Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 24: Van Xin Ư? Muộn Rồi!




"BẠCH TỬ PHONG!"

Thiên Uyển cùng đám bạn của cô ta kêu lên một cách kinh ngạc.

Bạch Tử phong đứng ngay trước cửa mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm chiếc áo phông trắng bên trong, anh vội vàng chạy lại cầm tay Thiên Uyển đẩy mạnh cô ta ra ngoài. Thiên Uyển cả người đập mạnh xuống sàn con dao theo đó bay ra xa, mấy đứa con gái hoảng sợ vội vàng chạy lại đỡ cô ta dậy.

Bạch Tử Phong ngồi xuống đỡ lấy vai Tịnh Kỳ, hơi thở hổn hển hỏi:

- Không sao chứ?

Cô lắc đầu từ từ đứng dậy.

- Mặt em...

- Mẹ kiếp! Lũ đàn bà này.

Tử Phong nghiến chặt răng nhìn về phía bọn người Lưu Thiên Uyển, bọn chúng thấy vậy liền co rúm lại một chổ, vẻ mặt đầy sợ hãi.

- Sao có thể chứ ?

- Tại sao lại là Bạch Tử Phong?

- Sao nó lại dám, con khốn đần độn đó!

Thiên Uyển tức giận nói với đám bạn của ả, thấy Tử Phòng nhìn qua liền quay về dáng vẻ vô tội.

- Tử Phong, không như những gì anh nghĩ, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!

- Em là Lưu Thiên Uyển hoa khôi đại học A, là con gái của tập đoàn Lưu Thiên. Trước đây chúng ta đã gặp nhau, anh còn khen em dịu dàng, xinh đẹp, anh vẫn nhớ chứ?

Tử Phong tỏ ra coi thường nhìn cô ả.

- Dịu dàng, xinh đẹp ư?. Chó mèo gì cũng có thể tự nhận được sao?

- Thật không biết hổ thẹn!

- Tử Phong, em... thật ra... em rất thích anh, là đã yêu anh từ lâu rồi.

Thiên Uyển vẻ mặt đau khổ còn cố ngượng cười thổ lộ.

- Tấm lòng tàn độc của Lưu tiểu thư đây, Tử Phong tôi thật không dám nhận.

- Tử Phong.

Tịnh Kỳ cầm tà áo khoác ngoài của anh giật giật.

Tử Phong tỏ ra hãnh diện thầm nghĩ "Tịnh Kỳ, không cần lo sợ, để anh thay em cho đám phụ nữ này biết thế nào là sự trả thù cay độc nhất".

- Cho em mượn áo.

- HẢ?

Tử Phong nhìn Tịnh Kỳ ngơ ngác, sau đó mới để ý đến chiếc sơ mi mỏng đã bị nước làm cho bó sát lấy cơ thể cô, cơ hồ lộ ra chiếc áo bên trong đó.

- À... ờ... đợi anh...

Tử Phong có phần xấu hổ, động tác lúng túng cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài đưa cho Tịnh Kỳ.

Cô đưa tay nhận lấy, tay còn lại muốn giơ lên mà cơn đau vẫn chưa thể nào giảm bớt, thấy biểu hiện có vẻ khó khăn, Tử Phong lo lắng hỏi:

- Tay em bị thương sao?

- Vâng, có hơi bất tiện.

Cô gượng ngùng gật đầu.

- Để anh, đừng cử động.

Tử Phong nhẹ nhàng, động tác cẩn thận mặc áo vào cho cô.

- Cảm ơn.

Tịnh Kỳ cảm thấy trong lòng thật an toàn, khoé miệng cong lên thành nụ cười. Tử Phong liền đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc còn ướt của cô.

Thiên Uyển đứng nhìn hai người bọn họ tâm trạng vừa đau lòng vừa đố kị xen lẫn sự căm hận đối với Tịnh Kỳ. Đôi mắt ánh lên sự giận giữ điên cuồng.

- Bạch Tử Phong, cô ta có gì hơn Lưu Thiên Uyển em chứ?

Tử Phong nhếch miệng khẽ thở ra một nhịp.

- Cô ấy cái gì cũng hơn,chỉ thủ đoạn bỉ ổi là không bằng cô mà thôi.

- Anh...

- Anh thật sự yêu loại người như cô ta?

Thiên Uyển chỉ tay về phía Tịnh Kỳ, giọng điệu không cam tâm mà chất vấn.

- ...

Thấy Tử Phong im lặng không trả lời, Thiên Uyển toan vội hé lên cười...

- Yêu chứ!

Nụ cười bổng vội tắt ngay.

- Chỉ là...

Tử Phong quay qua nhìn Tịnh Kỳ vẻ mặt cô lúc này không chút biểu cảm.

- Cô ấy lại không yêu tôi.

Anh mĩm cười nói như nửa thật nửa đùa.

- Ban nãy nó dám thừa nhận là yêu anh, Tử Phong anh bị nó lừa rồi, đây chính là thủ đoạn của nó.

- Bạch Tử Phong, anh đừng để vẻ ngoài của nó mê hoặc, nó là con đàn bà lẳng lơ, là loại thủ đoạn vô liêm sỉ, anh không biết nó đã cặp kè với bao nhiêu người rồi đâu.

- Nó...

"BỐPPPPP"

Tịnh Kỳ cho Thiên Uyển ăn ngay một cái tát cực mạnh.

- Mày...

"BỐPPPPP"

- MÀY DÁM...

"BỐPPPPP"

Liên tiếp những cú bạt tai nã thẳng vào mặt Thiên Uyển, khiến cô ả say xẩm không kịp định thần. Đám bạn bên cạnh định lao vào giúp đỡ, vừa nhấc chân lên đã bị Tử Phong phóng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo, tất cả run sợ không dám có hành động gì nữa.

Tịnh Kỳ đá mạnh vào khớp gối Thiên Uyển, cô ta liền mất thăng bằng ngã khuỵ xuống, nhanh như chớp Tịnh Kỳ vòng người ra phía sau, kẹp chặt 2 chân Thiên Uyển bằng 2 chân của mình, túm tóc cô ả giật ngược ra sau.

- ÁAAAA...

Thiên Uyển bắt đầu kêu lên, đưa 2 tay giữ lấy mái tóc đang bị cô kéo căng ra.

Tịnh Kỳ từ từ đẩy mũi dao dọc giấy, đưa đến bên má của Thiên Uyển.

Cô ả mặt không còn giọt máu hoảng sợ la lên.

- KHÔNGGGG... KHÔNGG ĐƯỢC!

- Tịnh Kỳ không được, tao sai rồi, tao sai rồi.

- Tao không nên làm thế với mày, tha cho tao đi... tha cho tao.

Thiên Uyển lúc thì chấp 2 tay van xin lúc thì đưa một tay túm tóc 1 tay giơ về phía con dao miệng không ngừng khóc lóc la hét. Đám người bên cạnh run sợ, nước mắt ngắn nước mắt dài cũng thêm vào van xin cho cô.

Bạch Tử Phong hiểu rõ bản chất của Tịnh Kỳ con người cô yêu ghét phân minh, phàm đã đụng đến cô thì không cách nào bỏ qua được.

Tịnh Kỳ càng kéo mạnh hơn, dùng giọng lạnh lùng tuyên bố.

- Những cái tát ấy mày đã trả gấp đôi, cũng như nó, vết rạch này buộc phải trả lại tao 2 lần.

- KHÔNG ĐƯỢC ĐÂUUU....

- Xin lỗi, xin lỗi..., tao sai rồi!

Nước mắt Thiên Uyển giàn dụa gò má, cô chấp 2 tay ra xoa xoa trước mặt mà van xin Tịnh Kỳ.

- Tay tao đang bị thương, nên khả năng sẽ vẽ rất xấu, nhưng yên tâm tao sẽ không vẽ nó ngay trên má đâu. Tao chỉ muốn mày ghi nhớ những gì đã làm với tao thì sẽ có kết cục như thế nào.

- Tịnh Kỳ, tha cho tao, sau này tao sẽ không bao giờ đụng đến mày nữa.

Thiên Uyển rướn mắt lên đầy hi vọng nhìn cô.

- Muộn Rồi.

Vừa dứt lời, cô lạnh lùng đưa lưỡi dao lên.

"XOẸT, XOẸT"

- KHÔNGGG..., tao nói là không được cơ mà...

- Sao mày dám... không được đâu... không thể nào...

Thiên Uyển ngồi thất thần dưới sàn, sau đó vội vàng đứng dậy chạy về phía tấm gương lớn ở bàn hoá trang.

- AAAAAA...

Ả ta kinh hãi lùi lại đụng phải chiếc ghế đặt ở đó liền loạng choạng ngã xuống, đám bạn thấy vậy người thì chạy lại đỡ, kẻ thì lục tìm khăn tay để cầm vết thương.

Dù sao Tịnh Kỳ cũng chỉ rạch một chữ thập nhỏ ngay sát gần tai, nếu như cô muốn trả thù thì e rằng bấy nhiêu đó sợ là không đủ.

Mặc cho cô ả la hét Tịnh Kỳ và Bạch Tử Phong đã rời đi từ lúc nào.