Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 23: Chương 24: Sự Sống Và Cái Chết






Một nụ hôn ngọt ngào của một con người chỉ biết sống với giá lạnh. Một nụ hôn nhẹ nhàng như đủ làm dấy lên trong thâm tâm kẻ lén nhìn những toan tính quá đà.
Gấp nhẹ chiếc khăn trải bàn cuối cùng trong ngày, vị quản qia lâu năm nhà họ Hàn khẽ thờ dài. Đôi mắt tưởng chừng như đang nhìn chằm chằm vào chồng khăn trắng gập nếp giờ đây bỗng thật mơ hồ trong khoảng không xa xăm nào đó. Bà tựa hẳn người vào thành ghế, đưa bàn tay gầy gò lau nhẹ những giọt mồ hôi vội vã lấm tấm trên vầng trán thô nhăn nheo. Với một người đã quá quen với những công việc này như bà thì rõ ràng điều khiến bà mệt mỏi là một chuyện khác. Một khi tâm trí con người già cỗi đã chai sạn với giông tố cuộc đời như bà bị giao động thì "chuyện khác" ấy có lẽ là chuyện thực sự đáng sợ.
Chợt như vừa nhận ra điều gì đó, Hồ quản gia đứng phát dậy, rẽ lỗi thật nhanh đi về phía căn phòng nguy nga choáng ngập ánh đèn. Ko muốn để cho thứ ánh sáng chói lòa đó soi rõ bóng dáng mình, Hồ quản gia thận trọng nép người vào cánh cửa đang khép hờ, kìm nén từng hơi thở khô khốc của mình. Bên trong căn phòng ấy, vị chủ nhân mà bà một lòng tôn thờ đang rời khỏi đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn làm việc, đôi tay lạnh lẽo ôm trọn lấy vầng má ửng hồng của người vợ trẻ vẫn còn say cơn mộng mị. Có lẽ vì đã cảm nhận đười hơi lạnh từ đôi bàn tay ấy, thiếu phu nhân họ Hàn khẽ trở mình, rên ư ử vai tiếng rồi cuộn tròn tựa hồ tìm kiếm chút ấm áp mong manh. Khóe môi chàng trai cong lên nụ cười dịu dàng hiếm có, chạm nhẹ lên bờ má còn hằn vết cấu của anh lúc chiều. Một nụ hôn ngọt ngào của một con người chỉ biết sống với giá lạnh. Một nụ hôn nhẹ nhàng như đủ làm dấy lên trong thâm tâm kẻ lén nhìn những toan tính quá đà.
***
Lách người qua những dày bàn san sát nhau trong thứ đèn mờ ảo của quán cà phê quen thuộc, người con gái duyên dáng trong bộ cánh điệu đà theo đúng phong cách vị tiểu thư đài các nỏ nụ cười hạnh phúc khi nhác thấy bóng dáng của người con trai cô yêu.
-Gia Phong, cậu chờ lâu chưa vậy?_Gọi tên chàng trai một cách thân mật, cô gái ngồi xống chiến ghế bành màu đỏ sậm phía đối diện, một tay vuốt nhẹ lên mái tóc màu hạt dẻ hơi rối của mình, một tay vớ lấy tâm menu giữa bàn_Cậu uống gì chưa vậy, nghe nói họ vừa mới chế ra một đồ uống rất ngon đấy, hay tụi mình…

-Tớ đang rất bận, ko có đủ thời gian đâu_Mắt ko rời chiếc Markbook màu trắng trang nhã, Hàn Gia Phong lạnh lùng như tạt 1 gáo nước lạnh vào người Ngọc Thanh làm cô ta chợt sựng người trong giây lát.
-Cậu bận à? Bận làm việc hay bận chăm sóc Hà Hiểu Nghi thế?_Vẫn nở nụ cười quen thuộc, Ngọc Thanh đùa cợt hỏi dù trong cô đã có sẵn câu trả lời
-Nhuộm tóc rồi à?_Ko thèm trả lời câu hỏi của Ngọc Thanh, Gia Phong hỏi lại, vẫn cái giọng lạnh lùng khiến người khác ko thể cưỡng lại_Tóc trước đẹp hơn nhiều
-Cậu nghĩ thế à?_Lại đưa tay vuốt tóc, Ngọc Thanh cười hiền, nếu nhìn kĩ sẽ ko khó để nhận ra sự thất vọng trên khuôn mặt diễm lệ ấy_Tớ nghĩ tớ cần phải thay đổi, như cậu vậy, thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh hiện tại
-Hoàn cảnh hiện tại?_Nhướn mày nhìn Ngọc Thanh, Hàn Gia Phong ném ánh mắt khó hiểu về phía cô, dù vậy nhưng uy lực chất chứa trong nó vẫn ko hề suy giảm mà ngược lại
-Cậu yên tâm, chỉ là vẻ bề ngoài thôi, còn bản chất thì … vẫn vậy_Như thể đã quá quen sự chèn ép vô hình của con người đối diện, Lâm Ngọc Thanh thản nhiên đáp trả rồi quay đầu vè phía người phục vụ đang đứng cạnh, nhỏ nhẹ_Làm ơn cho em cốc cà phê đen nóng, ko đường

-Khẩu vị cũng thay đổi luôn cơ đấy, quay lại vấn đề, cậu bảo có chuyện muốn nói, vậy thì nói nhanh đi.
-Tớ biết người của công việc như cậu luôn bận rộn, nhưng bận tớ mức này thì hơi quá đáng đấy, dù tớ ko là gì của cậu nhưng ít nhất tớ cũng đã từng là người…
-Dài dòng quá, lạc đề rồi đấy_Tỏ vẻ khó chịu ra mặt, Gia Phong ngã người, hai tay đang vào nhau để trước ngực, giọng phán xét_Cậu và bọn chúng có liên quan phải ko?
-Nếu tớ nói đúng thì sao? Cậu sẽ phá hoại gia đình tớ như những gì cậu đang làm với họ à?_Sắc bén qua từng lời nói, Ngọc Thanh như thể đã dàn dựng trước ình một kịch bản hoàn chỉnh, có lẽ, việc ở bên cạnh Hàn Gia Phong quá lâu đã khiến cô, dù có ngốc nghếch cũng trở nên hiểm ác hơn nhiều
-Ra là thế, vậy chúng ta kết thúc câu chuyện ở đây, thời gian tớ giành cho cậu đã hết_Hàn Gia Phong đứng dậy khỏi ghế, dứt khoát như tác phong làm việc trước giờ của anh
-Gia Phong, tớ…_Ngay như tức thì, Lâm Ngọc Thanh nắm chặt lấy cánh tay đang buông lỏng của Hàn Gia Phong, giọng yếu ớt_Họ là bạn tớ
-Bạn? Bọn chúng à?_Hướng đôi mắt sâu đen lạnh thoáng ngờ vực của mình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này giỡ đã đầm đìa nước mắt của Ngọc Thanh, Gia Phong nhấn mạnh từ chữ, khích bác_Cậu mà cũng làm bạn với bọn chúng sao?

-Cậu… có, Chấn Vũ …cũng có, vậy sao tớ lại ko thể?_ Ngọc Thanh lí lẽ trong tiếng nấc
-Chỉ là…tớ ko ngờ cậu có thể làm bạn được với những kẻ chỉ biết ăn chơi, phá phách như bọn chúng thôi, lũ hạ cấp
-Ở đâu, khi nào, tớ cũng đơn độc, cậu, cả Chấn Vũ nữa, 2 người đâu còn biết đến sự tồn tại của tớ, cậu nghĩ tớ phải làm sao đây? Tớ ko muốn sống như thế_Ko thôi xiết chặt bàn tay lạnh lẽo, Ngọc Thanh đan những ngón tay của mình vào tay Gia Phong, cố níu kéo chút hơi ấm nhỏ nhoi...
-VIệc của Hà Hiểu Nghi là chủ ý của bạn cậu?_Rút tay ra bỏ vào túi, Hàn Gia Phong vẫn ko quên vấn đề chính, tiếp tục tra hỏi
-Ko phải đâu_Ngọc Thanh chậm rãi, ánh mắt si mê nhoè nước vẫn ko thôi hướng về người trước mặt_Cậu ko nên nghe từ một phía như thế, bạn tớ ko hề cố ý, dù họ có hư hỏng đi chăng nữa thì họ cũng đâu có gan chạm vào vợ cậu chứ, bọn dân đen luôn biết thân biết phận nên người chủ ý ko phải họ mà là Hà Hiểu Nghi , vợ cậu cơ
-Bọn chúng nói thế với cậu à?
-Ko, tớ nghĩ thế, nhưng dù họ có nói thế thì tớ vẫn ko thể ko tin vì đó là sự thật, tớ mong cậu bỏ qua chuyện này nếu ko ko chỉ họ bị nghi gián mà vợ cậu cũng bị liên luỵ đấy.

-Tớ ko thể tha thứ_Cong môi cười nửa miệng, Hàn Gia Phong thích thú đưa ra lời phán quyết cuối cùng của mình_Để đấu với tớ, cậu vẫn còn non lắm, Lâm Ngọc Thanh à
Quán cà phê ngày càng đông khách cũng là lúc cuộc thảo thuyết đến hồi kết thúc cùng với sự sững sờ của người còn lại, Gia Phong quay bước toan rời khỏi nơi đông người trước khi đám "chó săn" paparazi đánh hơi thấy, những bản hợp đồng cùng đống giấy tờ trên bàn làm việc đã quá đủ để khiến con người này mết mỏi nên tất nhiên, bây giờ anh cũng ko cần thêm một đống rắc rối nữa. Dù giận thì đối với Lâm Ngọc Thanh cũng ko là gì cả, lòng khao khát muốn chiếm đoạt trái tim của người mình yêu khiến cô vất hết đi mọi cảm xúc hận thù lẫn đau khổ và cả chính lòng tự trọng cao vùn vụt của mình lúc bấy giờ mà thay vào đó là sự quyết tâm và gan lì hiếm có, cô đã lấy hết can đảm để nắm lấy cánh tay anh một lần nữa. Theo phản xạ, Lâm Ngọc Thanh bật người dậy, có lẽ vì quá đột ngột, chiếc vai thôn gầy của cô ta chạm mạnh vào chiếc khay đựng tách cà phê nóng trên tay cô phục vụ vừa mới bưng đến chưa kịp đặt xuống. Chiếc li cà phê nóng hổi bay lên không trung rồi vỡ choang xuống đất trước khi trút hết giọt cà phê cuối cùng lên người vị tiểu thư đang luống cuống, làm bộ cánh trắng tao nhã bị hoen ố loang lỗ. Giật mình khi nghe tiếng li vỡ mạnh, hết thảy khách khứa trong quán bỏ dở chuyện của mình hướng mắt về phía xảy ra tiếng động, một số tỏ ra thương hại, một số khác lại cười giễu cợt trước cô nàng vụng về đang run rẩy đưa 2 cánh tay mình ôm lấy cơ thể. Cô ta ngồi phục xuống đất, để mặc những mạnh chai cứa vào da thịt, cúi gằm mặt như thể muốn giấu đi những giọt nước mắt tủi hổ chực trào ra….Đứng yên chiêm ngưỡng cả câu chuyện, lúc bấy giờ, Hàn Gia Phong mới lê bước khỏi chỗ, tiến đến gần Ngọc Thanh, anh đưa 2 cánh tay to khoẻ của mình ôm choàng lấy người cô rồi bế cô đến chiếc xe đen đã đậu sẵn ngoài cửa trong ánh mắt đa chiều của mọi người rồi mất hút…
Quán cà phê trở lại tĩnh lặng với sự tiếc nuối ko hiểu vì sao của một số người, nổi bật nhất là điệu cười ko rõ người hay quỷ của một cô gái với chúm tóc củ tỏi trên đâu và lời trăng trôi:
-Tôi nắm được thót anh rồi, Hàn Gia Phong, HoHoHo
Cánh cửa sắt được chạm trổ tinh vi qua bàn tay điêu luyện sắc sảo của những nghệ nhân nổi tiếng đã ẩn mình của Xứ hoa anh đào từ từ khép lại, đống kín như thế ko muốn để cho bất cứ ai xâm nhập vào vùng đất bên trong toà biết thự. Đoàn gia nhân nhanh chóng khuất mình sau những tán cây cao rậm rạp ngả về bên đường để làm những công việc đã được giao phó kĩ kàng, bằng mọi giá phải thật hoàn hảo như chính tôn chỉ ngàn đời của dòng họ Hàn Gia lừng lẫy.
Sau bữa sáng muộn, cô chủ nhỏ của toà biệt thự nằm phục người xuống chiếc giường quen thuộc còn đượm mùi nước xả vải rồi thiếp đi sau vài giây trở người. Có lẽ những viên thuốc ông bác sĩ già đã kê sẵn cho cô đã ngấm hoặc tác dụng phụ của nó quả mạnh khiến con người đang bị băng bó đầy mình ko còn kêu la khó chịu trước khi ngủ chìm vào mộng một cách dễ dàng. Mùi thảo dược được đốt lên cũng dần đậm theo từng giây phút trôi qua, như làn khói bao trùm lấy cả căn phòng nhỏ, làm mê muội cả những ai đang ngủ…
Kim phút thanh mảnh của chiếc đồng hồ Pháp TKXIX nặng nề nhích mình đến đích cuối cùng sau quãng hành trình dài của nó, như một món đồ chơi đã lên dây cót sẵn, tiếng chuông đồng hồ tự động cách lên một cách khô khốc bản nhạc kinh điển, len lỏi qua khắp mọi ngõ ngách của căn biệt thù dù xa hay gần. 12h, đã đến trưa đoàn gia nhân vẫn chưa trở về, bóng dáng cao to của bà quản gia già cũng chẳng thấy đâu nhưng cô chủ nhỏ thì vẫn vậy, vẫn chưa dứt khỏi cơn ngủ ngày. Sự cô độc tĩnh lặng nhưng uy nghi vẫn bao trùm lấy vùng đất nằm trong gia phả của Hàn Gia nhưng đó chỉ là vài giây trước, khi tiếng chuông vẫn còn réo rắt và tắt dần. Vài giây sau, lớp không gian đã được mặc định sắn bắt đầu đón chào sự gia nhập của cư dân mới, tiếng đế giày nện mạnh lên sàn gỗ, từng nhịp, từng nhịp, đều và dứt khoát. Bóng người đen mờ đổ oặp xuống sàn mỗi khi bặt gặp một mớ ánh sáng yếu ớt hắt vào. Bước chân người vẫn ko dừng lại, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, căn biết thự đồ sộ với cấu trúc phức tạp cùng diện tích cực khủng của nó cũng khó ngăn nổi bước chân ko chút do dự ấy, cứ như thể, con người đang hiện hữu ở đây đã quá quen với nó hoặc đã học thuộc lòng từng nơi trước khi liều mình đặt chân đến. Con người khả nghi bắt đầu dừng bước trước chiếc cửa mạ vàng bóng loáng ko chút bám bụi sau quãng đường dài cua vòng nhiều ngả, đưa cánh tay đeo găng đen vặn nhẹ ốc cửa, kẻ xâm nhập lọt hẳn người vào trong một cách dễ dàng chưa từng thấy, cũng phải thôi, đâu ai nghĩ sẽ có kẻ điên nào dám lảng vảng quanh đây chứ, nếu ko bị bắt bởi đội cảnh vệ đặc chủng trong lốt gia nhân thì cũng chết đói vì bị lạc. Nhưng có kẻ đã làm đuợc điều đó, phải nói hắn may mắn hay hắn là kẻ chu toàn đây? Chỉ chúa trời mới biết. Bây giờ, chúng ta cũng chỉ biết đuợc hắn đã vào được bên trong căn phòng nơi vị thiếu phu nhân họ Hàn đang thượng toạ. Đôi giày đen dính bùn đi vòng vòng quanh phòng như thể đang xem xét gì đó rồi tiến lại gần chiếc giường cổ kính. Hắn đưa tay nắm chặt chiếc gối trắng đang nằm trơ trọi bên cạnh con người giờ vẫn đang ngủ. Đặt nhẹ bao trọn lấy khuôn mặt vạn người mê và đè mạnh…Chẳng ai biết được điều gì sẽ xảy ra cho đến phút cuối cùng…