Ai Đã Mang Đi Khúc Sênh Ca

Quyển 1 - Chương 6




Mười sáu

Tôi mơ thấy thị nữ Quyết Lan, đứng trên Lộc đài, nhìn tôi mỉm cười.Gương mặt nàng, được rọi sángdưới ánh trăng, lạnh lùng. Nửa đêm rả rích tiếng côn trùng, cây lá xào xạt. Sau lưng nàng, chim huyền khổng lồ giương cao đôi cánh màu trắng, từ từ bay lên cao.

Tiếng cười của nàng, vang vọng trong đám lá cây mùa hạ.

Nàng khiến tôi nhớ về mẫu thân. Mong manh không chịu nổi gió, bi thương như thế, rét lạnh và đau đớn như mùa đông, mẫu thân tôi, như một chiếc lá mùa thu chết lặng trên đất. Vô thanh vô thức.

Ngày đó, tôi đứng tại Khuynh cung trong đêm đen, nhìn thấy Sóc Mã đã lâu chưa gặp. Hắn nói, Muội Hỉ, ta đến mang ngươi đi. Hắn nói với tôi rất nhiều lời, hắn cằn nhằn, tựa như mẫu thân đã vô số lần thì thầm cùng tôi.

Tôi nói với hắn về Túc Đan, Y Doãn. Tôi nhớ về Y Doãn biết bao nhiêu. Cho đến khi tôi chết, tôi cũng chỉ nhớ về Y Doãn.

Sóc Mã mỉm cười, thân mình hắn thơm ngát mùi hoa, mùi của hoài bão, bao dung cho nước mắt tôi. Hắn nói hắn là linh hồ trên núi Linh Thứu, nói hắn từ lúc quen tôi, chưa từng rời khỏi tôi.

Hắn nói, ta có thể giúp ngươi.

Như vậy, ngươi quả thật có thể giúp ta. Tôi nói, nhiều năm trước, Y Doãn đuổi bắt ngươi. Nếu như ngươi chết, ta đem da lông ngươi, cơ thể hiến cho Y Doãn, hắn nhất định sẽ mang ta đi. Ta vì hắn làm tất cả, hắn không thể không cảm động, không thể không yêu ta.

Tôi bắt lấy vạt áo hắn, động não suy nghĩ, chỉ thấy trước mắt hình ảnh Y Doãn cười. Tôi xem nhẹ nước mắt của Sóc Mã, lệ chảy dài thê lương.

Không lâu sau đó, Sóc Mã biến mất. Nằm trên đất là một con hồ ly màu đỏ lửa. Tôi nghe được, là tiếng gào thét thống khổ của Sóc Mã, rốt cục từ từ âm thanh đó biến mất chìm vào im lặng.

Hắn không thể nói bất kì điều gì nữa rồi. Tôi biết rõ, sẽ không có cáo biệt. Mãi mãi, cho đến về sau.

Mười bảy

Tôi giết Sóc Mã, chẳng qua là tự tạo cho mình một ưu thế, lệnh Y Doãn mang tôi đi.

Nhưng mà, cuối cùng, tôi cũng thất vọng.

Trong nháy mắt hắn thấy được hỏa hồ ly, lóe ra kinh hỉ. Tiện đà hắn nói, Muội Hỉ, ngươi nhất định phải ở bên cạnh Hạ vương,điều ngươi sẽ làm, khiến vương triều bị hủy diệt. Ta tạm thời còn không thể cứu ngươi đi.

Hắn lần nữa từ bên cạnh tôi rời khỏi.

Y Doãn đi rồi,hàng đêm tôi bắt đầu ca sênh. Tôi đem tất cả tội lỗi quy cho Lý Quý. Phỉ báng vu cáo hãm hại những trung thần của hắn. Nhìn thấy đầu lâu bọn hắn, không khác gì những quả bóng cao su bình thường khác, lăn trên đất.

Tôi chỉ là cô đơn. Tôi vay mượn tình yêu, đem sự sủng ái bậc nhất của đế vương, khiến một vị vua bình thường, trở thành vị vương tàn bạo tầm thường.

Các bộ lạc lần lượt hợp nhau tấn công.

Triều Hạ sắp vong là sự thật, kết quả đã ngã ngũ. Quân đội Thành Thang, đã dựng thẳng lên thương kỳ( cờ), thẳng đến vương thành. Thần tử cầm đầu, chính là Y Doãn.