũng chỉ có một mà thôi.

- Là cái gì?

- Sức mạnh linh dị. – Hạ Thiên Kỳ nhìn Tông Khánh Cương một cái, mặt không biểu cảm tiếp tục nói – Có thứ đang che tầm nhìn chúng ta, để cho chúng ta chỉ có thể thấy đêm tối.

- Anh nói là ảo cảnh.

- Cũng chỉ có thể giải thích như vậy, hoặc tai hại hơn chính là từ khi chúng ta mới bước chân vào nơi này đã bắt đầu rơi vào ảo cảnh.

Hạ Thiên Kỳ nói ra tình huống khiến hắn lo lắng nhất.

- Giá mà không như vậy, tôi nhớ anh có nói qua, chúng ta vừa mới bắt đầu bước vào đã rơi vào ảo cảnh, giả sử người như Từ Thiên Hoa cũng không thể nào không nhìn ra.

Cô gái tóc ngắn có chút nghi ngờ nói.

- Tôi đã từng nói Từ Thiên Hoa không thể nào không nhìn ra, chỉ cần có một điều kiện nào đó, nếu như thỏa mãn điều kiện này, nhất định Từ Thiên Hoa cũng không nhìn ra.

Hạ Thiên Kỳ cũng không nói thẳng ra suy đoán của hắn, mấy người còn lại không khác nào cô gái tóc ngắn hỏi:

- Điều kiện kia là cái gì? Anh đừng có nói một nửa nha.

Thấy Hạ Thiên Kỳ chỉ nói một nửa liền không nói tiếp nữa, ba người cũng có chút nóng nảy.

- Không phải tôi không nói mà là tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.

Hạ Thiên kỳ đột nhiên thở dài, lại rút một điếu thuốc từ trong túi du lịch ra, ngậm lên môi hút.

Ba người cô gái tóc ngắn không hề ngu, bọn họ cũng nhìn ra được Từ Thiên Kỳ đang lo lắng chuyện gì, chính là Lãnh Nguyệt rời đi khỏi nơi này đã quá một giờ.

Với tốc độ của Lãnh Nguyệt mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không lâu như vậy còn chưa quay về, cho nên chỉ có thể là do hắn gặp phải phiền toái, hơn nữa phiền toái này cũng không dễ giải quyết.

Mặc dù nghĩ tới Lãnh Nguyệt có thể đang đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, nhưng hắn không thể nào nghĩ ra biện pháp cứu viện, cũng chỉ có thể chờ ở chỗ này mà lòng tràn đầy lo âu.

Nhưng hắn đã xác định chờ đợi cũng không phải kế hoạch lâu dài, hắn quyết định nếu như nửa giờ sau Lãnh Nguyệt vẫn chưa về, hắn cùng cô gái tóc ngắn và mấy người kia sẽ rời khỏi nơi này.

Có thể cảm thấy Lãnh Nguyệt đã gặp phải chuyện bất chắc, cho nên cô gái tóc ngắn cũng khó khăn đi đến gần người Hạ Thiên Kỳ, chủ động nói chuyện với hắn:

- Lúc mới gặp anh, còn cảm thấy anh không đáng tin chút nào, không nghĩ tới khi tiếp xúc rồi lại thật đáng tin.

- Lấy biểu hiện bên ngoài của một người để đánh giá bản chất người đó, là phương thức nhìn người ngu xuẩn nhất.

Ngược lại, Vốn dĩ, Hạ Thiên Kỳ cũng muốn giả bộ không thèm so đo, nhưng không nghĩ đến vừa mở miệng đã nói một câu làm người ta cứng họng như vậy.

- Được rồi nha, đừng nghĩ khen anh một câu anh liền lên mặt.

Cô gái tóc ngắn nói đến chỗ này, liền đi thẳng vào vấn đề chính nói:

- Chúng ta một mực đợi ở chỗ này cũng không phải kế hoạch lâu dài. Bất luận là đang lâm vào hoàn cảnh gì, thời gian đều từng chút một trôi qua, chúng ta vẫn phải đi tìm quỷ vật kia.

- Đợi thêm nửa giờ nữa đi.

Hạ Thiên Kỳ biết cô gái tóc ngắn đã nóng lòng không muốn chờ nữa, dẫu sao đã đến thời điểm này, bọn họ cũng nên rời khỏi nơi này có chút hành động gì rồi.

- Được, nghe anh.

Cô gái tóc ngắn cũng không kì kèo với Hạ Thiên Kỳ nữa, gật đầu một cái sảng khoái đáp ứng.

Mà bản thân bốn người bọn họ chính là lấy hắn và cô gái tóc ngắn dẫn đầu, cho nên khi nghe hai người thống nhất, Tông Khánh Cương và thiếu niên gầy yếu cũng không nói gì.

Không thể không nói, nửa canh giờ chờ đợi này đối với Hạ Thiên Kỳ mà nói là cực kỳ đau khổ, bởi vì hắn vừa phải nghĩ biện pháp tự thuyết phục mình tiếp nhận thực tế rằng Lãnh Nguyệt có thể đã chết, lại phải không ngừng cầu nguyện cho Lãnh Nguyệt sẽ trở lại.

Chính là ở nơi này tiến thoái lưỡng nan trong đau khổ, thời gian đi trôi qua nửa giờ.

Thấy thời gian đã đến mà Lãnh Nguyệt vẫn chưa trở về, Hạ Thiên Kỳ khó khăn hít thở sâu một cái, cố gắng bình ổn tâm trạng lại. Dù sao trong thời gian ngắn Lãnh Nguyệt không trở lại, cũng chưa chắc là hắn ta đã chết, cho nên hắn không nên nghĩ đến kết quả xấu như vậy.

- Chúng ta đi ra ngoài thôi.

Nghe được lời của Hạ Thiên Kỳ, cô gái tóc ngắn và hai người kia cũng đều vội vàng đứng dậy, cõng túi hành lý của mình định rời đi. Đúng lúc bọn họ sắp ra đến cửa, bỗng thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ.

Mới đầu mọi người còn tưởng rằng có quỷ đến, nhưng khi sợ hãi nhìn lại mới phát hiện, trên cửa sổ không phải ai khác mà chính là người đã thật lâu chưa trở về - Lãnh Nguyệt.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lãnh Nguyệt đã đẩy cánh cửa bị hư trực tiếp nhảy vào trong phòng.

- Anh bị thương?

Thấy ống tay áo của Lãnh Nguyệt bị miệng xé một cái, phía trên dính đầy vết máu, Hạ Thiên Kỳ không khỏi lo lắng hỏi.

- Không có gì. – Lãnh Nguyệt lắc đầu một cái, tỏ ý vết thương trên người hắn không đáng lo.

Kết quả lại nghe được tiếng Hạ Thiên Kỳ đang nhìn hắn chằm chằm hỏi:

- Anh thực sự là Lãnh Nguyệt sao?

Nghe được lời của Hạ Thiên Kỳ, ba người vốn còn muốn để hành lý xuống đi tới, mặt mũi mọi người lập tức căng thẳng, vội vàng lui về phía sau một bước.

- Đoàn đội chúng ta tên gì?

- Đội giải phóng.

- Có những ai?

- Lưu Mẫn, Nam Cung Vân, anh và tôi.

- Xem ra anh là Lãnh Nguyệt.

Nghe được câu trả lời của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, quay đầu về phía ba người đang đứng sau lưng nói:

- Không sao, hắn không bị đánh tráo.

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn có chút hoài nghi đối với Lãnh Nguyệt hỏi:

- Vậy tại sao khi tôi vừa mới dùng máy truyền tin phát tin tức cho anh, anh không lập tức trở về ngay với tôi.

- Anh cảm thấy thế nào? – Lãnh Nguyệt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái giống như đối đãi với kẻ ngu si vậy, hiển nhiên là nói lúc ấy ta đang chiến đấu cùng với con quỷ vật kia, nào có thời gian trở về với ngươi.

Cho đến khi xách định chính xác thân phận của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ mới cảm khái nói một câu:

- Anh nửa ngày không trở lại, tôi còn tưởng anh ngỏm rồi! Như thế nào? Anh giải quyết con quỷ kia rồi?