Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 106: Trầm vô lại ức hiếp người




Lý Minh Kỳ há miệng thở dốc, giật lấy chăn gấm, quấn mình thành một cái kén, bên trong truyền đến tiếng nàng rầu rĩ, “Trầm Ngạn Khanh, giờ thiếp đang rất tức giận, không muốn nói đạo lý với chàng, cũng không muốn nhìn thấy chàng, lại càng không muốn nghe chàng nói.” Nói trắng ra như thế, chỉ thiếu chút nữa là hét ‘chàng cút đi’.

Lý Minh Kỳ vuốt ngực mình, tim đập khá nhanh, thực ra cũng không quá tức giận, chỉ là có chút uất ức, lần nào cũng bị hắn ức hiếp quá quắc, việc gì cũng bị hắn giấu giếm, thật khiến người ta uất ức, nàng phải đoạt lại quyền chủ động. Lý tưởng thực tốt, mỗi lần đối mặt với da mặt dày của hắn, cảm giác vô lực luôn dâng lên thật cao, bị hắn ăn sạch sành sanh, thật là quá đủ.

Trầm Ngạn Khanh vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời tim lại mềm đi, ngứa ngáy, thật sự hận không thể giờ giờ khắc khắc ôm lấy nàng, hôn nàng, muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp.

Nương tử thật sự nổi nóng rồi sao? Xem bộ dạng hình như là thật, “Kỳ Kỳ, vi phu sai rồi.”

Lý Minh Kỳ không muốn nhịn cơn giận bốc cao này xuống, nàng quấn chăn, quay đầu vào trong, quyết định không để ý tới hắn.

Trầm Ngạn Khanh thực thức thời, sờ sờ cằm mình, cười bí hiểm, “Kỳ Kỳ, nàng đừng buồn bực, lát nữa nàng hãy ăn điểm tâm thật ngon, ta xử lý mọi việc xong xuôi sẽ đến đưa nàng đi gặp sư phụ, ngoan nhé.” Trong cung quả thật còn chút việc phải xử lý, hắn không trêu nàng nữa.

Khóe môi Thẩm cung chủ vẫn lộ ý cười, cũng không gọi hạ nhân hầu hạ, tự mình từ tốn mặc quần áo. Khi mặc xong, nương tử nhà mình vẫn không thò đầu ra, kẻ xấu xa này lại nhịn không được mà muốn trêu chọc nàng, ôm cả người nàng vào lòng, kéo chăn, muốn hôn, “Nương tử, phu quân phải đi rồi, hôn một cái tạm biệt đi.”

Lý Minh Kỳ chui trong chăn đến mức mặt đỏ tai hồng, chắc là mắt nàng mù rồi, sao trước kia lại có thể cảm thấy hắn thật lạnh lùng, tuy rằng có hơi tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối là loại người nói năng cẩn trọng chứ? Hết thảy đều là giả vờ đứng đắn, hai tay bị hắn quấn trong chăn, không cách nào đẩy ra, nàng mím môi cắn răng lắc đầu, chỉ là như vậy cũng không ngăn được hắn xâm lược.

Hôn xong, Lý Minh Kỳ trực tiếp lui ra, nghiến răng nghiến lợi, “Cút.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai tròng mắt ngập nước ẩn chứa tình cảm, không chút giận dữ.

Trầm Ngạn Khanh chiếm được lợi bèn thu tay, hôn lên trán nàng, “Được rồi, vi phu cút đây, nàng ngoan ngoãn chờ vi phu về nhé.”

Lý Minh Kỳ hai mắt rưng rưng, trực tiếp ném một cái gối thêu hoa qua, “Họ Trầm kia, đừng để thiếp nhìn thấy mặt chàng.”

Trầm Ngạn Khanh cười ha ha, chút đau đớn đó hắn thật không để vào mắt, ngoan ngoãn đứng đó chẳng những không trốn còn phối hợp kêu đau một tiếng. Cuối cùng khi nương tử nhà mình vừa khinh bỉ vừa chịu thua hạ tầm mắt, mới vừa lòng thỏa ý ôm gối bước ra khỏi phòng ngủ.

Cả buổi sáng Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều hầu ở ngoài phòng, đã chuẩn bị xong nước rửa mặt, chờ hai người rời giường, thấy Trầm Ngạn Khanh bước ra, lập tức hành lễ, “Cung chủ, để bọn nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu.”

Tâm tình Trầm Ngạn Khanh cực tốt, thoải mái gật gật đầu, đưa cái gối trong tay cho Phượng Nhã. Nhìn hai tỷ muội, thấp giọng dặn dò: “Chuyện đêm qua, không được lắm miệng.” Hắn đã quyết định không cho nàng biết, chuyện trong U cốc rất loạn, nàng đang có mang, lại là người tinh tế, nói ra sẽ khiến nàng suy nghĩ lung tung.

Lúc Phượng Nhã chải đầu cho Trầm Ngạn Khanh, phì một tiếng suýt nữa bật cười, cũng may mà cung chủ nhà mình vẫn chú ý vào buồng trong, chờ khi chuẩn bị xong xuôi, nàng ta xin chỉ thị: “Cung chủ, ngài muốn dùng cơm trước không?”

Trầm Ngạn Khanh khoát tay áo, tỏ vẻ không cần, sửa sang tay áo lại một chút, trước khi ra cửa còn nhắn nhủ: “Hai người các ngươi vào hầu hạ đi, tuyết rơi đường trơn, nếu nàng muốn ra ngoài, cũng đừng đi quá xa.” Không cho nàng đi dạo xung quanh, chắc hẳn sẽ khiến nàng càng thêm nghi ngờ?

Hai nha đầu không dám nhìn hắn, cúi đầu nhịn cười, “Cung chủ yên tâm, bọn nô tỳ biết.”

Trầm Ngạn Khanh nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái, lại không biết kỳ quái ở đâu, xoay người ném chuyện này ra sau đầu. Chuyện xảy ra sáng nay, đã đủ vừa lòng, có thể khiến hắn vui vẻ cả ngày rồi.

”Tỷ tỷ, đừng cười nữa, chúng ta nhanh vào trong xem thử.” Phượng Ngọc lanh lợi tinh nghịch, mắt to đảo quanh, ngoài miệng khuyên tỷ tỷ, thật ra nàng ta cũng không nhịn nổi, phì một tiếng, cười thoải mái.

Hai tỷ muội vịn vai nhau, mắt đối mắt, đều có thể nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, “Tỷ tỷ, hôm nay trong cung nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

”Còn không phải sao, chủ nhân thực mạnh mẽ dứt khoát.” Phượng Nhã phụ họa một câu, tiếp theo vuốt vuốt cái bụng cười đến đau, “Được rồi, đừng cười nữa, chỉ mong cung chủ đừng tức giận.”

”Mặc kệ đi, trên mặt cung chủ chúng ta chưa từng xuất hiện loại biểu cảm nào khác, có nữ chủ nhân, cũng nên có chút dáng vẻ mới rồi.” Phượng Ngọc thè lưỡi, nâng tay vén rèm che, lôi kéo tỷ tỷ vào phòng trong.

Lý Minh Kỳ đảo con ngươi, từ trong chăn thò đầu ra, thấy người vào không phải là Trầm Ngạn Khanh, có chút thất vọng. Nàng lật chăn ngồi dậy, nghiến răng kèn kẹt, “Thẩm vô lại, Thẩm lưu manh, ta thật sự tức giận.”

Phượng Nhã và Phượng Ngọc đứng nghe mà không nhịn được cười, “Chủ nhân tốt à, để nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo.” Mặc dù ấm áp, dù sao vẫn là mùa đông, thân thể nàng lại không ngừng xảy ra chuyện, nên thận trọng.

”Chủ nhân, gối của ngài.” Phượng Ngọc vô cùng hồn nhiên, hai tay đưa cái gối về phía trước.

Lý Minh Kỳ cắn cắn môi, “Không được cười nhạo chủ nhân.”

”Chủ nhân tốt à, bọn nô tỳ đâu dám cười nhạo ngài, thật sự là rất sùng bái.” Phượng Ngọc bước lên sắp lại cái gối, vẻ mặt không nín được ý cười.

Lý Minh Kỳ nhìn hai tỷ muội một lần, phụng phịu, tỏ vẻ nghiêm túc hỏi:“Hai nha đầu các ngươi nhìn vào mắt ta, nói thật cho ta biết, rốt cuộc tối hôm qua ta đã bỏ lỡ việc gì?”

Hai nha đầu vờ nghiêm trang, Phượng Nhã nói: “Ngọc nhi, hôm qua muội có nghe thấy tiếng động kỳ quái nào không?” Chủ nhân tốt à, ngài vẫn còn chưa hết hi vọng sao?

Ngọc nhi cũng lộ vẻ mờ mịt, “Không có mà.” Tiếng phát ra từ giường của chủ nhân có tính không? Nếu thật hỏi ra những lời này, mặt chủ nhân nhất định sẽ đỏ bừng, nàng ta lại không khỏi nghĩ tới gương mặt của cung chủ, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, mặt của cung chủ, là ngài gây ra?” Như sợ bị cung chủ nghe được.

”Trầm Ngạn Khanh, sao chàng lại quay về.” Lý Minh Kỳ thầm hầm hừ, mặt biến sắc, ánh mắt dừng ở sau lưng hai tỷ muội.

Quả nhiên, Phượng Nhã và Phượng Ngọc chột dạ, cũng chẳng quan tâm xem có phải cung chủ đã quay lại hay không, xoay người cúi đầu quỳ xuống, “Bọn nô tỳ bái...”

Ơ? Sao không có ai?

Lý Minh Kỳ một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường, vui vẻ cười lộ hàm răng trắng.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc lau lau mồ hôi lạnh bị dọa ướt trán, đồng loạt vọt tới bên giường, bắt đầu làm nũng, “Chủ nhân tốt à, ngài hù chết bọn nô tỳ rồi, ngài lại còn cười.”

Phượng Ngọc vỗ vỗ ngực, “Chủ nhân, ngài ức hiếp người ta, Ngọc nhi không chịu đâu.”

Lý Minh Kỳ an ủi một phen, thầm nghĩ ai bảo các ngươi đều muốn gạt ta.

”Hai người các ngươi không nhắc nhở chàng sao?”

”Bọn nô tỳ không dám.” Phượng Nhã lắc lắc đầu, nghĩ, nếu nói ra, hôm nay cung chủ nhất định sẽ không rời phòng, đến lúc đó người đáng thương nhất định là chủ nhân.

”Ngoan, các ngươi yên tâm, ta sẽ không để chàng làm khó các ngươi.” Lý Minh Kỳ vui vẻ đủ rồi, rốt cục khôi phục chút tinh thần, mí mắt lim dim, nằm không muốn cử động.