Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 64: Tình yêu chính là chúng ta hợp nhau




Edit + Beta: Vịt

"Ông đây không đi!"

Thích Thiên Bách gắt gao ôm lấy tay vịn cầu thang tầng 2, cho dù Lư Ninh kéo anh thế nào cũng không xuống lầu, hơn nữa Lư Ninh vừa kéo anh, anh liền kêu tới giống như giết heo, vừa tức giận vừa buồn bực: "Anh dựa vào cái gì phải để tên thần kinh họ Hạ kia trị liệu cho anh! Anh không có bệnh! Không đi!"

— Đầu óc Dư Ôn có phải não ngắn hay không! Cậu biết rõ mình khó chịu với họ Hạ còn để anh tới chỗ Hạ Quân Hoắc chữa bệnh, nếu như đối phương không phải Dư Ôn, anh khả năng đã tại chỗ đánh người.

Lư Ninh dở khóc dở cười mà đá Thích Thiên Bách một cước: "Đi khám tí có thể thế nào, anh đây gọi là giấu bệnh sợ thầy biết không. Anh không phải nói trước kia từng khám rất nhiều bác sĩ tâm lý cũng không có tác dụng sao, bác sĩ Hạ là bác sĩ khoa tâm thần tốt nhất Hạng thành, nói không chừng hắn phụ đạo cho anh một chút là có thể có hiệu quả.

"Khả năng hắn còn chưa phụ đạo cho anh anh đã nhịn không được đánh chết hắn!"

Thích Thiên Bách như cũ một bộ dầu muối không vào, anh lần này không ôm tay vịn cầu thang nữa, ôm lấy eo Lư Ninh: "Em rốt cuộc có rõ ràng hay không, thứ chứa đựng trong cái đầu này của anh không thể tùy tiện có thể để người khác nhìn, cơ mật quốc gia bên trong, họ Hạ trâu bò hơn nữa anh cũng không thể để cho hắn mở não anh ra."

Lư Ninh có chút dở khóc dở cười: "Người ta là bác sĩ khoa thần kinh, lại không mở sọ......"

"Không đi......"

"Không đi thì buông tay! Em đi làm!"

Cậu thấy Thích Thiên Bách kháng cự như vậy, cũng có chút bất đắc dĩ, đành phải nói: "Được rồi, anh không đi thì không đi. Bất quá vừa nãy nói là sự thật sao?"

Lư Ninh do dự một chút: "Mặc dù cũng có thể hiểu, nhưng mà các anh xuất hiện vấn đề tâm lý làm sao đây? Cũng không thể kéo dài không chữa."

— Lư Ninh luôn cảm thấy người thường xuyên làm công việc áp lực lớn nguy hiểm lớn cần định kỳ làm phụ đạo tâm lý, nếu không nhất định sẽ xảy ra vấn đề, giống như Thích Thiên Bách......

"Bộ đội bọn anh có chuyên nghiệp."

Thích Thiên Bách hừ lạnh một tiếng buông Lư Ninh ra, đứng dậy đi mặc áo khoác: "Anh cũng không phải là cự tuyệt trị liệu, không có tác dụng mà thôi. Bằng không anh làm sao sẽ bị em tóm chứ."

Lư Ninh nghe cảm thấy kỳ quặc, nhấc chân liền đạp lên người anh: "Ê! Rõ ràng là anh theo đuổi em mà!"

Thích Thiên Bách lập tức quay đầu lại, cười gian ôm lấy cậu: "Đúng, là anh theo đuổi em, em nói cái gì chính là cái đó."

Lư Ninh bị Thích Thiên Bách chặn trên tường hôn, hai người lại dính lấy một lát, cậu mới đẩy anh ra: "Đủ rồi đủ rồi, đi làm muộn rồi! Anh cũng nhanh đi làm tốt giám đốc của anh."

Lư Ninh thuận tay chỉnh cà vạt cho Thích Thiên Bách, sau đó chạy ra cửa, một lát sau cậu lại lật đật chạy về: "Tối nay về ăn cơm chứ?"

Thích Thiên Bách nhíu mày nói: "Về! Em tan làm sớm chút cho anh!"

Lư Ninh biến mất ở phía sau cửa, xa xa truyền đến một câu: "Biết rồi."

Thích Thiên Bách đứng ở cửa hồi lâu, thở dài cầm lấy áo gió treo ở cửa, kỳ thực anh cảm thấy có chút kỳ lạ, thái độ của Lư Ninh lúc trước đối với Hạ Quân Hoắc mặc dù không kính nhi viễn chi (*) như anh hi vọng, nhưng cũng không có bao nhiêu tín nhiệm, thậm chí nhắc tới người này Lư Ninh còn sẽ tỏ ra chút đề phòng, làm sao hiện tại trở nên tín nhiệm như vậy.

((*) kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi)

...... Không được, phải làm rõ mới được.

Thích Thiên Bách gọi một cú điện thoại, đối phương nhận rất nhanh.

"Hôm qua tới phòng khám bệnh của Hạ Quân Hoắc làm gì? Cậu quay được video không."

— Là mật thám mà Thích Thiên Bách sắp xếp, từ sau sự kiện sai lầm lần trước, đối phương không chủ động hồi báo tình hình của Lư Ninh với Thích Thiên Bách nữa, dù sao bị bắt một lần, cách quá gần......Thực sự sẽ dọa hắn chạy.

"Chỉ ở phòng khách tán gẫu, máy theo dõi vẫn mở."

"Gửi cái hôm qua cho tôi."

Thích Thiên Bách hiếm thấy tây trang giày da, bởi vì hôm nay có một cuộc họp quan trọng phải họp, anh tiếp nhận công ty cũng một đoạn thời gian rồi, hội nghị thường kỳ luôn phải họp. Nhưng nói cho cùng, Thích Thiên Bách kỳ thực cũng không thích ứng loại cuộc sống có bài có bản này, họp cũng không làm sao tích cực.

Video của mật thám rất nhanh gửi tới, Thích Thiên Bách cắm tai nghe vào, đặt mông ngồi trong ghế sofa — coi hành trình hằng ngày của người yêu là phim điện ảnh xem có chút biến thái...... Bất quá cũng là vì bảo vệ cậu, không có cách nào.

Đúng như theo lời mật thám, hình ảnh rất bình thường, mặc dù bởi vì nhân viên giám sát không có cách nào tới gần dẫn tới hình ảnh có chút mơ hồ, vẫn là nhìn ra được hai người đang làm gì. So với vở kịch lõa toàn bộ kích thích lần trước, hình ảnh lần này cực kỳ ôn hòa, ít nhất không kích thích Thích Thiên Bách nhảy dựng lên.

Hai người ngồi đối diện nói chuyện, không đầy một lát, Hạ Quân Hoắc đưa cho Lư Ninh một phần văn kiện, người sau nhận lấy văn kiện sau đó liền rời đi.

— Là báo cáo bệnh án của mẹ cậu, mà Lư Ninh nói sao?

Thích Thiên Bách bị nhen lên lòng hiếu kỳ, anh nhớ Lư Ninh đặt tài liệu kia trong ngăn kéo, còn khóa lại......

"Chậc, bệnh án mà thôi, còn khóa lại làm gì."

Thích Thiên Bách sờ cằm nói thầm hai tiếng, đột nhiên đứng lên nhìn về phía cửa sổ, sau đó rón ra rón rén mà trở lại phòng ngủ, từ trong ngăn kéo của mình lấy ra một cái chìa khóa dự phòng.

"Anh đảm bảo, anh chỉ nhìn một cái."

Thích Thiên Bách cầm cái chìa khóa kia hít sâu — Nếu để cho cậu biết mình lén lút lấy chìa khóa, nhất định sẽ làm ầm ĩ.

"Tui đây là bởi vì quan tâm bà xã, tui là chính nghĩa."

Thích Thiên Bách thôi miên chính mình tám trăm lần, sau đó dè dặt cắm chìa khóa vào trong lỗ khóa — Rất tốt, trong lỗ khóa không có ngòi bút chì, trên ngăn kéo cũng không kẹp sợi tóc, xem ra Lư Ninh vẫn là rất tín tưởng anh, cũng không có phòng bị.

Thích Thiên Bách tự mình thôi miên thành công, cẩn thận lấy bệnh án ra. Chắc là xem quá nhiều tiểu thuyết trinh thám làm cho anh trở nên thần kinh, Thích Thiên Bách lại không chết tâm mà kiểm tra bên trong bệnh án có kẹp sợi tóc hay không, phát hiện quả thật không có, anh mới mở cặp văn kiện kia ra.

Vận khí của anh rất tốt, tờ đầu tiên đã lật tới giám định người thân của Lư Ninh, Thích Thiên Bách nghi ngờ nhíu mày, cầm báo cáo giám định người thân lên nhìn kỹ.

— Báo cáo cũng là báo cáo bình thường, cái gì cũng không có.

— Chẳng lẽ thứ vừa nãy Hạ Quân Hoắc đưa cho Lư Ninh cũng không phải là bệnh án, mà là phần báo cáo này?

Kết quả biểu thị Ninh Kinh Hồng cùng với một cái tên không quen biết là quan hệ mẹ con, cũng may ảnh anh biết, người phụ nữ kia không phải mẹ Ninh sao?

Thích Thiên Bách khép cặp văn kiện lại, ổn thỏa mà đặt lại nguyên vị trí.

— Kỳ quái, cậu kiểm tra quan hệ người thân của mình và mẹ làm gì.

Thích Thiên Bách còn chưa nghĩ thông, điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên, là tài xế gọi tới.

"Thiếu gia, tôi tới dưới lầu rồi, hiện tại xuất phát chứ?"

Thích Thiên Bách vội vàng khóa ngăn kéo của Lư Ninh lại, sau đó ném chìa khóa dự phòng lại ngăn kéo của mình: "Tôi xuống ngay đây!"

— Lư Ninh từng nói cậu trước kia mất ký ức, chẳng lẽ ngay cả mẹ mình cũng quên, phải dựa vào tự mình giám định để xác nhận đối phương có phải mẹ cậu hay không? Di chứng tai nạn xe cộ của cậu còn rất nghiêm trọng......

Lư Ninh lại trễ giờ tới đơn vị, Liên Hồng Nhất làm phê bình kín đáo với cậu, nhưng cậu hiện tại dù gì cũng là vai chính của quán bar Ánh trăng, không phải vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, Liên Hồng Nhất đều nhắm một mắt mở một mắt.

"Bộp"

Sau khi chào hỏi với Liên Hồng Nhất, Lư Ninh liền trực tiếp chạy tới bàn làm việc của mình, trước mặt một quyển sách vỏ cứng rất dày, bên trên viết mấy chữ to rõ ràng "Tâm lý học sơ cấp".

— Thích Thiên Bách đã không thể tiếp nhận người khác làm phụ đạo tâm lý cho anh, vậy cậu tự mình nghiên cứu chút đi...... Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy AS - MR đơn thuần trị ngọn không trị gốc, vị đại thiếu gia này cũng là kẻ ai cũng không sợ, mình không thể mặc kệ anh không quản.

"Chậc......"

Hồi còn sống bởi vì bệnh đau đầu của mình tự mình nghiên cứu huyệt vị châm cứu thì thôi, kiếp này còn phải vì Thích Thiên Bách nghiên cứu tâm lý...... Loại lĩnh vực hoàn toàn xa lạ này cũng không biết phải tìm tòi bao lâu mới được.

Bất quá mua sách hợp tiêu chuẩn để xem dù sao cũng có còn hơn không, tốt hơn ở trên mạng tùy tiện tìm kiếm baidu.

"Biểu cảm...... Ám hiệu tâm lý...... Thôi miên? Chỉ điểm này?"

Lư Ninh nhìn trang mục lục nghi ngờ nói thầm — Cậu muốn biết nhất chính là phần thôi miên, bác sĩ tâm lý trên ti vi diễn rất thần kỳ, lúc vì bệnh nhân trị liệu có thể dẫn dắt bọn họ tiến vào một cảnh giới huyền diệu, sau đó tìm ra vấn đề trong tiềm thức của bọn họ, cũng giải quyết. Nếu như cậu học được thủ pháp này, nói không chừng có thể thử cho Thích Thiên Bách một lần.

Anh đây có tính là một loại của vết thương chiến tranh hay không?

Lư Ninh lắc lắc đầu — Vẫn là tiến hành từng bước đi, thường dân như cậu, đừng nghĩ một bước lên trời, vạn nhất học nghệ không tinh, dẫn Thích đại thiếu gia vào hoàn cảnh "Huyền diệu" nào đó không ra được làm sao đây.

"Kinh Hồng, bận rộn gì vậy?"

Cửa phòng nghỉ của Lư Ninh đột nhiên bị đẩy ra, Liên Hồng Nhất xuất hiện ở cửa, Lư Ninh phản xạ có điều kiện mà khép sách lại, cười nhìn về phía cô: "Xem tài liệu...... Chị Liên, dọa em giật nảy, có chuyện gì sao?"

"Biểu cảm của cậu giống y chị hồi bé bị mẹ chị tóm được vụng trộm xem TV."

Lư Ninh toét miệng cười với cô, có chút lúng túng, cậu vội vàng từ trên ghế mình ngồi đứng lên: "Mau ngồi mau ngồi, em thật sự tra tài liệu đấy, tâm lý học sơ cấp, em đây là vì sau này có thể nắm giữ tâm lý khách hàng tốt hơn mà đang cố gắng học tập."

Liên Hồng Nhất cười lắc lắc đầu: "Không ngồi, bên ngoài có người tìm, cậu đi xem chút đi. Aizz, cậu mặc dù không phụ trách sân khấu, nhưng rảnh rỗi, cũng đừng cứ im ỉm bên trong...... Thật là, lãng phí khuôn mặt này."

"......"

Nói giống như bảo cậu bán thân vậy.

Người tới lại là Trang Việt, từ sau sự kiện lần trước, hắn liền thường xuyên tới tìm Lư Ninh, tới lúc này Lư Ninh cũng không thể không thừa nhận — Khuôn mặt này của Ninh Kinh Hồng chính là thảo hỉ, hồi còn sống cậu giải quyết bao phiền toái cho Trang Việt, thằng cha này cũng không cả ngày đến tìm mình chơi a, dùng khuôn mặt của Ninh Kinh Hồng, hắn liền biến thành khách quen.

"Anh Trang, hôm nay uống gì?"

Lư Ninh ở trong lòng nói thầm, khách hàng rốt cục cũng là khách hàng, không có đạo lý đuổi khách.

"Giống trước kia."

Trang Việt nhìn khuôn mặt tươi cười của Lư Ninh một cái, tâm tình khó giải thích được cảm thấy dễ chịu theo.

"Ngài đối với rượu thật là chuyên tình."

Lư Ninh vừa nói vừa vừa tới tủ rượu lấy rượu, Trang Việt hình như muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ há miệng, không nói ra.

Lư Ninh rót rượu cho hắn, Trang Việt hồi lâu không động đậy, Lư Ninh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Anh Trang?"

Trang Việt trầm mặc một chút, ngẩng ngẩng cằm với Lư Ninh: "Tôi có việc muốn hỏi cậu......"

"Anh nói."

"Cậu...... Là đồng tính luyến sao?"

Lư Ninh nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc há miệng — Thật là trực tiếp, vị đại lão này chen ở giới giải trí thời gian cũng không ngắn, còn có thể giữ vững tấm lòng son như vậy, khó trách luôn bị người bôi đen.

Trang Việt đoán chừng cũng ý thức được "Trực tiếp" của mình, có chút không được tự nhiên, nhưng tiếp tục nói: "Ngày đó tôi nhìn thấy cậu và vị Thích gia kia......"

Lư Ninh sửng sốt một chút, vội vàng cắt đứt hắn: "Khụ...... Anh Trang."

— Không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng biểu tình trên mặt cậu đã đủ để nói rõ hết thảy.

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi còn tưởng mình nghĩ lầm, không nghĩ tới cậu thật sự có thể nhấc quan hệ với vị Thái tử gia này. Bất quá mấy người có tiền kia đa số đều là vui đùa chút mà thôi, cậu...... Cũng không nên quá nghiêm túc.""

Lư Ninh nghe ra đối phương là vì tốt cho cậu — Mặc dù lời không thể nào dễ nghe.

"Vâng, trong lòng em có tính toán."

Trang Việt sau khi nói xong thì không nói nữa, vô vị ngồi chỗ đó, Lư Ninh vội vàng bưng chén lên: "Đúng rồi, bộ điện ảnh mà anh Trang đợt trước quay, sắp chiếu phim rồi đi, lại phải lập ra kỳ tích phòng vé một lần?"

Trang Việt lung tung gật gật đầu, sau khi cụng chén với Lư Ninh, thở dài, "Tôi hôm nay tới là có chuyện nói với cậu...... Cũng không phải chuyện quá gấp, cậu lần trước nói đối với Ân Tiểu Dung cảm thấy hứng thú? Cô ta gần đây hình như quan hệ với Ninh Tuyết Phong không tốt lắm, hai người tan rồi. Quỹ của Ninh Tuyết Phong xảy ra chút tình huống......"

Hắn có lẽ cảm thấy Lư Ninh mặc dù ngoài mặt cùng Ninh Tuyết Phong quan hệ không tốt, nhưng nói thế nào bọn họ cũng là cha con trên huyết thống, loại tin tức này vẫn là để cậu biết tốt hơn.

"Cái này...... Xảy ra tình huống gì?"

— Lư Ninh đương nhiên cảm thấy hứng thú, cậu tha thiết mong chờ tống Ninh Tuyết Phong vào ngục, đang lo không có cơ hội.

"Cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng chuyện bị đè xuống rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, cậu yên tâm đi."

Lư Ninh bất động thanh sắc gật đầu, lại cầm chén rượu lên, muốn rót một chén cho Trang Việt.

Chai rượu bị cản lại.

"Không uống nữa, lát nữa còn có việc."

Trang Việt trong nháy mắt cách cậu rất gần, khoảng cách gần như vậy nhìn Lư Ninh, ánh mắt giấu ở dưới mũ lưỡi trai, làm cho người ta có chút nhìn không hiểu.

Lư Ninh sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

Trang Việt đứng lên: "Thời gian không còn sớm."

Lư Ninh theo Trang Việt đứng lên, cười nói: "Vâng, em tiễn anh Trang."

Trang Việt lắc lắc đầu, không để cho Lư Ninh cùng đi, hắn đi ra ngoài hai bước, sau đó quay đầu lại liếc về phía cậu: "Sau này tôi có lẽ không trở lại nữa."

"......"

Lư Ninh đứng tại chỗ, cậu rất muốn đuổi theo nói giỡn hỏi một câu có phải bởi vì biết cậu đồng tính luyến, cho nên sợ mới không định trở lại hay không, nhưng trò đùa này rốt cục không nói nên lời.

Trang Việt có lẽ có hảo cảm với cậu, cho nên hắn sợ cậu là đồng tính luyến, cũng không phải đối với quần thể đồng tính luyến có cái nhìn gì, chỉ là...... Sợ mình cũng biến thành người giống cậu.

Thế giới này, không phải mọi người đều có dũng khí trở thành đồng tính luyến.

Lư Ninh cách cửa thủy tinh nhìn thấy Trang Việt lên một chiếc xe đua màu đen, mỉm cười nhẹ giọng nói: "A...... Cám ơn."