Ác Mộng Của Đêm

Chương 96: Lựa chọn của Lưu Đức Trụ




Cùng thời điểm đó, Lưu Đức Trụ cùng bạn học đến bệnh viên Nhân Dân Số 3 Lạc Thành.

Đây là bệnh viện tốt nhất trong ba bệnh viện đứng đầu Lạc Thành.

Tối hôm qua, ngay tại chỗ đã có nhân viên y tế đến xử lý qua vết thương trêи người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.

Sau đó, hai người được chuyển tới bệnh viện tuyến huyện tiến hành cấp cứu. Cuối cùng, đợi vết thương hai người ổn định, sáng nay đã được chuyển đến bệnh viện Nhân Dân Số 3 tiến hành kiểm tra toàn diện.

Hiện tại, hai người vừa mới ổn định lại, còn nằm trong phòng theo dõi của bệnh viện.

Nguyên nhân chính là hai người có tiền, cơ sở vật chất sử dụng thuộc dạng tốt nhất. Còn có hơn mười bác sĩ tiến hành hội chẩn.

Phòng ngừa tất cả di chứng mà vết thương gây ra.

Cha mẹ hai người đã sớm dùng máy bay tư nhân tới Lạc Thành. Hiện tại đang ở bên ngoài phòng bệnh.

Lúc nhóm người Lưu Đức Trụ tới cửa phòng bệnh, chỉ nhìn thấy 6 tên mặc đồ tây đen cao to vạm vỡ. Trêи tai mỗi người này đều có thiết bị liên lạc trong suốt.

Đây là những bảo vệ trong truyền thuyết.

Một tên bảo vệ đứng ra ngăn cảm đám người. Còn có một người trung niên vô cùng phong độ nhìn bọ họ hỏi: "Mọi người là ai?"

Tạ Tầm, lớp trưởng lớp 4 đứng ra nói chuyện: "Chào chú, chúng cháu là bạn học cùng lớp với Tiểu Ngưu và Thiên Chân. Chúng cháu đến thăm hai bạn."

Sắc mặt vị trung niên này bỗng nhiên thay đổi: "Xin hỏi, bạn học nào là Lưu Đức Trụ vậy?"

Lưu Đức Trụ trong đám người ngạc nhiên lên tiếng: "Cháu, chính là cháu."

Người đàn ông trung niên bước nhanh tới, đưa cánh tay phải ra trước Lưu Đức Trụ: "Cám ơn anh bạn nhỏ, cảm ơn cậu cứu tính mạng Tiểu Ngưu. Vừa rồi đứa nhỏ đã tỉnh lại và nói cho chú biết. Cháu và thuộc hạ của cháu đã cứu nó, nếu không hiện tại Tiểu Ngưu đã bị bọn bắt cóc mang đi hoặc là giết chết rồi."

Lưu Đức Trụ dừng lại vài giây, sau đó nắm thật chặt tay đối phương nói: "Chú, thật ra cháu cũng không làm gì."

Có lẽ vết thương của Hồ Tiểu Ngưu đã ổn định lại, cho nên tâm lý của người trung niên trước mặt có phần thả lỏng hơn rất nhiều. Lão cười nói: "Người trẻ tuổi khiêm tốn là việc tốt. Nhưng quá khiêm tốn thì không tốt chút nào, dùng cách nói của người trẻ tuổi bọn cháu là gì nhỉ? À đúng rồi, Versailles!"

Thật ra, Hồ Tiểu Ngưu đã hồi phục trí nhớ từ sáng sớm, cho nên đã nói qua chuyện này một lần.

Cha Hồ Tiểu Ngưu là một doanh nhân lớn. Ban đầu, ông cũng không sợ đám người lữ khách thời gian lắm. Trong 7 người bảo vệ mà ông thuê cũng có một người là lữ khách thời gian.

Loại người như ông ta, trong tâm khảm bao giờ cũng có sự kiêu ngạo. Lữ khách thời gian bình thường thật sự không tạo được bất kỳ uy hϊế͙p͙ nào với ông.

Nhưng sau biến cố Hồ Tiểu Ngưu gặp phải ở thành phố số 7, suy nghĩ của ông đã có sự thay đổi.

Người giàu có bên ngoài có thể mua được rất nhiều vật phẩm tại Thế Giới Bên Trong, nhưng điều này không có nghĩa mua được tất cả mọi thứ ở Thế Giới Bên Trong.

Bởi vì lý do này, ông ấy mới quyết định đưa Hồ Tiểu Ngưu tới Lạc Thành.

Tìm một lữ khách thời gian tên là Lưu Đức Trụ.

Với lại, người như Lưu Đức Trụ có thể mang đến may mắn đẩy lui xui xẻo, là lữ khách thời gian có thể xoay chuyển tình thế, không giống người bình thường.

Cha Hồ Tiểu Ngưu là người nhìn xa trông rộng, ông ấy biết hiện tại Lưu Đức Trụ còn chẳng ra làm sao, nhưng tương lại người này không thể đoán trước được.

Sự việc xuyên việt này là một cuộc chấn động to lớn. Cả triệu người vừa mới xuyên qua, ai biết tương lai đối phương sẽ huy hoàng cỡ nào?

Rất đáng đầu tư.

Đương nhiên, suy đoán như vậy bởi vì người trung niên này còn chưa được chứng kiến thời điểm Lưu Đức Trụ gặp nguy hiểm. Nếu nhìn thấy, rất có thể ông ấy đã thay đổi suy nghĩ.

Cha Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ điều gì một chút rồi nói: "Sáng sớm, chú với Tiểu Ngưu đã bàn với nhau, ý chú muốn nó quay lại học ở Hải Thành, nhưng nó không đồng ý. Chú cũng đã suy nghĩ, có thể thằng bé muốn gần cháu, để hai đứa càng thêm thân thiết hơn. Cho nên, ý chú là cháu cũng nên chuyển tới Hải Thành, bởi vì môi trường bên đó tốt hơn rất nhiều, mọi thứ đều hơn."

Kẻ có tiền làm ra hành động cũng dứt khoát. Người khác còn đang tính toán làm cách nào để tiếp xúc Lưu Đức Trụ. Còn cha Hồ Tiểu Ngưu lại suy nghĩ, làm cách nào để dẫn Lưu Đức Trụ đi, buộc chung một chỗ với con mình.

Nhưng Lưu Đức Trụ dứt khoát từ chối: "Chú, cháu còn chưa có dự định tới Hải Thành, nơi này là nơi cháu sinh ra, cha mẹ bạn bè cũng ở đây."

Cha Hồ Tiểu Ngưu nói tiếp: "Chú có thể kiếm cho cháu một căn nhà tại Hải Thành, để cháu dẫn bố mẹ qua ở cùng, kèm theo đó là phí sinh hoạt hàng tháng."

"Không cần, cảm ơn chú." Lưu Đức Trụ lại lần nữa lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của ngài."

Trong đầu Lưu Đức Trụ đã tính toán giữa lợi và hại trong đó.

Đến Hải Thành có một căn nhà, lại được chu cấp phí sinh hoạt hàng tháng, điều khoản này quá hấp dẫn.

Nhưng, ông chủ của mình lại ở Lạc Thành.

Người khác vẫn tưởng rằng người cứu Hồ Tiểu Ngưu là mình. Nhưng thực tế, nếu không có thuộc hạ ông chủ ra tay, chỉ sợ mạng mình cũng phải bỏ lại trêи núi Lão Quân.

Phải biết rằng, lúc ấy đám bắt cóc muốn giết mình, mà không phải dùng mình làm con vật vận chuyển hàng.

Tình hình đó, còn không bằng làm con vật vận chuyển.

Mình có thể đi Hải Thành, nhưng ông chủ khả năng là không đi. Đến lúc đó, có người lại muốn bắt cóc mình, hoặc chỉ là thích một thứ gì đó ở mình, khi đó chắc hẳn mình sẽ chết.

Thêm nữa, sau lần Lưu Đức Trụ chạy trốn ấy, cậu ta đã ý thức được tầm quan trọng của thực lực.

Trêи internet, rất nhiều lữ khách thời gian đã nói, tại Thế Giới Bên Trong có rất nhiều người có tiền để ý đến thuốc biến đổi gen. Có người vì không chịu được sức hấp dẫn mà mua đồ ở chợ đen, song thuốc mua được toàn là đồ giả.

Mà người đeo chiếc mặt nạ mèo kia không giống vậy, đưa toàn là hàng thật giá thật.

Mình tiêm vào là tổ hợp thuốc biến đổi gien PDE, trêи nó còn có 004, 003, 002, 001. Tương lai của mình đều đặt hết lên người ông chủ.

Bản thân cậu ta cũng không có ước mơ xa vời, chỉ cần có thể dùng hết danh sách thuốc biến đổi gien, thuận lợi thăng lên cao thủ cấp B là được rồi.

Tại Thế Giới Bên Trong, cao thủ cấp B đã là thuộc top đầu rồi, còn cao thủ cấp A vô cùng hiếm.

Đến khi đó, mình muốn kiếm một ngôi nhà tại Hải Thành còn khó sao?

Với lại, thù lao Hồ Tiểu Ngưu trả mình lần trước, mình còn giữ lại một nửa.

Lần này, cậu ta cho mình thêm thì quá tuyệt vời. Dù sao ông chủ cũng không biết mình giấu nhiều hay ít.

Ông bà ta đã nói rồi, muốn sống lâu thì tầm nhìn phải xa, Lưu Đức Trụ nhận định thân phận của mình hiện tại hơn xa một căn nhà.

Lại nói thêm, nếu như mình tới Hải Thành, ông chủ vẫn sử dụng mình cho việc làm ăn. Nhưng chẳng may có một người khác dễ dùng hơn tiếp cận ngài ấy thì sao?

Chẳng phải mình dùng giỏ tre múc nước, công dã tràng sao?

Muốn nịnh bợ cũng phải có khoảng cách, càng gần thì hiệu quả càng cao.

Vào lúc này, bỗng nhiên máy truyền tin trong ngực Lưu Đức Trụ rung lên. Cậu ta nói với mọi người: "Thật xin lỗi, mình phải đi vệ sinh chút."

Cậu ta tiến vào một phòng vệ sinh đơn, mở máy truyền tin ra đọc dòng tin Khánh Trần nhắn cho mình: "Tôi nghe thuộc hạ nói. Hồ Tiểu Ngưu cho cậu ta biết, lần trước trả gấp đôi thù lao. Lần này cũng vậy?"

Trước đó một giây, Lưu Đức Trụ còn vui vẻ bởi quyết định của mình. Một giây sau, mồ hổi bỗng nhiên tuôn ra đầm đìa.

Cậu ta không ngờ còn phát sinh chuyện này!

Hồ Tiểu Ngưu ơi Hồ Tiểu Ngưu, loại chuyện này mà mày cũng nói ra bên ngoài được sao?

Đây là lần thứ hai cậu ta làm việc mờ ám, lần thứ nhất giấu chuyện đồng hồ, lần thứ hai giấu vàng. Lưu Đức Trụ không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì khi trở lại Thế Giới Bên Trong.

Trong phòng vệ sinh, Lưu Đức Trụ chán nản nhắn tin lại: "Ông chủ, lần này xuyên qua tôi nhất định sẽ mang vàng đến trả ngài. Ngài cứ trừng phạt tôi đi."

Bên ngoài phòng vệ sinh, mọi người đang bàn luận sôi nổi, không hiểu sao Lưu Đức Trụ đi vệ sinh lâu vậy?

Lúc này, mọi người nhìn thấy Lưu Đức Trụ mở cửa bước ra.

Cha Hồ Tiểu Ngưu nhìn Lưu Đức Trụ, vẻ mặt tươi cười nói: "Chú đã nghĩ kỹ rồi, cháu còn nhỏ tuổi khả năng không thích chuyện nhà cửa cho lắm. Chú hiểu, người trẻ tuổi thích cái gì mang tính kϊƈɦ thích hơn. Nếu như cháu thích điều gì, cháu cứ nói cho chú biết. Chú nhất định sẽ thoả mãn yêu cầu của cháu."

Lưu Đức Trụ ngây người ra giây lát rồi nói: "Có thể chú không biết. Nếu cháu có thời gian nhàn rỗi không có việc gì làm, thường gửi cho bạn bè lời chúc mừng năm mới..."