Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 117: Mây mù tan hết chỉ còn cười vui (tiếp theo)




Lý Minh Kỳ che miệng cười, tiểu đồng bên cạnh nàng cũng cười theo, “Cung chủ phu nhân, cung chủ lợi hại hơn nhiều rồi, trước kia tổ sư nhường ngài ấy hai chân một tay, hơn nữa còn quy định được dùng bảy chiêu.”

”Trước kia là bao lâu?” Lý Minh Kỳ vô cùng tò mò, nhìn vẻ mặt tươi tắn của Trầm Ngạn Khanh, tâm tình của nàng cũng vui vẻ theo.

”Dạ, là một năm trước.” Tiểu Đồng nghĩ nghĩ, lập tức trương rộng tầm mắt, chỉ mới một năm? Tiến bộ có thể dùng thần tốc để hình dung.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên khâm phục của hắn ta, Lý Minh Kỳ cùng tự hào theo.

Vô Trần Tử cùng Trầm Ngạn Khanh từ giữa không trung nhảy xuống, Vô Trần Tử cười nói: “Minh Kỳ à, chuyện thứ ba vi sư muốn con đồng ý chính là, chuyện hôm nay ta nói với con, không được kể lại với Ngạn Khanh.”

Mặt Trầm Ngạn Khanh tối sầm, “Kỳ Kỳ, nàng nghe lời ai?”

Xong đời, khi khổng khi không dựa vào đâu mà chiến hỏa lại đổ lên người nàng, chịu đựng tầm mắt nóng rực của Trầm Ngạn Khanh truyền đến, kiên trì nói: “Sư phụ, Lão Nhân Gia ngài không muốn nói, thì cũng đừng gieo mầm tai họa, hay ngài đừng truyền thụ kiếm trận cho chàng là được.”

Không ngờ miệng lưỡi của tiểu nha đầu lợi hại đến vậy, đáng lẽ đã bị Ngạn Khanh ăn sạch sành sanh rồi, không ngờ cũng có chút khí thế, “Này, đây là bí kíp kiếm trận, cần bốn người đồng tâm hiệp lực mới có thể luyện thành.”

Trầm Ngạn Khanh nhận lấy, mặt lạnh băng không nói lời cảm tạ, “Sư phụ, ngài còn có việc gì không? Nếu không, bọn con xin cáo từ trước.”

Tầm mắt Vô Trần Tử đảo qua bụng Lý Minh Kỳ, khẽ gật đầu không ai nhận thấy, “Minh Kỳ, bảo vệ tốt huyết mạch hiếm có này, đứa bé này từ nhỏ đã bất phàm. Ngạn Khanh, ngày mai vi sư liền ngao du bốn biển, không rõ ngày về, trước khi đi chỉ có một câu muốn dặn dò con, mọi việc đều phải cân nhắc trước sau, nhớ kỹ chưa?”

”Sư phụ, sao lại muốn nhập thế?” Thầy trò liền tâm, bình thường tranh cãi ầm ĩ thế nào cũng được, đến thời điểm mấu chốt, cảm tình sâu hay cạn liền biểu hiện ra ngoài.

”Tầm tiên vấn đạo, tuân theo Thiên Cơ, nào có lắm tại sao như thế. Đi đi, các con xuống núi đi.” Dứt lời, xoay người trở về nhà cỏ, nhốt hai người ở bên ngoài.

Lý Minh Kỳ kéo tay áo hắn, “Ngạn Khanh, đừng lo lắng, sư phụ nói mọi việc tùy duyên, ông cũng có việc bản thân muốn làm, chúng ta cũng không thể làm thay.”

Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt mặt nàng, cũng an ủi nương tử, “Yên tâm đi, ta không sao.” Nói xong, hai gối quỳ xuống đất, cung kính dập đầu một cái.

Lúc Trầm Ngạn Khanh và Lý Minh Kỳ rời khỏi nhà tranh, sắc trời đã tối đen.

Lý Minh Kỳ nghĩ sẽ trực tiếp trở về, không ngờ rằng, Trầm Ngạn Khanh ôm nàng tản bộ trên vách núi trong rừng.

Bọn họ ôm nhau đứng nơi đỉnh núi, ngắm mặt trời chiều lặn về tây, ngắm tuyết nhẹ phủ bạc khắp rừng.

Dạo trong rừng, tai nghe triếng chim chóc trong trẻo, tuyết đọng rung động sột soạt dưới chân, nghe hắn kể lại chuyện rất nhiều năm trước.

Theo lý hẳn là rất lạnh, nhưng người tựa vào ngực hắn lại cảm thấy ấm, còn cảm thấy có chút đau lòng.

Lý Minh Kỳ ngẩng đầu từ trong lòng hắn, kiễng mũi chân hôn lên cằm hắn, “Ngạn Khanh, về sau thiếp sẽ đối xử với chàng thật tốt.”

Trầm Ngạn Khanh ôm sát nàng, môi hôn lên trán nàng, “Kỳ Kỳ, ta không chỉ muốn những thứ đó.” Muốn lòng của nàng, muốn tình yêu của nàng, muốn cả con người nàng, đã chờ thật lâu, bao giờ nàng mới đồng ý trao tặng?

Ngạn Khanh, đừng nóng vội, chàng muốn, hết thảy thiếp đều trao tặng, chỉ là lời giữ trong lòng, rất khó mở miệng, chàng hiểu không?

Lý Minh Kỳ giãy khỏi ngực hắn, chạy đến trước hắn, ác ý đá tuyết về phía hắn, “Ngạn Khanh, chàng đứng yên không được nhúc nhích.”

”Kỳ Kỳ, nàng chạy chậm thôi.”

Lý Minh Kỳ chỉ muốn phá vỡ trầm mặc, muốn di dời sự chú ý của hắn mà thôi, cười nắm hai nắm tuyết, nắn thành một quả cầu tuyết, “Chàng có biết không, sáng nay lúc nhìn thấy chàng ném người, thiếp vô cùng hâm mộ.”

Trừ yêu chìu còn có thể làm gì? Đương nhiên còn dung túng, giang rộng hai tay, “Ném đi, ta không né.” Xem nhẹ hết thảy bước từng bước đến gần nàng.

Tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp núi rừng, vạt váy tung bay kia, sợi tóc phơ phất kia, còn có khóe mắt đuôi lông mày ngập tràn vui vẻ kia, không hình ảnh nào không cuốn hút hắn.

Thịch... Thịch thịch... Thịch thịch thịch... Tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức hắn không nhịn được muốn cười sảng khoái thành tiếng, hắn cảm nhận được hạnh phúc tuyệt đối, “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ của ta.” Bổ nhào đến, từ phía sau ôm lấy lưng nàng, hôn nàng, cảm nhận được nàng.

Lý Minh Kỳ bởi vì vui vẻ mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong nháy mắt hắn ôm chầm lấy, nàng cười khom lưng, “Đừng náo loạn, bé con, bé con cử động.”

”Thật sao, ta sờ xem.” Bàn tay dày sờ lên bụng nàng, cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ đầu ngón tay, hơi nhíu mày, “Ở trong bụng mẹ cũng không ngoan, không chừng về sau sẽ bướng bỉnh.”

Xoay người, hai tay ôm cổ hắn, “Mặc kệ là nam hay nữ, chàng đều phải thích, không được ức hiếp, có nghe thấy không.”

”Nghe rồi, nương tử có lệnh, không dám không theo.” Ôm lấy nàng, xoay tròn trong rừng, nghe nàng cười vui vẻ.

Xuyên qua ngọn cây, nàng nhìn lên trời hô to, “Trầm Ngạn Khanh, chàng có vui không?”

Đổi lấy tiếng cười sang sảng liên tiếp của hắn, “Vui không gì sánh được.”

Lý Minh Kỳ duỗi tay lạnh lẽo chui vào quần áo của hắn, người nào đó không hề đề phòng, bị tay lạnh của nàng làm cho co rúm, cười mắng: “Cô bé xấu xa, cẩn thận coi chừng vi phu trừng trị nàng.”

So với xấu xa của chàng, nàng chỉ là đệ tử so cùng sư phụ thôi, ôm lấy đầu hắn, trán tựa trán, bốn mắt nhìn nhau. Lý Minh Kỳ đỏ mặt hôn lên môi hắn, chỉ chậm rãi chạm nhẹ bên ngoài, chờ khi Trầm Ngạn Khanh muốn hôn sâu, nàng đáng thương nói: “Phu quân, nương tử đói bụng.”

Trầm Ngạn Khanh điểm điểm lên mũi nàng, “Vi phu cũng đói bụng.”

Đói này là ‘đói’ nào, Lý Minh Kỳ nghe rất rõ, hiếm khi có lúc vui vẻ thoải mái, không muốn vận động tích cực với hắn, đành phải giả ngu, túm lỗ tai hắn thúc giục, “Mau buông thiếp xuống.”

Mặc kệ mây tan khói rã thế nào, nàng chỉ biết là, giờ này khắc này, trong mắt nàng có hắn, trong lòng cũng có hắn, bọn họ ôm nhau, cười vui, như thế là đủ.