Ai Cũng Có Nỗi Cô Đơn

Chương 2-1: Trùng hợp




Nhật ký, ngày 23 tháng 8 năm 2007...

Nên viết gì đây nhỉ?! Mấy ngày nay tập đàn rất mệt, nhưng cũng rất vui. Đã lâu rồi tôi không đụng đến dương cầm, cảm giác lành lạnh ở đầu ngón tay vừa thân quen, cũng vừa xa lạ.

Cậu ta đi học lại rồi. Hình như gia đình cậu ta xảy ra chuyện gì đó, trông cậu ta gầy hẳn đi. Nhưng mà, có liên quan gì đến tôi đâu chứ!

Những năm tháng đó, tôi đã từng cô độc, đã từng đau lòng, đã từng tổn thương.

Nhưng hiện tại, tôi có bạn bè, có anh trai, có chị họ, có hai người ông yêu thương tôi. Không cần biết tương lai sẽ như thế nào, ngay giờ phút này đây, tôi thực sự rất vui vẻ.

Mùa thu năm 2007, tôi mười sáu tuổi.

...

Tuổi học trò của chúng tôi gắn liền với mái trường và sách vở. Tuổi học trò của chúng tôi đầy những tiếng cười hồn nhiên, vui tươi, cũng đầy những giọt nước mắt uất ức, nghẹn ngào. Tuổi học trò của chúng tôi là những ngày miệt mài ôn bài đến tận khuya, là những hôm bọn con trai nổi nóng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, là những lúc đám con gái kiếm chuyện hạnh họe lẫn nhau, là những buổi sinh hoạt lớp vì sợ nghe chủ nhiệm chửi mà âm thầm bao che cho nhau, là giờ thi đoàn kết giúp nhau “vượt qua gian khó", là cái ngày cuối cùng của lớp mười hai ai nấy ôm nhau khóc như mưa. Tuổi học trò của chúng tôi chính là như thế đấy.

...

Thiện Mỹ từng không dưới mười lần hỏi An Ny lí do tại sao lại đi làm thêm. Với điều kiện gia đình của cô, dù cho cả đời này không đi làm thì cũng vẫn có thể vô tư, thoải mái sống như bình thường.

Cuối cùng, trước khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương cùng ánh mắt ầng ậng nước của Thiện Mỹ, An Ny đành phải trả lời:

“ Bận rộn sẽ khiến cho con người ta không còn thì giờ mà nghĩ ngợi nữa.”

Thiện Mỹ nghe xong thì trầm ngâm, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, không biết là đang suy nghĩ tới điều gì.

Tuy nhiên, sự bận rộn mà An Ny cố tình tạo ra cho mình nhanh chóng bị kết thúc. Ông ngoại từ lâu đã biết cô đi làm thêm, chỉ là luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng giờ đây cô đã vào lớp 11, chương trình nặng, lại thêm lịch học dày đặc. Sức khỏe của An Ny từ nhỏ đã không tốt, thế nên, ông ngoại liền trực tiếp bảo cô nghỉ làm, phản kháng vô hiệu lực. An Ny dù có chút không muốn cũng đành phải đồng ý.

Mà gần đây cô hơi bị lười biếng, nhà có xe đạp nhưng lại toàn đi xe buýt tới trường. Thiện Mỹ vì chuyện này mà buồn rầu không thôi. Bình thường thì An Ny đi phương tiên gì, cô đương nhiên sẽ hùa theo đi phương tiện đó. Nhưng là ba mẹ Thiện Mỹ đã đi công tác về, cô cũng phải trở về nhà. Mà nhà của cô và An Ny thì lại ngược đường nhau, thành ra không thể cùng nhau đi học mỗi ngày.

Phương Linh sau khi biết chuyện này liền cười cười trêu chọc:

“Bà bám An Ny cũng chặt quá rồi đấy!”

Thiện Mỹ không cho là đúng. Cô ngay lập tức phản bác:

“Tôi mà không bám chặt như thế, nhất định sẽ có người nhân cơ hội nhảy vào ngay.” Dứt lời, ánh mắt cô liền như lơ đãng lướt qua cô gái ngồi ở bàn trên.

Còn cái người nào đấy bị nói đến thì vẫn thản nhiên đọc sách, mặc kệ tiếng đấu khẩu không ngừng đang vang lên bên tai mình. Dù sao trước giờ Thiện Mỹ có tật nói nhiều, cô vốn đã quen. Giờ có thêm một Hà Phương Linh nữa cũng không thấy hề hấn gì.

Nhìn qua nhìn lại, Thiện Mỹ tuy có nhiều khuyết điểm nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm. Phải kể đến đầu tiên chính là tính cách thân thiện. Minh chứng điển hình là việc chưa đầy một tuần nhập học mà cô đã có thể thân thiết với cô bạn mới Phương Linh, biết được vị trí nhà của Thiên Vũ. -__-

Nghỉ hè vài tháng trở lại học, dư âm lười biếng dĩ nhiên không ai có thể dứt ngay. Thiện Mỹ thân là lớp trưởng nhưng không hề có ý thức làm gương, ngay trong tiết học của chủ nhiệm còn có thể thoải mải bò lăn ra bàn ngủ làm thầy giáo tức đến nghiến răng nghiến lợi, quần chúng xung quanh há hốc mồm, Ái My và Phương Linh thì lấy sách che mặt làm bộ như không quen không biết.

Bị phạt đứng hết một tiết học, Thiện Mỹ buồn bực ngồi trên ghế tự xoa bóp chân mình.

“ Tôi chép bài cho bà rồi này.” An Ny đưa quyển tập vừa viết xong cho Thiện Mỹ.

Nhận lấy quyển tập, Thiện Mỹ lập tức cười tươi rói. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu thao thao bất tuyệt tám chuyện với Phương Linh và Ái My.

Một buổi chiều qua đi trong êm ả.

Buổi sáng thứ sáu, sau khi học thể dục xong, An Ny như thường lệ về nhà bằng xe buýt. Cô có thói quen ngồi ở những hàng ghế gần cuối, cạnh cửa sổ rồi đeo tai nghe ngắm nhìn khung cảnh đường phố.

“ An Ny!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, An Ny theo bản năng quay đầu lại.

“ Ra là bà.” Nhìn cô gái đang cười vô cùng dịu dàng trước mặt, An Ny mới nhận ra đã lâu rồi cô không nói chuyện với cô bạn này, dù cho bọn họ đang học chung lớp.

Ý Lan đem balo đặt lên đùi, cả người dựa hẳn vào ghế.

“ Nói gì bây giờ nhỉ?” Nụ cười trên môi Ý Lan nhạt dần.

“ Không biết nữa.” An Ny tháo headphone ra, khẽ mỉm cười. Từ người lạ trở thành bạn bè, lại từ mối quan hệ bạn bè biến thành xa cách như người lạ. Nghĩ lại thôi cũng đã thấy buồn cười.

Im lặng hồi lâu, Ý Lan mới lại lần nữa lên tiếng:

“ Hình như Mỹ vẫn còn rất giận tôi.“

An Ny lắc đầu. “ Bà ấy không phải người nhỏ nhen như vậy.” Tính cách Thiện Mỹ rất trẻ con, yêu ghét rõ ràng, tuyệt đối không bao giờ thù dai ai.

“ Vậy còn bà?”

“ Tôi?

“ Chuyện năm đó...” Ý Lan mới vừa nói một nửa thì đã bị An Ny ngắt lời “ Bỏ đi.”

Để lưu giữ hồi ức, mỗi người thường có nhiều cách khác nhau. Có người chọn lưu giữ bằng hình ảnh, có người lại chọn cách quay phim. Còn An Ny, cô chọn cách ghi vào những cuốn sổ. Mỗi năm, mỗi cuốn. Cuốn sổ ghi từng dòng hồi ức năm đó giờ đây có lẽ đã bám đầy bụi. Mà cô, tuỵêt nhiên không bao giờ muốn phủi đi lớp bụi đó.

“ Mọi thứ giờ đây đã không còn quan trọng nữa.” Đây là điều duy nhất mà An Ny có thể làm cho người bạn mà cô từng nghĩ là thân nhất - Bùi Ý Lan.

Quá khứ đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi.

Gần đến ngày khai giảng, trong trường bắt đầu diễn ra khá nhiều hoạt động.

Thiện Mỹ tính cách vốn ham vui. Năm nay lại thêm một Phương Linh ưa náo nhiệt, đông người. Cho nên An Ny dù thường ngày yên lặng, nhẫn nại cỡ nào cũng bị hai người này quấy rầy đến phát bực.

“Nói.”

Trước cái ngữ khí lạnh lẽo cùng khuôn mặt không chút cảm xúc nào của An Ny, Thiện Mỹ và Phương Linh vẫn không sợ chết trưng ra nụ cười lấy lòng:

“ Thôi mà An Ny. Tham gia văn nghệ chung với tụi tôi đi. Bà không cần hát, chỉ ngồi đệm đàn thôi cũng được.”

Từ từ đứng dậy, An Ny đặt cuốn sách qua một bên, cười như không cười hỏi:

“ Chỉ vì chuyện này mà hai người “hành hạ" sách của tôi?”

Hai người nào đó không hẹn đều cùng lia mắt đến cuốn sách được đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Cuốn sách để mở, trên trang giấy chi chít chữ là những vết xanh, đỏ, vết nước thấm hiện rõ mồn một.

Thỉện Mỹ ngay lập tức giấu bàn tay dính phấn ra sau lưng.

Phương Linh xanh mặt để li nước ngọt trong tay lên bàn.

An Ny mỉm cười chậm rãi bước tới gần.

Ui da... Á...

“ Được thôi, tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng mà ngày mai các bà tự mua đồ ăn sáng đi.” Ném lại một câu cho hai cái người đang ôm đầu suýt xoa đằng sau, An Ny thản nhiên về lại chỗ ngồi, cất hết tập sách vào balo rồi úp mặt xuống bàn ngủ.

Nghe đến việc sáng mai không có đồ ăn, Thiện Mỹ và Phương Linh liền quên hẳn cả đau, ngay tức khắc nhào tới bàn An Ny mè nheo:

“ An Ny, tụi tôi sai rồi.” Rớm rớm vài giọt nước mắt.

“ Ny à, Mỹ xin lỗi mà.” Tự nói xong tự buồn nôn.

Quần chúng vây xem: “...”

Lại một tuần nữa trôi qua. Thiện Mỹ và Phương Linh vẫn chưa hề từ bỏ ý định. Hai người họ vừa kiếm thời gian rảnh rỗi tập hát, vừa thay phiên nhau bám theo An Ny năn nỉ khóc lóc ỉ ôi.

“ Hay là chúng ta tìm người khác đi. Tôi thấy An Ny có vẻ không hứng thú với vụ này lắm!” Phương Linh nhân lúc giáo viên quay lưng lên bảng viết bài liền nhổm lên nói thầm với Thiện Mỹ.

“No, no. Nhất định phải là An Ny.” Thiện Mỹ kiên quyết bác bỏ.

“Why?”

Thiện Mỹ không trả lời ngay. Cô huých tay cô bạn ngồi cạnh, nháy nháy mắt ra hiệu.

“Bà nói đi Ái My.”

Liếc thấy cô giáo không để ý tới dãy bàn cuối, Ái My liền quay quay đầu ra sau, cười bí hiểm nói:

“An Ny của chúng ta rất đào hoa.”

“Là sao?”

Sau một hồi giảng giải, Phương Linh đã tạm hiểu sơ sơ mọi chuyện. Ở trường trung học A, nhân tài vô số, nam thanh nữ tú cũng vô số. Năm lớp 10, Thiện Mỹ vừa chân ướt chân ráo vào cấp 3 đã nghía trúng một anh vô cùng đẹp trai. Anh ta là đội trưởng đội bóng rổ, thành tích học tập cũng thuộc loại xuất sắc. Ban đầu trong lớp ngoại trừ An Ny và ba người nữa ra thì không ai biết Thiện Mỹ thích anh ta. Rồi sau đó xảy ra một số chuyện. Anh chàng đội trưởng đội bóng rổ không biết từ đâu nghe được chuyện này. Kể từ lúc đó, anh ta bắt đầu nói chuyện với Thiện Mỹ rất lạnh nhạt, cư xử cũng rất khách sáo. Rốt cuộc thì Thiện Mỹ cũng không theo đuổi hay thổ lộ tình cảm gì cả, chỉ dám đứng đằng xa nhìn theo cho tới tận bây giờ.

“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới An Ny?” Đây chính là điểm mấu chốt mà Phương Linh cảm thấy thắc mắc.

Lặng lẽ quan sát cô gái bàn trên đang chống cằm nghe giảng, trong đầu Phương Linh bỗng lóe lên một ý nghĩ.

“ Chẳng lẽ…”

Đáp án là một cái gật đầu của Thiện Mỹ.

“ Vậy nên nếu có An Ny lên sân khấu biểu diễn, anh ta nhất định cũng sẽ xuất hiện.” Và Thiện Mỹ sẽ có cơ hội được quang minh chính đại ngắm nhìn trai đẹp…từ xa.

“Giúp tôi đi mà!!!” Thiện Mỹ chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt mếu máo như sắp khóc tới nơi.

Cả ba cô gái đều hăng say nói chuyện, không hề để ý rằng lúc này cả lớp tự dưng im phăng phắc, ngay cả tiếng giảng bài cũng đã dừng từ lâu.

Trên bục giảng, cô giáo cuối cùng cũng nổi giận quát:

“Thiện Mỹ, Phương Linh, Ái My các em nghĩ đây là cái chợ sao?! Đi ra ngoài cửa lớp đứng hết tiết cho tôi!” Lớp vốn đã rầm rì tiếng nói chuyện, giờ lại thêm ba cái miệng tía lia không ngớt. Cho dù là giáo viên dễ tính cỡ nào cũng phải nổi cáu trước mấy người này.

“ Nhưng mà thưa cô...” Thiện Mỹ cố gắng phân bua, kết quả chưa nói xong đã bị quát cho thêm một trận.

Thấy ba người bàn cuối vẫn đứng yên không có ý định nhúc nhích, cô giáo cau mày định bước xuống. Ngay lúc ấy, An Ny bỗng dưng đứng dậy, lễ phép nói:

“ Thưa cô, ý của mấy bạn là cô viết sai công thức rồi.” An Ny vừa dứt lời, mấy chục đôi mắt đều đồng loạt hướng về phía bảng.

Cô giáo: “...Các em mau ngồi xuống đi.”