Ác Nữ Sống Hai Lần

Chương 11





Chương 11

Tác giả: Han Mint

Nhóm dịch: :Azure's Attique

Người dịch: Ayako

Proof: Lancelot

Nữ bá tước Eunice tát một cú trời giáng vào má Artizea đến nỗi khiến đầu cô lắc mạnh.

Artizea không khỏi nhăn mặt và đưa tay lên che má.

Người làm, người hầu của hầu tước Rosan đang chứng kiến cảnh này đều sửng sốt và đang cố gắng tiến lại gần hơn. Một trong những kị sĩ cũng kinh ngạc chạy đến.

Cô hầu gái của nữ bá tước tái mặt và không biết xử lý như thế nào.

"Không sao cả"

Artizea nhẹ nhàng lắc đầu. Cô đưa khăn tay lau vệch máu đang từ từ chảy ra từ khóe miệng.

Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào Nữ bá tước.

Nữ bá tước Charlotte Eunice là một trong hai cô con gái ngoài giá thú của Hoàng đế.

Mẹ của cô ta không phải là một người được yêu thích như Miraila, mà chỉ là một hầu gái bị lôi lên giường trong một đêm.

Đó là việc vẫn nằm trong kiểm soát của hoàng hậu vì ông ta đã có con với một hầu gái của mình, và đó không phải là một người tình.

Đó thậm chí còn không phải là một bí mật.

Tuy Hoàng đế không yêu thích mẹ của Charlotte, nhưng ngược lại, hắn yêu cô con gái như vàng, như ngọc.

Nữ bá tước Eunice đã có những kí ức đẹp về tình yêu thương của Hoàng đế cho đến khi cô ta lên 10 tuổi.

Mặc dù, bây giờ cô ta không có quyền lực hay được yêu thương nữa, nhưng niềm tự hào về việc là con gái của Hoàng đế mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì.

Vì vậy, cô ta không thể nào chịu đựng được khi bị bởi Miraila hớt tay trên.

Hơn hết, không phải bà ta chỉ là người tình của ông ấy sao? Cô ta biết việc thua con trai của ông, Lawrence là một điều đương nhiên, nhưng với tư cách là con gái của Hoàng đế thì cô ta không thể nào chịu đựng nổi việc phải đứng sau một nhân tình.

Đó là lý do tại sao cô ta ghét luôn đứa con gái của người tình ông ấy, Artizea, như ghét sâu bọ.

Theo góc độ của Artizea, thì cả hai đều bị chối từ khi được sinh ra. Tuy nhiên, dòng máu Hoàng đế đang chảy trong huyết quản dường như khiến điều đó trở nên vô nghĩa đối với cô ta.

Nữ bá tước Eunice xem thường Artizea và tỏ vẻ bề trên.

"Nữ bá tước Eunice, cô không biết mình đang làm gì đâu."

"Gọi mẹ mày đến đây."

"Cô nghĩ gì sẽ xảy ra nếu tôi nằm đây và khóc?"

Artizea nói nhỏ.

"Người hầu, kị sĩ của đội cận vệ Hoàng đế đã chứng kiến cảnh cô vô cớ tát tôi."

"Hmm, Rồi sao?"

"Bệ hạ ghét những người ồn ào. Ngoài ra, có người đàn ông nào muốn con gái đến thăm trong khi ông ấy đang hẹn hò bí mật với người tình của mình? Cô không còn là cô bé lên năm lên sáu nữa, trái lại, cô đã có kết hôn và thậm chí là có con rồi."

Mặt nữ bá tước trở nên tái mét. Artizea nói một cách lạnh lùng.

"Nếu tôi làm lớn chuyện lúc này, khóc vì nhục nhã và đau đớn, tôi tin chắc rằng Bệ Hạ sẽ đến. Và mẹ tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, bà ta sẽ khóc lóc chung tôi, và nói với Hoàng đế rằng con gái của ông đang khinh thường và xúc phạm chúng tôi. Cô nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra sau đó."

"Ông ấy, ông ấy..."

"Cô càng cố gắng đối phó với mẹ tôi, Bệ hạ chỉ lại càng quan tâm tới bà ta. Cô có muốn kiểm chứng không?"

Artizea nói và bước tới.

Nữ bá tước cảm thấy áp lực bởi sự hiện diện quá lớn từ cô đến nỗi cô ta gần như ngã nhào về phía sau. Người hầu gái vội vã giữ cô ta lại.

Artizea phủi gấu váy của mình, sau đó khẽ nói.

"Mẹ tôi và anh trai tôi Lawrence là những người duy nhất được hưởng lợi từ việc này. Vì vậy, hãy về nhà đi."

"Mày nghĩ mày là ai? Nếu mày tin chắc như vậy, tại sao mày không thử làm đi?"

Nữ bá tước Eunice thách thức nhưng giọng cô ta lại không kìm được sự run rẩy.

Artizea cười chua chát.

Cô không cần phải thử. Bởi vì, trong quá khứ, cô đã từng như vậy.

Cô đã quen với việc bị Miraila tát, vì vậy cô đã không còn cảm thấy quá đau đớn. Tuy nhiên, hồi đó cô lại hành động như thể rất đau, nằm xuống sàn và khóc lóc. Những người hầu và kị sĩ ngạc nhiên tiến đến giúp đỡ cô. Miraila, người mà rất nhạy trong chuyện này, bà ta nhanh chóng nhận ra ý đồ của Artizea và ngay tức khắc hành động.

Nước mắt lưng tròng, bà ta than thở với Hoàng đế rằng bà và con gái mình không xứng đáng bị đối xử như vậy. Sau đó, bà ta quyết định nhốt mình trong phòng ngủ, và khóc lóc thảm thiết gần mười ngày.

Hoàng đế, vì không chịu đựng nổi những giọt nước mắt của người mình yêu, nên đã trách mắng nữ bá tước Eunice. Ông ta cũng tặng Miraila một món quà lớn để an ủi và tổ chức một bữa tiệc xa hoa cho bà ta.

Miraila đến buổi tiệc tự hào ôm ấp tay Hoàng đế, và trở thành tâm điểm của buổi tiệc.

Đó là lần đầu tiên mà Artizea được Lawrence và Miraila công nhận là "thứ gì đó có ích".

"Nữ bá tước Eunice, cô không nên tranh giành với người tình của cha mình. Cô là người con gái yêu quý của ông ấy, nếu cô muốn gạt mẹ tôi sang một bên, cô cần phải chiếm được tình yêu thương của ông ta bằng một cách khác."

Nữ bá tước Eunice bối rồi nhìn cô. Cô ta không thể hiểu nổi tại sao Artizea nói như thể cô muốn kéo mẹ của mình xuống.

"Bệ hạ thực sự quan tâm đến cô như con gái của mình, và đã có thời điểm ông ấy rất yêu thương cô. Hãy nhớ về những kỉ niệm đó. Ngày mai, hãy mang con của cô đến thăm Bệ hạ.Và trở nên đáng yêu như lúc cô còn là cô con gái nhỏ. Cô không nên chỉ trích nối quan hệ của ông ấy với người phụ nữ khác, cô sẽ chỉ làm Bệ hạ ghét cô. Điều đó không có lợi cô theo bất cứ cách nào."

"Mày đang nói cái quái gì vậy...?"

"Tôi sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Giờ thì, cô đi đi. Không có người cha nào trên thế giới này lại muốn con cái nhìn thấy họ đi với nhân tình."

Artizea nói và nhìn về phía người kị sĩ của đội cận vệ Hoàng gia. Chàng kị sĩ bất giác trở nên căng thẳng bởi cái nhìn của cô. Artizea nở một nụ cười ngọt ngào với chàng trai.

"Nữ bá tước Eunice chuẩn bị ra về, anh có vui lòng hộ tống cô ấy ra ngoài không?"

"Tiểu thư ổn chứ?"

Chàng kị sĩ nhìn cô một cách buồn bã. Artizea nói.

"Chúng ra không nên làm phiền Bệ hạ vào thời gian nghỉ ngơi. Nữ bá tước Eunice, làm ơn hãy ghi nhớ lời của tôi và quay về nhà đi nhé. Đừng quên lòng hiếu thảo thực sự là gì."

Nữ bá tước Eunice dường như chưa hiểu được những lời cô nói. Nhưng, khi người kị sĩ thúc giục cô ta rời đi, cô ta đã ngoan ngoãn làm theo.

Cô thả gấu váy của mình xuống.

Tình yêu của một người dành cho người khác có giới hạn. Nó còn ít hơn thế nữa đối với người sống ích kỷ như Hoàng đế Gregor.

Tình yêu đối với phụ nữ khác với tình yêu đối với con cái, nhưng cả hai đều không phải là vô tận.

Khi nữ bá tước Eunice giành lại được tình yêu của Hoàng đế, Miraila cuối cùng cũng sẽ không còn vị trí trong lòng ông ta.

Artizea đã không còn giống như trước nữa, khi cô vu oan và lập kế hoạch để gieo rắc sự nghi ngờ trong tâm trí của Hoàng đế. Trong quá khứ, cô đã từng loại bỏ những người muốn đến gần Hoàng đế, để tất cả tình yêu của ông chỉ có thể dồn hết vào Miraila.

Nhưng bây giờ, cô phải tống khứ Miraila ra khỏi trái tim Hoàng đế, thay vào đó bằng người khác. Đồng thời, cô cũng phải ngăn cản sự xuất hiện của bất cứ ai có đủ tầm ảnh hưởng để thay thế Miraila.

Ngay sau khi nữ bá tước Eunice rời khỏi tiền sảnh, Hoàng đế và Miraila xuất hiện. Người hầu thận trọng liếc nhìn về phía Artizea với ánh mắt hối lỗi.

"Ta nghe nói Charlotte đã tới."

Hoàng đế nhìn xuống tiền sảnh. Ông ta thấy Artizea đang cầm chiếc khăn tay dính máu với má sưng tấy. Bên môi có vết xước do móng tay cào rách, vẫn còn đang rỉ máu. Chỉ điều đó cũng đủ cho ông ta biết điều gì đã xảy ra.

Ông ta hoàn toàn hiểu rõ tính cách của nữ bá tước Eunice và ông ta cũng biết rằng cô ta rất ghét Artizea.

"Ta xin lỗi."

Hoàng đế nói với một giọng trầm, như thể bị bóp nghẹn. Sự xấu hổ vì hành động dại dột của cô con gái được bộc lộ rõ trong chính giọng nói của ông ta.

Artizea nghiêm trang khuỵu một chân và đáp lại.

"Không sao đâu ạ."

"Charlotte dường như đã làm khó con."

"Nữ hầu tước Eunice đã phạm một sai lầm nhỏ bởi vì cô ấy nhớ cha của mình, thần không hề có bất cứ oán hận nào đối với bệ hạ hoặc nữ bá tước chỉ vì điều đó."

Sau khi Artizea nói xong câu này, mặt của Miraila đỏ bừng và đùng đùng nổi giận.

"Không có lý do gì, cô ta đến nhà thiếp và tát con gái của thần, tại sao cô ta dám khinh thường gia đình thần thiếp như vậy. Còn con nữa, Con nên gọi mẹ ngay khi điều đó xảy ra chứ."

"Làm sao thần, một người mồ côi cha, mà lại không hiểu được cảm xúc của nữa bá tước Eunice?"

Artizea nói với Hoàng đế, chứ không phải Miraila.

"Cô ấy hành động như vậy bởi vì cô ấy đã quá nhớ cha của mình, và ghen tị với thần. Bên cạnh đó, với tư cách là hầu tước Rosan, điều quan trọng nhất là bệ hạ sẽ cảm thấy thoải mái khi ở đây. Thần có nhất thiết phải làm ầm ĩ lên chỉ vì một điều cỏn con như vậy?"

Hoàng đế mỉm cười.

"Con có một trái tim đáng ca ngợi."

Artizea cúi đầu cung kính.

"Nhưng đó là lỗi của ta vì đã không quản giáo Charlotte. Con bé rất xinh đẹp, nhưng cũng rất bạo lực bởi vì sự giáo dưỡng của con bé. Bây giờ, con bé đã có 3 đứa con, con bé cũng nên sửa lại cái tính khí của mình một chút rồi. Ta thấy có lỗi khi con bé đã làm tổn thương khuôn mặt của một thiếu nữ. Hãy hỏi với ta bất cứ gì con muốn. Nghĩ lại, ta thậm chí còn chưa tặng quà sinh nhật cho con."

Mặc dù Hoàng đế nói vậy, nhưng ông ta chưa bao giờ quan tâm đến sinh nhật của Artizea.

Artizea ngạc nhiên vì vận may bất ngờ này. Tuy nhiên, cô sẽ không phạm sai lầm yêu cầu một món quà ngay lúc này.

"Và, với tất cả sự tôn trọng, thần mong người hãy nhận lấy món quà mà thần đã chuẩn bị trước."

"Quà? Cho ta?"

"Dạ vâng, Bệ hạ. Trên thực tế, đó là món quà mà thần đã chuẩn bị để tặng mẹ nhân ngày sinh nhật của mình như một sự cảm ơn vì đã sinh ra thần, nhưng đây là một cặp phục sức dành cho cha mẹ."

Artizea cúi đầu với sự hối tiếc sâu sắc.

"Nhưng thần không biết nên đưa chiếc còn lại cho ai ạ. Mặc dù vậy, khi thần chuẩn bị nó, thần đã nghĩ về Bệ hạ, nhưng thần thậm chí không thể tặng nó cho mẹ mình bởi vì thần không chắc chắn cho lắm. Nếu người đồng ý, thần sẽ rất vui."

"Ha ha."

Hoàng đế cười sảng khoái.

"Nếu nó là phục sức cho cha mẹ, điều này không có nghĩa nó là phục sức dành cho cặp đôi? Làm thế nào mà ta có thể từ chối sử dụng một phục sức cho các cặp đôi với Miraila? Mang nó ra đây nào."

Artizea nháy mắt với Alice đang đứng ở một góc tiền sảnh, quan sát tình hình. Alice đến để báo cáo sau khi phân chia xong số tiền đút lót cho những người hầu, nhưng cô ấy chỉ đứng nhìn từ xa khi chứng kiến việc này.

Alice vội vã trở về phòng của Artizea mang ra món quà đã chuẩn bị trước.

Trong khi đó, Hoàng đế đã bước xuống cầu thang và yên vị trên chiếc sofa trong tiền sảnh.

Artizea cầm lấy hộp quà mà Alice đem tới và cận thận mang nó đến trước mặt Hoàng đế. Bên trong là một đôi trâm cài áo lớn màu hổ phách. Hoàng đế lấy chiếc cài áo của phụ nữ và cài lên cổ áo của Miraila. Sau đó, ông ta cũng tự đeo chiếc còn lại lên áo của mình.

Ông ta mỉm cười với Artizea.

"Đừng cẩn thận như vậy. Con là con gái Miraila thì cũng như là con gái của ta."

"Thần rất vinh dự."

Artizea nói một cách cẩn thận.

Trong quá khứ, cô rất mong muốn được nghe những lời này. Cô muốn trở thành một phần "gia đình" của Miraila và Lawrence. Nhưng cuối cùng, cái gia đình mà cô đã tưởng tượng chỉ là một ảo tưởng ngọt ngào.

"Vậy, chúng ta đi xem nhạc kịch bây giờ chứ?"

"Được ạ."

Miraila lạnh lùng nhìn Artizea khi bà ta đứng lên và nắm lấy tay Hoàng đế. Tuy nhiên, dường như rất thích chiếc cài áo, sự hài lòng thể hiện rõ mồn một trên mặt ông ta.

Artizea quỳ xuống và cúi đầu, chờ hai người rời đi. Bây giờ với điều đó, Hoàng đế sẽ cảm thấy mắc nợ cô vì sự việc ngày hôm nay, chứ không phải Miraila. Dù đây chỉ là một cảm xúc nhất thời, nhưng nó cũng là một lợi ích lớn.