Ác Nữ Quay Về

Chương 60: Lau mắt mà nhìn




Đại phu nhân thế nào cũng không nghĩ tới Lăng Nhược Hi vậy mà lại vào lúc này nói những lời như vậy, mắt thấy sắc mặt Lão phu nhân càng lúc càng trở nên thâm trầm, vội vàng giải thích: "Lão phu nhân đừng nghe Nhược Hi hồ ngôn loạn ngữ*, con dâu có khi nào hỏi lấy chìa khóa đâu, chưa bao giờ có cả!"

*Hồ ngôn loạn ngữ: Ăn nói hàm hồ

Nhị phu nhân nhìn thấy trong mắt Lăng Nhược Hi chợt lóe lên tia giảo hoạt, cũng vội vàng bổ đao theo: "Đại tẩu! Người! Sao người có thể làm ra những chuyện thế này chứ!"

Lão phu nhân tựa hồ như không thể nhịn được nữa, trực tiếp đem số sổ sách trong tay ném xuống đất, hung hăng vỗ bàn một cái: "Ngươi xem thật kỹ lại cho ta, đây là toàn bộ chi tiêu những năm gần đây của trên dưới Lăng phủ! Còn có thu nhập của Lăng phủ! Không nói những thứ khác, có những hai mươi mấy hòm lợi nhuận từ cửa tiệm mà Nương của Nhược Hi để lại, cũng đã đủ rồi! Nhưng vì sao, thu không đủ chi! Tiền đâu! Đi đâu cả rồi!"

Nhị phu nhân nghe đến đó, cũng mang một mặt chấn kinh: "Đại tẩu! Chuyện này.. Khó trách trong khoảng thời gian này người không hề cho phép ta tới gần phòng quản lý tiền nong sổ sách! Thế này.. Còn ra thể thống gì nữa chứ!"

Đại phu nhân không nghĩ tới lúc đầu bản thân quản lý sổ sách một mạch không chê vào đâu được, vậy mà lại bị Lão phu nhân nhìn ra sơ hở, trong lúc nhất thời thật đúng là có chút không chống đỡ được: "Lão phu nhân bớt giận, mặc dù của hồi môn mà Nương của Nhược Hi để lại không ít! Nhưng những năm gần đây, công việc làm ăn buôn bán trong kinh bị đình trệ, căn bản cũng không có thu nhập gì, ngược lại còn phải dựa vào tiền công của quản gia và người hầu trong nhà, cho nên, thu không đủ chi, cũng là có nguyên nhân!"

"Ngươi thật sự cho rằng ta già rồi nên hồ đồ, cái gì cũng không biết sao!" Lão phu nhân cũng không nghĩ tới đã đến lúc này rồi, Đại phu nhân vẫn còn chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn như vậy, lập tức nổi giận điên người, cả người đều giận đến phát run.

Lăng Nhược Hi cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn nhu thuận tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của Lão phu nhân, ôn nhu nói: "Tổ mẫu chớ có tức giận, chỉ có chút vật ngoài thân, nếu như tức điên lên sẽ có hại cho thân thể! Một mình Đại bá mẫu bôn ba lao lực nhiều năm như vậy, có chút sơ sẩy cũng là khó tránh khỏi, Tổ mẫu tuyệt đối không nên tức giận!"

Vừa nói, vừa cau mày nhìn Đại phu nhân, thấp giọng nói: "Đại bá mẫu không cần để ý, những thứ này, Nhược Hi đều không thèm để ý đến!"

Lăng Nhược Hi thì nói như vậy, còn Lão phu nhân thì lửa giận sục sôi trong lòng, trực tiếp vứt những sổ sách còn lại trên bàn xuống người Đại phu nhân, đổ ập từ trên đầu xuống đất, một chút thể diện cũng không giữ lại.

"Cho ngươi thời gian mười ngày, bù lại tất cả thâm hụt lại cho ta! Bằng không! Ngươi cứ thu dọn đồ đạc của ngươi, cút về nhà ngoại cho ta!"

Lão phu nhân nặng nề vỗ vỗ bàn, không hề cho Đại phu nhân chút đường lui nào.

Như vậy, không thể dễ dàng nói ra được, nhất là Đại phu nhân đã đến cái tuổi này, nếu như thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ, vậy thì còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa!

Lăng Nhược Hi nghe đến đó, lập tức đi xuống, quỳ bên cạnh Đại phu nhân, vội vã nói: "Tổ mẫu bớt giận, Tổ mẫu bớt giận! Đại bá mẫu đã nhiều năm như vậy lo liệu trong ngoài, xem như không có công lao cũng cũng có khổ lao! Có thể hiện tại xảy ra một chút xíu sơ suất, đó cũng không thể tránh được! Vẫn xin Tổ mẫu nghĩ lại!"

Đại phu nhân cắn răng nghiến lợi nhìn Lăng Nhược Hi phát huy khả năng đóng vai một người tha thứ rộng lượng vô cùng tinh tế, một tôn nữ ngoan ngoãn nhu thuận hiểu chuyện, móng tay đều đã cắm vào trong da thịt, hận không thể trực tiếp tiến lên hung hăng xé nát cái gương mặt giả dối này.

Nhị phu nhân cũng lau mắt mà nhìn Lăng Nhược Hi diễn trò, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng lại, tiến lên phía trước, ôm lấy Lăng Nhược Hi, ngẹn ngào nói: "Là lỗi của ta, đều là lỗi của Nhị bá mẫu! Lúc Mẫu thân con hấp hối, giao con cho ta, nhưng ta lại khiến cho con chịu nhiều ủy khuất như vậy, hiện tại ngay cả những vật Mẫu thân con để lại kia, cũng đều tiêu tán vào hư không, Nhị bá mẫu có lỗi với con! Việc đã đến nước này, ta còn mặt mũi gì sống ở trên đời này chứ!"

Nói đến đây, Nhị phu nhân thật sự dùng sức đâm vào cây cột bên cạnh, Lăng Nhược Hi tay mắt lanh lẹ dùng hết sức lực cả người, kéo Nhị phu nhân lại, nước mắt rốt cục cũng không nhịn được rơi xuống: "Nhị bá mẫu! Đừng mà! Đừng mà! Nhược Hi biết, Nhị bá mẫu yêu thương Nhược Hi! Lúc ở nông thôn nếu không phải Nhị bá mẫu ba lần bốn lượt cho Nhược Hi đồ ăn thức uống, Nhược Hi sớm đã chết ở nông thôn rồi! Là Nhược Hi vô năng, là Nhược Hi không có phúc phận, là Nhược Hi liên lụy đến Nhị bá mẫu! Đều là Nhược Hi sai! Nhược Hi không nên trở về đây! Vẫn là nên ở lại nông thôn tự sinh tự diệt thì hơn!"

"Lăng Nhược Hi! Ngươi đủ rồi chưa! Cái con tiện nhân này, ngươi im miệng cho ta!" Lăng Thanh Dương thật sự nhịn không được nữa, cũng không để ý đến bà Triệu đang hung hăng cầm lấy tay nàng ta, vọt thẳng đến trước mặt Lăng Nhược Hi, hung hăng cho Lăng Nhược Hi một cái bạt tai: "Ngươi vốn dĩ nên ở nơi đó tự sinh tự diệt! Là chính ngươi không tự mình hiểu rõ! Cái tên sát tinh nhà ngươi! Ngươi là đồ sao chổi! Ngươi xem xem ngươi mới trở về được bao lâu, trong phủ này đều bị ngươi náo thành cái dạng gì!"

Lão phu nhân thật sự không nghĩ tới Lăng Thanh Dương vậy mà lại làm càn như vậy, cũng dám động thủ trước mặt mình, lập tức trở nên gấp gáp, đứng dậy, bước nhanh bên cạnh đến Lăng Thanh Dương, chỉ vào mũi Lăng Thanh Dương, run rẩy nói: "Ngươi.. ngươi.. ngươi.."

Nửa ngày cũng không nói ra được một câu, sau đó trong đầu đều trống rỗng, thẳng tắp ngã ra phía sau lưng, Lăng Nhược Hi đứng gần đó, tiến lên một bước đỡ Lão phu nhân đang đổ xuống, vội vã gọi: "Tổ mẫu! Tổ mẫu! Có ai không! Nhanh lên mời đại phu đến đây! Nhanh đi!"

Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới Lão phu nhân thân thể luôn khỏe mạnh vậy mà lại bỗng nhiên té xỉu, trong lúc nhất thời cả đám người trong phòng đều hoảng loạn, Lăng Nhược Hi nhìn bọn họ tay chân luống cuống, hơi nhíu mày, hung hăng đẩy Hồng Vân một cái: "Hồng vân tỷ tỷ, mời đại phu! Mau mời đại phu đi!"

Lúc này Hồng Vân mới kịp phản ứng, cảm kích nhìn Lăng Nhược Hi một cái, sau đó khẩn trương hoảng loạn chạy ra ngoài, chỉ là không nghĩ đến vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Bắc Đường Ngôn với một đoàn người ở phía đối diện, thấy rõ người trước mắt là ai, Hồng Vân lập tức bị dọa đến toàn thân phát run, xụi lơ trên mặt đất: "Vương gia thứ tội, Vương gia thứ tội, nô tỳ không phải cố ý!"

Một nam nhân hơn để râu năm mươi tuần trăng ở bên cạnh, nhìn Hồng Vân như vậy, lập tức có chút nhíu mày, không vui mở miệng nói: "Có chuyện gì, hớt ha hớt hãi như vậy!"

Trông thấy người này, Hồng Vân giống như là nhìn thấy cứu tinh, vươn tay kéo lấy vạt áo hắn: "Đại gia người cũng đã trở về rồi, Lão phu nhân bỗng nhiên té xỉu, nô tỳ đang vội đi tìm đại phu!"

Nghe đến đó, thần sắc trên khuôn mặt nam nhân đó liền biến đổi: "Ngươi nói gì?"

Bắc Đường Ngôn cũng biết đây là mở đầu của trò hay, cho nên trực tiếp mở miệng nói: "Diệp Hoan! Nhanh lấy roi thúc ngựa, gọi ngự y tốt nhất trong cung tới xem bệnh cho Lão phu nhân!"

"Đa tạ vương gia, đại ân đại đức của Vương gia, trên dưới Lăng phủ nhất định sẽ khắc ghi trong tâm khảm!" Nam nhân ấy chắp tay hướng về phía Bắc Đường Ngôn, một mặt khách khí.

Bắc Đường Ngôn không lưu lại một chút biểu tình gì, chỉ là thản nhiên nói: "Lăng Trung Lang* khách khí rồi, Lăng đại tướng quân ở biên cương chiến đấu đẫm máu, chăm lo cho người nhà Lăng đại tướng quân, là điều Bản vương nên làm!"

*Trung Lang: Một cách xưng hô đối với quan lại thời xưa

Nghe đến đó, khuôn mặt người nam nhân biến sắc có chút xấu hổ, bất quá cũng chỉ là giận mà không dám nói gì, ngược lại lại đem hỏa khí vung đến trên thân Hồng Vân đang run lẩy bẩy bên cạnh: "Nô tài các ngươi hầu hạ Lão phu nhân thế nào! Đang yên đang lành, sao lại té xỉu chứ!"

Hồng Vân trong lòng một trận ủy khuất, cúi đầu run rẩy nói: "Đại gia bớt giận, là Đại tiểu thư, người.. Người ấy chống đối Lão phu nhân, Lão phu nhân trong lúc nhất thời bị lửa giận công chiếm, nên đã hôn mê!"