Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng

Chương 36-2: Gió chiều nào theo chiều đó (2)




" Cậu không định sang đó bắt chuyện sao?" Diệp Luân nhướng này hỏi. Trong cái lịch sử tình trường mỹ nữ của cậu ta, thì cô gái Ái Nhĩ Lệ Linh này có thể xếp vào hạng S, không những gương mặt xinh đẹp, mà xuất thân còn vô cùng danh giá, nhìn vẻ ngoài tính tình của anh ta cũng không đến nổi chanh chua, hay kiêu ngạo gì. Một người như vậy theo chuẩn mực có thể là vị hôn thê tương lai như ý của đại gia tộc. Nhưng mà đáng tiếc, cậu ta vốn không còn hứng thú với bông hoa nào khác ngoài bông cúc nhỏ nữa, nếu không, cũng muốn thử trổ tài tán tỉnh ròi. Khóe mắt liếc về phía Ái Nhĩ Lệ Linh, nhưng là... không biết có lọt nổi vào mắt xanh cô ta không.

Ánh mắt Tô Khải Phong cũng nhìn về bên đó, cái cậu ta đang chú ý lại là biểu hiện của Tiểu Thiên, không ngờ là nhóc con lại từ chối thẳng thừng như vậy, nhưng nếu làm to chuyện này ra, không chừng lại nháo lớn một phen, cậu ta thấy thái độ của Ái Nhĩ Lệ Linh hẳn là một người biết điều, mặc dù là không biết được bao nhiêu phần thật lòng, nhưng vẫn là lựa chọn lên tiếng, coi như dẹp yên chuyện này. Nghĩ vậy liền đi về phía đó.

Diệp Luân thấy cậu ta cất bước đi, nhưng lại không đoán được tâm tư cậu ta đứng về phía ai, chỉ là bây giờ bản thân ra mặt lên tiếng dựa vào mối quan hệ của hai người, người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ là đây cũng là suy nghĩ của Tô Khải Phong mà nói, cậu ta cũng sẽ không công khai phản bác lời mình. " Quách Tiểu thư không phải bạn tốt của Mỹ Kiều sao. Hôm nay lại vì bạn mới để lên tiếng quả là tốt nga." Ánh mắt lại liếc qua phía Tô Khải Phong, thấy không hề biểu hiện gì, vậy lần này vuốt lông thuận* rồi.

Bộ dáng Quách Mộng khi nhìn đến đôi mắt hoa đào cười như không cười của cậu ta liền nháy mắt, thẹn thùng, lời nói ra tới miệng lại nuốt trở vào trong, mà Ái Nhĩ Lệ Linh cũng như dự kiến thấy bản thân không thể giành được lợi gì, cũng liền uất ức xin lỗi rồi rút đi.

" Kì cục." Trong khi bầu không khí trở nên lúng túng, khi mà hai người Tô Khải Phong, Diệp Luân nhất thời không biết nên nói cái gì, còn Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh cũng chẳng thể mở lời ra sao, cảm ơn hay là bắt chuyện đây, thì Tiểu Thiên nhìn theo bóng dáng đám người Ái Nhĩ Lệ Linh đã đi xa, dẩy đẩy gọng kính, nhóc con bâng quơ thốt lên một câu như vậy.

" ..." Khóe miệng bốn người còn lại giật giật.

Lại cộc lốc nói chuyện như vậy, giống như mấy lần trước chỉ là lần này tất cả bọn đều nghe được, nhóc con có biết bộ dáng ngây ngô nói lời cay độc mà chẳng có chút tổn thương nào như vậy vừa tức cười vừa đáng yêu không, giống như một cái lông ngỗng nhỏ gẩy nhẹ vào lòng Tô Khải Phong. " Khụ khụ... ừm, không biết các bạn có hứng thú với việc giao lưu thêm với nhau không? Dù sao thì cũng là bạn cùng lớp..." Ý tứ rất rõ ràng là muốn làm quen và tìm hiểu nhau nhiều hơn thông qua các hoạt động chung mà giới trẻ hiện nay đang vô cùng yêu thích như mua sắm, đi dạo, đi ăn uống hay tham quan khu vui chơi gì đó...

Vậy là muốn công khai đi chơi cùng nhau sao? Doãn Thanh Thanh nghĩ, như vậy chuyện chung đụng với Diệp Luân không phải là càng lúc càng nhiều sao? Còn có thái độ đáng ghét của cậu ta dạo gần đây thường xuyên khiến cô đỏ mặt tía tai, nghĩ đến nụ hôn đầu của bản thân đã bị cậu ta trơ trẽn cướp mất, cô liền nhịn không được lườm về phía cậu ta, không ngờ lại bị cậu ta bắt gặp còn nở nụ cười sáng lạng sang, khiến gương mặt cô càng đen thêm, đương định cất tiếng từ chối thì Hoa Mỹ Kiều bên kia đã lên tiếng. " Đồng ý." Một mà mắt đi mày lại của hai người họ đều bị Hoa Mỹ Kiều thấy cả, huống hồ sau này họ cũng... coi như là vun đắp thêm một chút.

Đúng lúc này, Thượng Quan Dương lại chen vào, không chút khách khí nào mà hô hào. " Cho mình tham gia với. Được không?" Nói rồi còn cười nhẹ nhàng với Tiểu Thiên , sau đó gật gật đầu với những người còn lại như xin lỗi về việc xuất hiện đường đột của mình. Không ai phản bác gì, vậy là coi như đồng ý.

Tô Khải Phong không vui nhưng cũng không thể hiện gì ra mặt.

Tiểu Thiên nghĩ nghĩ. " Thanh Thanh, bạn có tham gia không?" Nhóc con nhớ đến trước đây. Thực ra cũng không phải tự nhiên Tiểu Thiên nổi lên chủ ý đi học, là do vô tình coi một bộ phim anime về học đường dương rất nổi tiếng, thấy nhân vật trong phim có cuộc sống học đường vô cùng thú vị, không chỉ có bài vở, trường lớp, mà bên cạnh đó còn có hoạt động sau giờ học rất thú vị, vui chơi trò chuyện cùng bạn bè nữa. Ngày đó, nhận được sự đồng ý của Long, là bao gồm cả những việc này.

Nhìn qua nhóc con, Doãn Thanh Thanh nghĩ, mặc dù Tiểu Thiên đã đi học được gần 1 tháng rồi, nhưng dường như ngoài cô, Thượng Quan Dương và quan hệ đột nhiên trở nên tốt đẹp với Hoa Mỹ Kiều thì dường như cũng chưa kịp giao lưu với ai. Mà nay chủ ý lại là do Tô Khải Phong đưa ra, chỉ cần có thể thân thiết với cậu ta, đám người kia cũng tự nhiên hiểu mà đến gây dựng mối quan hệ với cô nhóc rồi. Mặc dù mối quan hệ với bọn họ kia cũng không đem lại được lợi ích gì nhiều, nhưng vẫn là có quen biết như vậy sẽ khiến cho Tiểu Thiên cảm thấy hòa đồng hơn. Nghĩ vậy, Doãn Thanh Thanh e ngại hành vi của Diệp Luân, chỉ cần cậu không quá đáng cô cũng không chấp nhất. " Nêu Tô học trưởng đã mở lời, vậy chi bằng giao lưu với nhau nhiều thêm cũng tốt."

Doãn Thanh Thanh cũng đồng ý rồi, Tiểu Thiên cũng gật đầu theo, cứ vậy mà nhóm 6 người hẹn dịp rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi chơi.

----

Tại một đất nước xa xôi nằm ở phía Tây, trong một bệnh viện hạng nhất của thành phố A của nước Z, giờ này đã tầm 9h tối, không khí trong bệnh viện an tĩnh. Trên hành lang thỉnh thoảng có vài ác sĩ và y tá trực đêm đi qua đi lại.

Tại phòng riêng của chuyên viên hỗ trợ, Tề Mặc Hiên đang chăm chú nhìn bảng số liệu trên tay, đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên, thói quen như cũ, mắt không dời khỏi hai bản báo cáo, bàn tay giơ ra vừa chuẩn xác với lấy ống nghe điện thoại. " Tôi Tề Mặc Hiên đang nghe máy."

" Ông ấy sao rồi?" Giọng nói của Hoắc Minh Long đầu kia trầm thấp cất lên, không nghe ra vui giận, nhưng lại cơ hồ mang theo hơi lạnh thấu xương.

Là anh? " Vẫn không có tiến triển gì? Loại hôn mê sâu này khó phán đoán được khả năng tỉnh dậy." Giọng nói của Tề Mặc Hiên cũng lạnh nhạt không kém, nhưng kì thực bản thân anh ta đang lo lắng. Nhiều năm như vậy mà anh vẫn không hề buông tha việc tìm kiếm, anh ta sợ đến một ngày anh phát hiện ra bí mật mà Tề gia dấu kín từ lâu... không cần nghĩ cũng biết được kết quả, chỉ cần thời gian ba năm, chỉ cần ba năm nữa thôi.

" Không muốn nói?" Đột nhiên, anh hỏi. " Vậy thôi." Rồi gác máy.

Tiếng tút.... tút... khiến cho Tề Mặc Hiên lâm vào trầm tư, bàn tay cằm hai bản bản báo cáo khẽ siết lại. Nhưng anh ta không hề thay đổi quyết định.