Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản

Chương 137




Tư Đồ Viêm tiếp tục nói: " Cô bởi vì không biết gì mà cùng tôi kí vào khế ước, nguyên lai cũng vì lí do đồng dạng, nên tôi nghĩ cô là người lựa chọn thích hợp nhất."

Tuy rằng lời nói của anh như ca ngợi, nhưng Lâm Khả Tâm một lần nữa thấy chữ 「 thích hợp 」 là một loại bi ai.

Bỗng nhiên, anh thay đổi: " Nhưng mà Lâm Khả Tâm, cô có biết đó không phải là nguyên nhân căn bản tôi chọn cô để kết hôn."

Lâm Khả Tâm nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy anh nhếch miệng, khuôn mặt mang theo biểu tình kỳ lạ.

"Muốn biết nguyên nhân là gì không?" Tư Đồ Viêm nở nụ cười làm cho Lâm Khả Tâm sợ hãi, một luồng lạnh cũng khuếch tán sau lưng cô, mà cô chậm rãi lắc đầu.

Tư Đồ Viêm thấy vậy, cười càng đắc ý hơn: " Tôi nghĩ cô cũng biết rõ đi, nếu cố Thiếu Kiệt biết cô thiếu tôi 600vạn, anh ta nhất định sẽ trả nợ cho cô, nói không chừng anh ta sẽ vì thương hại thành tình yêu? Nên tôi lại thế nào dễ dàng để điều đó xảy ra? Nên tôi quyết định chọn cô kết hôn."

"Chỉ cần cô kết hôn với tôi rồi, thì mối quan hệ của chúng ta sẽ được pháp luật bảo vệ, nếu Cố Thiếu Kiệt phản bội Sa Sa, cùng cô xảy ra chuyện gì tôi sẽ lấy tội

danh 「ngoại tình 」 để tố cáo hai người, cho đến lúc này, Cố Thiếu Kiệt cùng cô không chỉ là 600 vạn, mà chỉ cần tôi muốn anh tán gia bại sản, thì đó là sự trừng phạt của việc phản bội Sa Sa."

Tư Đồ Viêm bỗng nhiên nhắc tới:" Đúng rồi, nếu có đứa nhỏ thì rất tốt, cô là mẹ đẻ nhưng không có cách nào ôm chính con ruột của mình, khẳng định sẽ vì ảo não đau lòng, còn về phần Cố Thiếu Kiệt, tôi nghĩ không có người đàn ông nào chấp nhận người phụ nữ của mình sinh con của kẻ khác, cho dù lúc đầu có thể vờ như không để ý nhưng về sau chắc canh sẽ nảy sinh vấn đề, rồi một ngày nào đó sẽ biểu hiện ra ngoài thôi."

"Hơn nữa, hết thảy mầm móng đều là anh ta giúp cô, nên lúc đó nén giận sẽ để cho cô trả giá tất cả, rồi hai người sẽ chia tay, cuối cùng oán hận cô độc chấm dứt cả đời, kết cục như vậy có phải rất phấn khích không? Đây là kết cục cho kẻ tiểu tam."

Đương Tư Đồ Viêm nói câu cuối cùng, Lâm Khả Tâm cảm thấy tâm mình chấn

động mạnh, kia cô không thể nói thành lời. "Anh......" Cô nghẹn ngào không thể nói gì

Lâm Khả Tâm chỉ nghĩ anh muốn có người giải quyết sinh lý, nào ngờ anh đã lập ra một âm mưu vẹn toàn như vậy, từng bước từng bước rất cẩn thận.

Cô không khỏi may mắn khi không cùng Cố Thiếu Kiệt ở một chỗ, rồi nhịn không được hối hận khi trêu chọc đến ác ma Tư Đồ Viêm này.

Cô thật không ngờ, đáp án mình truy tìm bấy lâu lại đáng sợ tàn nhẫn như vậy, mỗi một chữ, một câu như con dao khứa khứa vào da thịt của cô.

Nhìn Tư Đồ Viêm đứng trước mặt, trong lòng bàn tay Lâm Khả Tâm không khỏi đổ mồ hôi, lạnh lẻo lạnh lẻo, như là máu cô đang đóng lại, cô bỗng cảm thấy ước gì chưa từng biết anh, màn nhận thức này làm cô hối hận vô cùng.

Lúc trước, Lâm Khả Tâm tìm đáp án vì cô nghĩ chính mình không có gì ràng buộc với anh, nào ngờ, từ lúc nào cô đã giao toàn tâm tư cho anh, mà hiện tại nếu có cơ hội chọn lại cô tình nguyện bị lừa cả đời cũng không muốn đối diện với sự thật này.

Về phần Tư Đồ Viêm anh còn đắm chìm với lời giải thích của mình: " Huống chi, cô cũng nói, ai biết chừng nào cô mang đứa nhỏ?Mà mục đích của tôi bất quá là cho cô ở bên cạnh đến lúc Sa Sa và Cố Thiếu Kiệt lập gia đình, là cô có xéo đi, dù sao lúc đó tôi cũng không muốn cô ở cạnh tôi dù là một giây."

"Vậy hiện tại tôi có thể có thể xéo đi không?"

Không chút suy nghĩ, Lâm Khả Tâm đột nhiên hỏi một câu, cô thật sự muốn rời khỏi nơi thương tâm này càng nhanh càng tốt.

Chính là Tư Đồ Viêm cự tuyệt: " Mơ tưởng."

"Tại sao? Cố Ca Ca và Sa SA đã đính hôn rồi, tôi cam đoan sẽ không can thiệp vào quan hệ của họ, rốt cuộc làm thế nào anh mới để tôi rời đi? Dù sao anh cũng chán ghét khi nhìn thấy tôi mà, không phải sao?"

"Quả thật, từ đầu tôi đã rất chán ghét sự tồn tại của cô, nhưng bây giờ......" Tư Đồ Viêm dừng một chút " Trò chơi này tôi còn chưa chơi đủ, nên trước khi tôi chán, cô đừng nghĩ đến việc rời đi."

" Tư Đồ Viêm, tôi không hề làm gì đắc tội với anh? Kia anh vì sao lại nhẫm tâm với tôi vậy?" Lâm Khả Tâm ninh mày, nước mắt cũng đã từ từ chảy ra.

Tư Đồ Viêm đi đến trước mặt Lâm Khả Tâm, anh ngồi xổm, nghiền ngẫm nhìn cô, nở nụ cười tà mị " Cô nói xem?"

Về phần Lâm Khả Tâm, khoảng cách gần vậy làm cho cô có chút khiếp đảm, cô dời thân một chút, động tác nho nhỏ này thế nhưng lại làm Tư Đồ Viêm không vui, anh trụ bả vai cô, đem cô kéo đến chính mình: " Lâm Khả Tâm, em không được rời xa tôi."

Bị Tư Đồ Viêm kéo mạnh như vậy, Lâm Khả Tâm cảm thấy choáng váng: " Đừng, tôi khó chịu......" Cảm giác buồn nôn từ trong cơ thể truyền ra, cô che miệng, muốn ói nhưng lại ói không được.

Lúc này, có một ý niệm chợt loé trong đầu Lâm Khả Tâm, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi chính là cô đã có đứa nhỏ mà ba của nó là Tư Đồ Viêm.

Tuy rằng cô rất thích tiểu hài tử nhưng dù cô đã ký hạ hiệp ước với anh, huống chi sau khi biết sự việc,cô lại làm sao dám giao cục cưng của mình cho anh, cái ma quỷ? Nên chuyện có con là chuyện cô không muốn xảy ra nhất.

Thật cẩn thận, Lâm Khả Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Viêm, chỉ thấy anh đang gắt gao nhìn cô chằm chằm, phản ứng con ngươi lạnh nhạt mang theo một chút kinh ngạc, cô biết anh cũng nghhĩ đến chuyện đó

"Em mang thai?!"

Đối với câu hỏi của Tư Đồ Viêm, Lâm Khả Tâm liền phủ định nói: " Không, tôi chỉ là buồn nôn thôi, dạ dày không được tốt, anh đừng nghĩ nhiều."

"Tôi nghĩ nhiều cái gì? Là trong lòng em có quỷ đi."

Ánh mắt của anh nhìn cô như chim ưng, dường như tất cả không thể chối cãi. Lâm Khả Tâm cúi đầu nói: " Lòng tôi thì có thể có cái quỷ gì......"

Lâm Khả Tâm, em còn muốn giả vờ đến bao giờ?" Tư Đồ Viêm không kiên nhẫn " Nhận thức em lâu vậy, chưa bao giờ tôi nghe em bị đau bao tử, huống chi

「bạn tốt 」 của em cũng không tới, chẳng lẽ đây không phải là dấu hiệu mang thai sao?"

"Cũng có thể nhưng không nhất định là mang thai......Tuy tôi không bị đau bao tử nhưng không chừng hôm qua ngủ dưới đất bị cảm thì sao? Hơn nữa 「bạn tốt

」 cũng không đúng hạn lắm, có trễ một chút cũng là bình thường, ai biết là xảy ra chuyện gì đâu?"

Vì muốn thuyết phục anh tin chính mình, nên Lâm Khả Tâm nhanh nhẹn nói nhưng điều đó cũng không có tác dụng

"Nếu vậy,chúng ta đi tìm đáp án chính xác"

"Anh định làm gì?" Lâm Khả Tâm cảnh giác nhìn Tư Đồ Viêm

Nói xong, anh túm trụm cánh tay của cô, đem cô từ mặt đaất đứng dậy kéo ra xe rồi đến bệnh viện gần đó

Bởi vì bệnh viện gần đó là trong khu nhà giàu, phục vụ kẻ có tiền, giá cả cao ngất

, người thường sẽ không vào nên trong bệnh viện cũng không quá đông

Tư Đồ Viêm vào đăng ký, anh nắm chặt cổ tay Lâm Khả Tâm, để tránh cô chạy

đi

"Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp ngài gì không?" Nhìn thấy Tư Đồ Viêm, người y tá cười tươi như hoa hỏi

"Siêu Âm"

"Như vậy a......"

Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy, y tá có chút mất mác, cô ta đảo nhìn Lâm Khả Tâm, thân thiết hỏi han " Xin hỏi vị tiểu thư này sẽ làm siêu âm sao?"

"Chẳng lẽ là tôi làm?" Ngữ khí của Tư Đồ Viêm lạnh như băng, làm cho đoá hoa héo tàn.

"Không, không phải......" Người y tá bị anh doạ sợ không thôi, vội vàng giải thích nói: " Chính là vị tiểu thư này thoạt nhìn không giống mang thai đã lâu, nên làm siêu âm cũng có thể sớm, Y học nói, bình thường......"

"Vậy cô có thể chỉ làm sao cho tôi biết cô ấy có mang thai hay không?" Tư Đồ Viêm không kiên nhẫn đánh gảy lời của nữ y tá.

Nữ y tá lui lui về sau: " Cái kia......thật ra mua que là có thể......"

Bởi vì sợ hãi nói chuyện với anh, nên trước khi anh mở miệng, nữ y tá liền bổ sung: " Ở ngoài kia có bán".

Nghe nói vậy, Tư Đồ Viêm túm Lâm Khả Tâm đi mua que thử sau đó nhét vào tay cô: " Em biết dung cái này sao?"

"Biết." Lâm Khả Tâm yếu ớt nói: " Vào trong nhà vệ sinh sau đó…"

"Tôi không có hứng thú với điều đó, bây giờ em vào trong nhà vệ sinh đi, điều tôi cần là kết quả." Tư Đồ Viêm dừng một chút sau đó bổ sung nói:" Tôi chờ em ở cửa, tốt nhất em đừng giở trò gì."

"Được, đã biết"

Cầm lấy que thử, Lâm Khả Tâm bước vào nhà vệ sinh, thật ra cô cũng muốn biết là cô có thai hay không, nói không chừng chỉ là cảm lạnh thì sao?

Dù sao cô đã không hay ho rồi, ông trời sẽ không nhẫn tâm dồn cô vào bước đường cùng đi? Nhưng sau khi nhìn thấy vạch hiện lên trên que thử, trong lòng cô bỗng nhớ đến 1 câu nói 「Phúc vô song chí, Hoạ vô đơn chí 」 ( Phúc đến thì ít mà hoạ đến thì nhiều)

Cắn chặt môi dưới, Lâm Khả Tâm nhìn nhìn cửa nhà vệ sinh, sau đó cô lớn mật hạ quyết định ——cô muốn chạy trốn.

Thật ra lúc trên xe cô một mực nghĩ đến chuyện trốn đi, lúc trước không có đứa nhỏ, Tư Đồ Viêm đã không dễ dàng buông tha cho cô rồi, hiện tại có đứa nhỏ rồi cô muốn rời anh đi càng khhó hơn, huống chi anh chặt chẽ bắt lấy cô không cho cô một chút cơ hội, bây giờ cơ hội đã đến, cô còn không trốn thì khi nào sẽ trốn đi?

Nghĩ vậy, Lâm Khả Tâm lén lút chui ra cửa sổ, chậm rãi trở mình ra ngoài