Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 132: Màu Nước Mắt




Lưu Thiên Đông gắng sức thoát khỏi tay của Triệu Giai, cắn chặt răng cố lao về phía trước. Ánh mắt đảo quanh khắp nơi rồi lên tiếng.

- Đằng kia, chúng ta qua đó trốn.

Đúng lúc này, đám đàn em của Mạc Thiên Lãnh hùng hổ lao tới, chúng tản ra các nơi điên cuồng tìm kiếm.

Những khu nhà bỏ hoang phía trước không hề có một vị trí nào để ẩn nấp, Lưu Thiên Đông và Triệu Giai vội vàng vòng ra phía sau lùm cây, phát hiện ra nơi đó có một gò đất nhô lên, bên dưới để lộ ra miệng cửa hang, hai người họ nhanh chóng lao tới, tuy nhiên chổ đó lại rất hẹp chỉ có thể đủ cho một người ẩn nấp. Lưu Thiên Đông phút chốc sững người, cổ họng khô rát nuốt xuống một cách khó khăn, hắn vội vàng đẩy Triệu Giai vào bên trong.

- Cô mau vào đó đi.

Triệu Giai hoảng sợ túm lấy tà áo của Lưu Thiên Đông, khóc nấc lên.

- Còn anh thì sao?

- Chổ này không đủ cho hai chúng ta, tôi sẽ đi tìm nơi khác.

- Không được!. Bọn chúng sắp đuổi tới đây rồi, hay anh mau trốn vào đây... một mình tôi sợ lắm...huhu...

Triệu Giai liên tục lắc đầu, nắm chặt lấy tà áo Lưu Thiên Đông không chịu buông.

- Triệu Giai, mau buông ra, còn chần chừ cả hai chúng ta sẽ đều sẽ chết đấy.

- Không.... tôi sợ lắm...đừng bỏ tôi ở lại đây...huhu...

- Buông ra!

Lưu Thiên Đông nắm chặt lấy tay Triệu Giai hất ra ngoài, giận dữ quát lên. Tâm trí hắn bây giờ còn hoảng loạn hơn Triệu Giai rất nhiều. Hắn quay người, vơ vội lùm cây xung quanh mà nhổ lên, có những cây mới mọc mầm gai, đâm vào da thịt hắn đến đau buốt. Lưu Thiên Đông ôm chúng đến, đặt trước miệng cửa hang, phủ lấp đi bóng dáng của Triệu Giai đang khóc nức nở.

Đúng lúc này, tiếng bước chân và âm thanh của đám người áo đen càng lúc càng gần, Triệu Giai ngồi bên trong, tay túm chặt lấy thân váy kêu lên run sợ.

- Lưu Thiên Đông... Lưu Thiên Đông...

Lưu Thiên Đông thở một cách khó khăn, nắm chặt bàn tay dính đầy vệt máu khô lên tiếng.

"Triệu Giai, là tôi đã lôi cô vào nguy hiểm, là tôi vì lòng tham mà bắt cô giữ lại đứa bé, đẩy cô đến với Mạc Tư Hàn....Triệu Giai…xin lỗi, hãy thay tôi nói với đứa bé, rằng Lưu Thiên Đông không xứng làm cha nó, là tôi có lỗi với các người, thật sự xin lỗi.

Nói xong, Lưu Thiên Đông ngước đầu nhìn lên bầu trời u ám, nhắm mắt hít một hơi "Mạc Tư Hàn, cầu mong cậu hãy cứu lấy mẹ con Triệu Giai"

- Đằng kia!. Tôi đã thấy bóng bọn chúng, mau đuổi theo.

Tiếng la hét vang lên náo loạn khu rừng, Triệu Giai nép chặt người vào bên trong đất đá mà nín thở, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt, cô ta cắn chặt môi, chỉ dám bẩm lẩm cái tên "Lưu Thiên Đông"

- Dù có xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối không được chạy ra biết chưa?

- Lưu Thiên Đông....cẩn thận...

Lưu Thiên Đông không kịp suy nghĩ gì thêm, cắn răng lết cái chân bị thương chạy về hướng khác, trong đầu chỉ có duy nhất một mục đích, phải cố gắng chạy khỏi nơi ẩn náu của Triệu Giai càng xa càng tốt.

Mây đen kéo đến, chỉ trong phút chốc toàn bộ xung quanh bao phủ một màu tăm tối, lạnh lẽo. Tiếng la hét của đám người đó càng lúc càng gần hơn, thay vào đó sức của Lưu Thiên Đông thì càng lúc càng cạn kiệt hơn.

- Đứng lại! Thằng khốn kia, đứng lại!

Lưu Thiên Đông toàn thân đau đớn đến mức không thể chạy nỗi, hắn mệt mỏi bước từng bước chậm chạp, mồi hôi và máu đều hoà chung với nhau. Sau cùng ngẩng cao đầu, để gió lạnh thổi qua từng chân tóc, nhìn ngắm bầu trời phía xa loé lên một màu đỏ rồi bình thản quay người.

"Đoàng"

"Uỳnh"

Tiếng súng nổ hoà cùng tiếng sấm vang lên làm chấn động cả một vùng.

Viên đạn ghim vào giữa ngực của Lưu Thiên Đông, hắn đau đớn mở to mắt ngước nhìn rồi, rồi nhanh chóng ngã người về sau.

Một tên trong đám đàn em của Mạc Thiên Lãnh chạy tới kiểm tra, sau khi xác nhận Lưu Thiên Đông đã chết, bọn chúng liền vội vàng chạy đi tìm kiếm Triệu Giai.

Trời bắt đầu đổ mưa, thi thể Lưu Thiên Đông bị chúng vứt lại ở trong rừng, lạnh lẽo và cô độc, từng hạt mưa xối thẳng vào hắn, gột đi vết máu đang chảy trên ngực, rồi thấm sâu vào lòng đất đầy bi thương.

Hắn ngay từ đầu chỉ rung động với một mình Tịnh Kỳ, đó là người con gái khiến hắn mong muốn ở bên cạnh. Bản thân hắn chưa hề yêu Triệu Giai, lại chỉ xem cô là công cụ lợi dụng. Nhưng đến cuối cùng, người theo bên cuộc đời hắn lại chỉ có mình cô.

Nếu như thời gian một lần nữa quay lại, có lẽ hắn sẽ trân trọng mọi thứ hơn.

Triệu Giai nghe tiếng súng nổ bên ngoài, tim liền thắt lại, chỉ biết mím chặt môi co mình vào góc ngồi khóc. Cô biết phát súng đó chắc chắn là dành cho Lưu Thiên Đông, vậy là vừa rồi hắn còn bên cạnh cô, nhưng phút chốc đã ra đi mãi mãi.

Cô từ đầu chỉ yêu một mình Mạc Tư Hàn, nên chỉ nuôi giấc mộng trở thành nữ nhân của anh, Bản thân đối với Lưu Thiên Đông không hề vừa mắt, lại chỉ xem hắn là kẻ đồng loã. Nhưng đến cuối cùng, người bảo vệ cô lại chỉ có mình hắn.

Nếu như thời gian một lần nữa quay lại, cô sẽ từ bỏ tham vọng mà lựa chọn cuộc sống an nhiên hơn.

Cuối cùng, Triệu Giai vẫn bị đám đàn em của Mạc Thiên Lãnh bắt lại, chúng ném cô vào bên trong gian nhà hoang, mặc cho cô gào khóc van xin, bọn chúng vẫn thay nhau cưỡng bức Triệu Giai, cô không chịu được đau đớn mà ngất đi.

Chỉ chừng vài phút sau, thì nhóm người của Mạc Tư Hàn tấn công vào, cuộc nổ súng xé tan màn mưa, vang vọng khắp không gian những âm thanh chết chóc. Riêng Mạc Thiên Lãnh bị bắt ngay tại chổ, còn đám đàn em của hắn hung hăng đánh trả nên không một ai còn sống sót.

Lúc bọn họ phát hiện ra Triệu Giai thì cô đang trong tình trạng rất nguy kịch, sau khi đưa vào viện cấp cứu thì bác sĩ thông báo Triệu Giai đã sảy thai, do bị chấn thương quá nặng từ việc bạo lực quan hệ, nên cổ tử cung bị nhiễm trùng nặng, buộc phải cắt bỏ hoàn toàn mới có thể giữ lại được tính mạng.

Sau này, bị chấn thương tâm lí nặng nề, cộng với việc mất khả năng làm mẹ. Triệu Giai rơi vào trầm cảm rồi hoá điên.