Ác Linh Quốc Gia

Quyển 8 - Chương 23: Mây mù chồng chất




“Hạ cổ?” (hạ độc bằng trùng cổ, giống một dạng yểm bùa)

Nghe Lãnh Nguyệt suy đoán như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy sững sờ, sau đó nghe Nam Cung Vân hỏi:

“Ý anh là có kẻ đã hạ cổ khống chế Bàng Hải Húc? Nhưng mà làm như vậy để làm gì?”

“Không biết nữa, tôi chỉ đoán như vậy thôi, cũng có thể sự thực không phải như vậy”

Lãnh Nguyệt không chắc chắn lắc đầu, không hề dám khẳng định suy đoán của mình.

“Nếu như bị hạ cổ thì sợ rằng đây không còn là sự kiện linh dị nữa mà là do con người làm nên.”

Thấy Lãnh Nguyệt không dám chắc, Lưu Ngôn Mẫn bèn thở dài nói:

“Nếu nói như vậy thì chúng ta cần gì phải tự làm khó mình nữa, sự việc này giao lại cho cảnh sát địa phương là được rồi”

Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn Lưu Ngôn Mẫn và cho rằng sự việc chẳng hề đơn giản như vậy, hắn suy nghĩ một chút rồi nói với Lãnh Nguyệt

“Loại hạ cổ (yểm bùa) này tôi cũng từng nghe qua, người ta để cho những con trùng độc ăn thịt lẫn nhau, chỉ để lại con sống xót cuối cùng rồi cấy trứng của nó vào trong cơ thể nạn nhân nhằm đầu độc, trở thành bùa yểm để điều khiển nạn nhân.”

Có điều đó chỉ là truyền thuyết, thực tế thì chưa từng nghe qua có ai bị hạ cổ như thế này.

Hạ cổ có rất nhiều loại, cũng là một dạng tà vật, so với quỷ vật thì không nguy hiểm bằng.

Khi Hạ Thiên Kỳ nói xong, Lãnh Nguyệt cũng tiện miệng phụ họa một câu:

“Anh cũng tương đối am hiểu về những thứ này nhỉ”

“Ừ! Cũng hiểu biết một chút nhưng không nhiều lắm”

Lãnh Nguyệt gật đầu không phủ nhận khiến cho Hạ Thiên Kỳ có chút hy vọng, sau đó hắn tiếp tục hỏi:

Nếu như Bàng Hải Húc thực sự bị hạ cổ thì chắc anh cũng có cách nào đó để truy ra phải không?

“Để tôi thử xem, mau dìu hắn ta dậy”

Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn theo lời phân phó của Lãnh Nguyệt, cùng dìu Bàng Hải Húc dậy.

Lãnh Nguyệt dặn dò bọn họ phải giữ yên hắn, rồi rút từ trong túi ra ba tấm bùa chú màu vàng, miệng lẩm nhẩm mấy câu, một lát sau ba tấm bùa tự nhiên bốc cháy.

Lãnh Nguyệt một tay cầm ba lá bùa đang bốc cháy, một tay ấn chặt lên vai, ngực và bụng của Bàng Hải Húc giống như đang đóng đinh.

Sau khi ấn vài lần, Lãnh Nguyệt ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ bóp miệng Bàng Hải Húc rồi ấn ba tấm bùa chú đã cháy thành tro vào trong miệng hắn.

“Được rồi, đặt hắn ta nằm xuống”

Sau khi cho Bàng Hải Húc nuốt tro của tấm bùa chú, Lãnh Nguyệt nhìn mọi người nói:

Chúng ta cứ về phòng trước đã, Bàng Hải Húc có bị hạ cổ hay không thì đợi hắn tỉnh lại sẽ biết.

“Nam thần, anh cho hắn ta ăn thứ gì vậy?”

Mặc dù cùng là những người sử dụng thuật pháp, nhưng so với kiến thức và các mánh khóe thủ đoạn của Lãnh Nguyệt thì Triệu Tĩnh Thù và Nam Cung Vân còn kém xa.

Cũng không phải nói thuật pháp của các cô ấy không mạnh mà chỉ là về mặt hiểu biết so với Lãnh Nguyệt thì còn kém.

“Một loại tương tự như thuốc xổ, nếu như trong cơ thể hắn có cổ thì bất luận là trùng cổ gì đều bị đẩy ra”

Nam Cung Vân nghe vậy thì gật gật đầu, không hỏi gì nữa.

Mọi người định đưa Bàng Hải Húc trở về phòng nhưng Hạ Thiên Kỳ lại đặt hắn nằm trên nền phòng khách, không hề có ý định đưa hắn quay về phòng ngủ.

Hạ Thiên Kỳ không quan tâm lúc nào Bàng Hải Húc sẽ tỉnh, hắn nghĩ đến âm thanh gõ cửa vang lên từ bên ngoài liền nói với Lãnh Nguyệt và mọi người:

Không cần biết Bàng Hải Húc rốt cuộc có bị hạ cổ hay không, đây đều là những sự việc kỳ quái, âm thanh gõ cửa bên ngoài chắc mọi người cũng đã nghe thấy.

Đến đây, Hạ Thiên Kỳ không nói tiếp nữa, hắn chợt nghĩ đến lúc mọi người lao ra ngoài cùng Bàng Hải Húc, tất cả mọi người đều bị tiếng hét thảm thiết của Bàng Hải Húc gây chú ý mà không hề để ý thấy có tiếng bước chân chạy xuống. Biết rằng tầng bên trên của nhà Bàng Hai Húc không có ai ở nên cũng có thể nói thứ gõ cửa kia hoàn toàn có thể ẩn nấp ở trên lầu.

Nghĩ như vậy cũng không thể khẳng định được tiếng gõ cửa trước đó là do ma quỷ. Bởi vì con người cũng hoàn toàn có thể làm được việc đó.

Nghĩ đến đây, Hạ Thiên Kỳ không khỏi vỗ trán mình.

“Nói không chừng, thứ gõ cửa vẫn còn đang ở hành lang”

Nói xong Hạ Thiên Kỳ liền mở cửa phòng đi ra ngoài, những người khác vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Hạ Thiên Kỳ đi ra ngoài, ngoại trừ Lãnh Nguyệt ở lại trông coi Bàng Hải Húc, những người khác đều theo ra ngoài hành lang.

Lại nói sau khi Hạ Thiên Kỳ ra đến hành lang thì nghe được một chuỗi tiếng bước chân dồn dập phía dưới lầu, hắn thầm chửi rủa một câu rồi nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

Mấy người phía sau cũng theo sát hắn xuống dưới.

Hạ Thiên Kỳ vốn đã trải qua nhiều lần khổ luyện cho nên tốc độ đã sớm đã vượt xa người thường, chẳng mấy chốc hắn đã xuống dưới lầu.

Khốn kiếp!

Hạ Thiên Kỳ sau khi để mất dấu thứ đã gõ cửa, hắn không khỏi tức giận chửi thề một câu, sau đó thấy Lưu Ngôn Mẫn, Triệu Tĩnh Thù bọn họ cũng lần lượt từ hành lang đi ra.

“Sao vậy? Đã phát hiện được gì sao?”

Mấy người bước ra, ai nấy đều đầy nghi hoặc hỏi.

“Thứ đã gõ cửa vẫn luôn ẩn nấp ở hành lang không rời, lúc tôi đuổi theo xuống dưới lầu vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân nó chạy trốn, có điều lúc này đã hoàn toàn không thấy nữa rồi.

“Vậy chúng ta có cần chia nhau ra tìm không?”

“Không cần đâu, những tiểu khu như thế này đều có bảo vệ, ngày mai chúng ta sẽ đi điều tra xem, bây giờ nếu chia nhau đi tìm, không biết có tìm được không mà còn quá nguy hiểm.

Hạ Thiên Kỳ không đồng ý giải pháp mọi người chia nhau ra đi tìm, dù sao tiểu khu này cũng khá rộng, với khoảng cách như vậy, e rằng quỷ vật cũng đã sớm tẩu thoát, căn bản không thể truy đuổi, ngược lại còn có thể bị nó tập kích, vì vậy không đáng để mạo hiểm.

“Nên về trước đi đã”

Mấy người Hạ Thiên Kỳ quay trở về nhà của Bàng Hải Húc, lúc bọn họ trở về, Lãnh Nguyệt cũng không hề hỏi tình hình cụ thể, bởi nhìn bộ mặt thất vọng của mọi người hắn cũng đoán được lần này bọn họ đã ra về tay trắng.

“Đêm nay cũng đừng ngủ nữa, đợi hắn tỉnh dậy rồi nói”

Hạ Thiên Kỳ nói xong liền ngồi dựa vào tường móc điếu thuốc lá ra châm lửa hút.

Mấy người kia hiển nhiên cũng không ngủ được nữa, ai nấy đều dựa vào một góc cúi đầu trầm tư, suy nghĩ về những tình huống quỷ dị kia.

Có điều không cần đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, ở bên kia Bàng Hải Húc đột nhiên ho khan, sau đó vuốt lên vết thương trên trán kêu đau.

“Tại sao tôi lại nằm ở đây? Đầu tôi đau quá”

Bàng Hải Húc đang kêu đau thì bị Lãnh Nguyệt ngắt lời.

“Anh có cảm thấy đau bụng không?”

“Không có, tôi chỉ thấy đầu rất đau, ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Có phải tôi lại bị mộng du không?”