Ác Nữ Quay Về

Chương 70: Niệm niệm không quên




Bắc Đường Ngôn mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng cũng biết hiện tại ngoại trừ Liễu Tuyền ra, không ai có thể cướp lại mạng của Lăng Nhược Hi từ tay lão Diêm Vương về, chỉ có thể cười cười, hòa nhã tránh sang một bên nhường đường.

Nhìn dáng vẻ Liễu Tuyền kiêu ngạo như vậy, Thu Cúc tức giận nhìn Mai Hương đang rầu rĩ nói: "Tỷ tỷ, người đó là ai vậy? Sao lại ngạo mạn như thế chứ!"

Mai Hương tức giận trợn mắt nhìn Thu Cúc, rồi lại thận trọng nhìn sang Liễu Tuyền, sau khi xác định hắn không nghe thấy, lúc này mới thấp giọng: "Đây là Liễu thần y, ngươi nói chuyện nhớ cẩn thận chút, chớ chọc hắn nổi giận, mạng của tiểu thư, đều nằm trong tay của hắn đấy!"

Nghe đến đó, Thu Cúc vẫn còn có chút không phục: "Không phải chỉ là một tên đại phu thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!"

"Đủ rồi! Trước mắt mạng của tiểu thư vẫn quan trọng hơn, ngươi đừng ở đây tự tìm phiền toái, viết một bức thư gửi về phủ, mặc dù bọn họ không ai quan tâm đến sống chết của tiểu thư, nhưng nếu như nói chuyện này ra, sợ là tiểu thư lại phải gặp phiền toái!"

Mai Hương dù sao cũng trầm ổn hơn một chút, những chuyện này tất nhiên sẽ lo nghĩ chu toàn hơn Thu Cúc.

Thu Cúc thấy sắc mặt Mai Hương không tốt lắm, lúc này mới ngậm miệng lại, ấm ức đi ra cửa, đi ngang qua Liễu Tuyền, còn làm một cái mặt quỷ dữ tợn sau lưng Liễu Tuyền, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Toàn bộ tâm tư của Liễu Tuyền đều đặt vào ấm thuốc đang sắc trước mặt nên căn bản cũng không trông thấy mặt quỷ của Thu Cúc, nếu không, nhất định sẽ có một trận đại náo.

Không bao lâu, thuốc đã sắc xong, Liễu Tuyền dùng lực đặt mạnh chén thuốc lên bàn, thản nhiên nói: "Các ngươi ai cho nàng uống hết đi!"

Bắc Đường Ngôn muốn tiến lên, lại bị Mai Hương vượt lên trước một bước, Mai Hương có chút ngượng ngùng nhìn Bắc Đường Ngôn, thấp giọng nói: "Vẫn nên để nô tỳ làm thì hơn!"

Bắc Đường Ngôn cũng biết đạo lý nam nữ bất đồng, cũng không cưỡng cầu, chỉ là thấy Mai Hương cầm bát thuốc nửa canh giờ, cũng chưa cho Lăng Nhược Hi uống hết, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Để Bản vương làm cho!" Bắc Đường Ngôn thực sự rất sốt ruột, tiến lên đoạt lấy chén thuốc, tự mình uống một ngụm, sau đó cúi người xuống dùng miệng đúc thuốc cho Lăng Nhược Hi!

Mai Hương quá sợ hãi, vô thức đẩy Bắc Đường Ngôn ra, ngăn trước mặt Lăng Như Hi, vội vã nói: "Vương gia không được! Chuyện này.. Chuyện này quá hoang đường!"

"Nha đầu này, rốt cục là mạng của tiểu thư nhà các ngươi quan trọng, hay là mấy thứ trong trắng vô bổ này quan trọng? Nến ngươi thật sự không yên lòng, Bản vương hứa với ngươi, sẽ cưới nàng là được rồi đúng không!" Bắc Đường Ngôn hấp tấp uống một ngụm thuốc, chỉ là vừa dứt lời liền không thể tin được mở to hai mắt nhìn, thế nào cũng không dám tin được, đây lại chính là do mình nói ra.

Ngay cả Liễu Tuyền đang xem náo nhiệt bên cạnh cũng có chút sửng sốt, cười như không cười nói: "Vương gia tính toán cũng tinh tế ghê nhỉ!"

Bắc Đường Ngôn vốn có chút hối hận, Liễu Tuyền vừa nói vậy, Bắc Đường Ngôn càng bị lửa giận phủ kín đầu, nghĩ cũng không nghĩ đẩy Mai Hương ra, muốn đút thuốc cho Lăng Nhược Hi.

Lúc này Liễu Tuyền lập tức tiến lên ngăn lại, thản nhiên nói: "Có rất nhiều cách đút thuốc, Vương gia không cần phải hi sinh chính mình như vậy!"

Một bên nói, vừa lấy một cái ống trúc bóng loáng từ trong rương nhỏ bên cạnh ra, không chút do dự cạy miệng Lăng Nhược Hi ra, tay mắt thoăn thoắt đem ống trúc trực tiếp đưa vào miệng Lăng Nhược Hi, ống trúc đủ dài, trực tiếp thông đến cổ họng của Lăng Nhược Hi, nhìn Bắc Đường Ngôn một cách trào phúng, sau đó cầm chén thuốc trong tay Mai Hương qua, mắt cũng không nháy rót thuốc vào.

Mặc dù cách này có hơi thô bạo, nhưng hiệu quả lại nhanh chóng, quả nhiên một chén thuốc lớn như vậy mà một giọt cũng không còn thừa, toàn bộ đều được rót vào miệng Lăng Nhược Hi, Liễu Tuyền lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, rút ống trúc ra.

Cười như không cười nhìn Mai Hương, thản nhiên nói: "Tiểu nô tỳ này, thấy rõ ràng rồi chưa? Nếu còn nôn nữa, cứ dùng cách này, không được để tiểu thư nhà ngươi bị người khác chiếm tiện nghi, đã biết chưa?"

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Bắc Đường Ngôn càng trở nên thêm khó coi, nhưng lại không thể làm gì trước mặt Mai Hương được, chỉ có thể giơ tay trực tiếp lôi Liễu Tuyền ra ngoài: "Ngươi có ý gì chứ!"

Liễu Tuyền ghét bỏ phủi phủi chỗ áo vừa bị Bắc Đường Ngôn túm chặt, rầu rĩ nói: "Thế nào? Miếng thịt đã đến bên miệng rồi còn không ăn được, ngươi khó chịu ư?"

"Ngươi có ý gì?" Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy Liễu Tuyền quả thực rất quái lạ.

"Ta nói rồi, chủ nhân của cái vòng tay kia rất không tầm thường, người có được vòng tay chính là có được thiên hạ, cho nên, ngươi muốn lấy nàng, có đúng không?" Liễu Tuyền gắt gao nhìn thẳng vào mặt Bắc Đường Ngôn, tựa hồ như không muốn bỏ qua bất kỳ một cho tiết nhỏ nào trên gương mặt của hắn.

Bắc Đường Ngôn thế nào cũng không nghĩ tới Liễu Tuyền lại nghĩ như vậy, lập tức cười khẽ một tiếng thản nhiên nói: "Lúc đầu cho rằng trong thời gian dài như vậy, ngươi cũng có chút ít gì đó hiểu ta, nhưng lại không nghĩ rằng ta trong lòng ngươi lại thậm tệ đến vậy, nếu ta muốn thiên hạ này, chỉ cần mang theo mười vạn thiết kỵ* của ta là đủ rồi, một nữ nhân, có thể làm gì được?"

*thiết kỵ: Binh mã được trang bị vũ khí để ra chiến trường

Liễu Tuyền kỹ lưỡng quan sát toàn bộ biểu lộ trên mặt Bắc Đường Ngôn, xác định hắn không nói dối, lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Như vậy, tất nhiên là tốt nhất, Bắc Đường Ngôn, mặc dù giao tình giữa chúng ta không cạn, nhưng nếu ngươi muốn làm chuyện gì đó gây bất lợi đối với Lăng Nhược Hi, ta vẫn sẽ đứng về phía Lăng Nhược Hi, vĩnh viễn không thay đổi, ngươi hiểu không?"

"Đây là ý của ngươi, hay là ý của gia tộc ngươi?" Bắc Đường Ngôn lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Liễu Tuyền.

"Đều như nhau cả!" Liễu Tuyền ném xong câu này ra, trực tiếp đi về phòng, Bắc Đường Ngôn ở phía sau, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Vòng tay đó, thật sự quan trọng đến vậy sao?"

Trả lời hắn, là tiếng đóng cửa rầm rầm của Liễu Tuyền, Bắc Đường Ngôn có chút xấu hổ vuốt vuốt lỗ mũi, sau đó quay người đi về phía Lăng Nhược Hi bên kia.

Nhìn Lăng Nhược Hi vẫn còn hôn mê nằm trên giường, Bắc Đường Ngôn khẽ nhíu mày, do dự một chút, nhìn Mai Hương thản nhiên nói: "Liễu Tuyền nói, phải qua hai canh giờ nữa nàng mới có thể tỉnh lại, không bằng, ngươi đi nấu chút gì đó cho nàng ăn đi, tỉnh lại thì có ít đồ ngon để ăn."

Mặc dù Mai Hương biết lúc này mình hẳn là nên đi nấu cơm, nhưng vẫn không yên lòng để Bắc Đường Ngôn ở riêng với Lăng Nhược Hi, cho nên nhỏ giọng nói: "Vương gia có lòng rồi, chỉ là Mai Hương muốn hầu hạ tiểu thư thêm lúc nữa."

Tâm tư của Mai Hương, Bắc Đường Ngôn đương nhiên có thể nhìn ra được, cho nên liền thản nhiên nói: "Bản vương quang minh lỗi lạc, ngươi không cần nghĩ nhiều!"

Nghe đến câu này, Mai Hương ngược lại lại có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng phúc thân, khẽ nói: "Nếu đã như vậy, vậy nô tỳ xin cáo lui!"

Sau khi Mai Hương rời đi, Lăng Nhược Hi đã bớt sốt đi không ít, cũng khôi phục lại hô hấp bình thường, nhưng nhìn thấy cánh môi hơi mấp mấy, không biết là đang nói gì.

"Hoàng nhi đừng đi, Hoàng nhi đừng mà, Hoàng nhi •••••• Hoàng nhi ••••••••"

Bắc Đường Ngôn có chút nhíu mày: "Hòe Nhi? Lăng Nhược Hi, mãi cho tới bây giờ, người vẫn còn đang lo lắng cho thằng ngốc kia?"

"Hoàng nhi~Hoàng nhi~"

Lăng Nhược Hi cũng không biết người ở trước mặt mình rốt cục là ai, lại đưa tay hung hăng kéo lấy tay của Bắc Đường Ngôn, thanh âm trầm thấp nhưng bi thương: "Đừng! Van xin con đừng rời bỏ ta, đừng đi mà! Đừng mà!

Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy tay mình nóng rát, ngay cả gương mặt của mình cũng nóng rát, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng sao sức lực của Lăng Nhược Hi lại cực lớn, giống như là đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình, biểu tình sau đó của Lăng Nhược Hi, càng làm cho lòng người đau ghê gớm.

" Không đi, ta không đi!"

Quỷ thần xui khiến, Bắc Đường Ngôn vậy mà lại từ từ ngồi ở bên cạnh, nhìn Lăng Nhược Hi cau mày, đau khổ giãy dụa.