Ác Ma Rất Khuynh Thành

Chương 56: Được, ta chờ




Băng Huyết nhìn khuôn mặt mập mạp đang tươi cười của Diệp Hề, nhíu mày, trong mắt tràn ngập tò mò. Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, khẽ giọng hỏi: “Nhưng…… Nghe nói phía trước đều là đội ngũ cường hãn của nước Nam Diệp, chúng ta tùy tiện tới đó, chẳng phải sẽ dẫn tới rất nhiều lời phàn nàn sao?!”

Nghe Băng Huyết có ý muốn đi cùng bọn họ, trưởng lão trong tứ đại gia tộc nhất thời vui vẻ trong lòng. Lạc trưởng lão kiêu căng khinh người nói: “Cái này Huyết tiểu hữu cứ việc yên tâm, Huyết tiểu hữu đồng ý lời mời của Tứ Đại Gia Tộc, không ai dám phàn nàn.”

“Đúng vậy, ở Nam Diệp này, không có thế lực nào dám khiêu chiến với Tứ Đại Gia Tộc, cho nên Huyết tiểu hữu cứ an tâm.” Hàn Vu khẽ mỉm cười, đôi mắt âm lãnh nhẹ nhàng nháy một cái, hoàn toàn không để những người khác ở trong mắt.

“Huống chi lấy thân phận cao quý của thiếu chủ Lôi Minh, đi ở phía sau, chẳng phải là sẽ khiến người khác chê cười.” Hỏa Viêm Trần nhìn hai mắt Băng Huyết có chút xúc động, âm thanh vang dội, như muốn tất cả mọi người trong doanh địa này nghe được, hoàn toàn không cho Băng Huyết cơ hội đổi ý.

Mà không biết, đây cũng là ý của Băng Huyết.

Băng Huyết quay đầu nhìn Lôi Minh, khuôn mặt dịu dàng vui vẻ, khẽ mỉm cười, không hề có chút rối rắm nào. Quay đầu về phía bốn vị trưởng lão nói: “Đã như vậy, Tiểu Huyết cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền bốn vị trưởng lão.”

“Huyết tiểu hữu khách khí, như vậy bọn ta trở về trước. Sắp xếp một chỗ thích hợp cho Huyết tiểu hữu và Lôi thiếu chủ tối nay nghỉ ngơi.” Hàn Vu lúc này không còn giống như lúc mới tới, khí thế phóng ra ngoài, hoàn toàn là thái độ của một người đứng đầu, không để ý người trong ba đại gia tộc đang bất mãn.

Trong lòng Băng Huyết rất khinh thường, nhưng không biểu hiện ra mặt. Nói mấy câu đã làm cho bọn họ hòa hợp trở lại, từ từ tan rã, trò chơi chỉ mới bắt đầu, đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi, Hàn gia này cũng không khỏi quá nóng lòng.

Đưa người trong tứ đại gia tộc đi, Băng Huyết để cho Cát Kiệt đi sắp xếp thu dọn đồ đạc, mấy người bọn họ vào lều của Băng Huyết, vâythành một vòng, nhìn chằm chằm Băng Huyết. Lúc này một luồng sáng màu hồng nhanh như chớp chui vào lều, chạy thẳng vào ngực Băng Huyết. Cũng trong lúc đó Lôi Minh và Hàn Khải Minh nhanh chóng tụ Đấu Khí trong lòng bàn tay, không chút do dự, giơ tay lên tấn công luồng sáng màu hồng kia, lại bị Ám Dạ kịp thời ngăn lại.

Trong lòng hai người không hiểu, đột nhiên nhìn về phía Băng Huyết, lúc này mới nhìn thấy vốn là trong ngực Băng Huyết trống rỗng, lúc này lại có thêm một con mèo nhỏ bộ lông đỏ rực nằm trong ngực Băng Huyết, khôn khéo liếm ngón tay thon dài trắng nõn của Băng Huyết, nhìn thế nào cũng có chút ý tứ đang giành công.

“Huyết Huyết đây không phải là ma sủng Tiểu Quai của đệ sao? Đúng rồi, ta quên mất, lúc nãy không nhìn thấy đệ ôm nó, ta còn tưởng rằng đệ để nó ở lại trong lều đấy.” Hàn Khải Minh nháy đôi mắt to sáng ngời, tò mò nhìn con mèo nhỏ màu đỏ đáng yêu mười phần kia.

Băng Huyết cười nhạt không nói, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Quai. Mà Tiểu Quai đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, sau khi nghe Hàn Khải Minh nói vậy, đôi mắt mèo màu đen tràn đầy khinh bỉ nhìn chằm chằm Hàn Khải Minh, há miệng, răng nhọn cực kỳ sắc bén, màu bạc lóe sắc. Nhìn Hàn Khải Minh, sau lưng chợt lạnh, lúc này mới cẩn thận quan sát con mèo nhỏ kỳ quái này, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Lôi Minh im lặng lắc lắc đầu, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hàn Khải Minh, không chút khách khí đánh một cái vào sau gáy Hàn Khải Minh, nói: “Ngươi mới phát hiện à! Thật hoài nghi ngươi rốt cuộc là thông minh thật, hay là giả thông minh.” Không để ý ánh mắt uất ức của Hàn Khải Minh, hướng về phía Băng Huyết nhu hòa nói: “Tiểu Huyết, đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ đột nhiên làm khó dễ, là đệ tạo ra đúng không.” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng nói lại hết sức khẳng định.

“A Minh không hổ là thiếu chủ thiên tài giới lính đánh thuê. Không sai, Tứ Đại Gia Tộc mới vừa tới, ta lập tức bảo Tiểu Quai lẻn vào doanh trại dong binh đoàn Ô nhĩ đợi lệnh. Tứ Đại Gia Tộc phái tới mấy vị đại thúc kia thật sự là quá lộ liễu, ta xem diễn kịch cũng bắt đầu nhàm chán, dù là tuồng hí kịch nhỏ cũng phải có cao trào, người xem mới không mất hứng. Không thể làm gì khác hơn là giúp bọn hắn một chút.” Băng Huyết cười tà ác, sự đơn thuần mới vừa đối mặt Tứ Đại Gia Tộc hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.

“Giúp bọn hắn?” Hàn Khải Minh nhất thời sững sờ, nghĩ sâu xa một chút, sau đó sáng tỏ cười một tiếng: “Theo như điều tra, đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ chỉ có một đứa con trai, bảo bối như mạng. Huyết Huyết cho Tiểu Quai đi giết thiếu chủ dong binh đoàn Ô Nhĩ. Đoàn trưởng nhận được tin đó, mới có thể đột nhiên mất khống chế.”

“Mệt huynh nghĩ lâu như vậy.” Băng Huyết bất đắc dĩ mà cười cười, nhưng không có bất kỳ ý chê trách nào.”Nhưng ta nghĩ lúc này Hàn Vu nhất định rất buồn bực, không ngờ hắn một tay đạo diễn chuyện này, ngược lại thiếu chút nữa làm cho hắn lật thuyền trong mương. Không chỉ khiến Dong Binh Công Hội cảnh giác với Hàn gia, càng làm cho Hàn gia bọn họ phá hỏng tác phong khiêm tốn xưa nay.”

“Càng không có nghĩ tới, mình lại trở thành một con hát trong vở kịch này.” Lôi Minh hoàn toàn hả hê nói.

“Gia tộc Hàn thị ở trong tứ đại gia tộc cực kỳ có dã tâm, bọn họ vẫn muốn ngồi lên vị trí đứng đầu Tứ Đại Gia Tộc, nhưng cũng không công khai tham gia trận chiến tranh đoạt. Am hiểu nhất chính là làm việc vụng trộm, nhìn như không tranh không đoạt, luôn có chừng có mực, hình thức khiêm tốn. Lại âm hiểm độc ác, làm việc không chừa thủ đoạn nào.” Hàn Khải Minh cau mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét. Đột nhiên hình như nghĩ tới điều gì, ngước mắt lên nhìn Băng Huyết, trong mắt lộ ra lo lắng: “Huyết Huyết, Hàn Vu là đệ đệ gia chủ, trừ Gia chủ ra là người ác độc sắc bén nhất trong Hàn gia, đệ……”

“Yên tâm đi. Hắn muốn đối phó ta, cũng phải còn mạng ra khỏi MaThú Sâm Lâm mới được.” Băng Huyết cười, trong mắt lóe lên một chút khát máu âm trầm. “Quy thuận bọn họ, quả thực là mơ mộng hão huyền. Muốn mạng Băng Huyết ta, vậy thì nhất định phải để mạng lại đổi.”

“Chỉ là… Khải Minh. Gia tộc Hàn thị…” Băng Huyết nhìn Hàn Khải Minh, giọng nói vững vàng. Có một số việc mặc dù trong lòng biết là tốt rồi, không cần nhiều lời. Nhưng có một số việc phải hỏi rõ ràng, đây cũng là sự tôn trọng đối với bằng hữu.

Ý của Băng Huyết, Hàn Khải Minh tự nhiên hiểu rõ, lắc đầu một cái, kiên định nói: “Huyết Huyết muốn làm cái gì thì làm cái đó. Hàn Khải Minh ta mặc kệ lúc nào cũng sẽ đứng chung một chiến tuyến với Huyết Huyết. Về phần Hàn gia, ngoài ca ca thương ta như mạng ra, còn lại tất cả ngoài chán ghét và thống hận, không còn gì khác.”

Băng Huyết nhíu mày, giọng nói hết sức ngông cuồng: “Nếu gia tộc Hàn thị này thống hận chán ghét Khải Minh như vậy, ngại gì phá hủy. Yên tâm đi…… Một ngày nào đó, Băng Huyết ta sẽ giúp huynh loại bỏ thứ rác rưởi chướng mắt này, thanh tẩy sạch sẽ, mà ngày này, tuyệt đối sẽ không quá xa.”

Hàn Khải Minh không thể tưởng tượng nổi nhìn Băng Huyết, nhìn một thân khí thế cuồng ngạo y hệt Quân Vương, hai mắt sáng ngời như sao, rất chân thật, chân thật khiến hắn vô cùng tin tưởng lời của nàng, không hề nghi ngờ.

“Được, ta chờ.”

--- ------ -----