Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 53-3: Mẫu thân, mẹ nhìn thấy còn không phải chảy nước miếng (3)




Phần 3: Thượng Quan Tử Ngọc lại đến kiếm chuyện

Bên trong xe ngựa vang lên âm thanh nhàn nhạt của Vãn Thanh: 

"Đồng Đồng, con muốn nhận phụ thân, mẫu thân không phản đối"

"Nhưng con có biết, con nhận phụ thân là một chuyện, mà người kia có muốn cưới mẫu thân hay không? Đó lại là chuyện khác …"

"Người đó có thể đồng ý làm phụ thân của Đồng Đồng. Nhưng mà … Con nói thử xem, có người nào nguyện ý cưới mẫu thân sao?"

Đồng Đồng chớp đôi mắt giống như cánh bướm, chớp chớp mấy cái, xinh đẹp đáng yêu làm người ta muốn cắn một cái. 

Bé hít hít mũi một cái rồi gật đầu, rất nghiêm túc mở miệng:

"Mẫu thân xinh đẹp đến như vậy, lại còn rất lương thiện, còn biết võ công, lại còn biết chế tạo ra mấy đồ vật đẹp như thế. Còn có ai không đồng ý cưới mẫu thân kia chứ? Đồng Đồng không tin"

Đồng Đồng nói xong, nghĩ một chút bổ sung thêm: 

"Bất quá người đó phải là người rất lợi hại, bộ dạng phải tuấn tú, còn phải có rất nhiều tiền... "

"Quan trọng nhất, là phải bảo vệ mẫu thân cùng Đồng Đồng. Bằng không, Đồng Đồng mới không cần gả mẫu thân đi đâu? Mẫu thân là của Đồng Đồng, chỉ thuộc về Đồng Đồng mà thôi"

Đồng Đồng nói xong vươn tay kéo cổ Vãn Thanh, dựa vào trong lòng nàng. Cho đến tận lúc này bé mới hơi hơi hiểu. 

Nguyên lai, nếu như bé nhận phụ thân, người kia sẽ muốn cưới mẫu thân. Người kia liệu có phải sẽ đoạt mất mẫu thân xinh đẹp của bé hay không? 

Liệu có đoạt mất sự thương yêu, cưng chiều của mẫu thân đối với bé không? 

Nếu Đồng Đồng để mẫu thân bị người khác đoạt mất … vậy phải làm thế nào đây? 

Cậu nhóc này lần đầu tiên có cảm giác lo lắng cùng mất mát, không muốn nhận thức phụ thân nữa, lại bắt đầu lo lắng đến một chuyện khác.

"Mẫu thân, mẫu thân"

"Nếu mẹ gả cho phụ thân, vậy phụ thân có đoạt mất tình yêu mà mẫu thân dành cho Đồng Đồng hay không?"

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết phù một tiếng nở nụ cười. Vãn Thanh vì ngăn chặn ý định tìm phụ thân của bé, nên thần thần bí bí mở miệng: 

"Điều này mẫu thân không chắc chắn nha"

Đồng Đồng sắc mặt lập tức đen lại. Hồi Tuyết vừa thấy, lập tức trừng mắt nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái. Có người làm mẹ nào lại nói với con mình như vậy kia chứ. 

Sau đó kéo tay Đồng Đồng qua, cười mở miệng: 

"Tiểu thư là nói đùa với Đồng Đồng của chúng ta thôi" 

"Tiểu thư nếu gả cho người ta, cũng sẽ giống như hiện tại, trong lòng chỉ yêu nhất một mình Đồng Đồng mà thôi. Sau đó Đồng Đồng lại có thêm một người phụ thân yêu thương mình nữa nha"

Lời nói của Hồi Tuyết khiến Đồng Đồng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà trái tim nhỏ bé của bé vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi, không muốn lại nhận bừa phụ thân nữa. 

Bỗng nhiên trong đầu bé chợt nhớ tới một chuyện khác, cất tiếng hỏi:

"Mẫu thân, lần trước lão sư từng giảng qua cho Đồng Đồng về vấn đề huyết thống" 

"Nên Đồng Đồng biết..."

"Đồng Đồng cũng có phụ thân, hơn nữa dáng vẻ của Đồng Đồng cùng phụ thân rất giống nhau. Cho nên, hiện tại Đồng Đồng muốn tìm phụ thân ruột của mình"

Thượng Quan Đồng lại hạ quyết tâm thêm lần nữa. Bé rất sợ mẫu thân sẽ bị người khác đoạt đi mất, cho nên muốn tìm phụ thân ruột của mình. 

Chỉ cần là phụ thân của mình, cha nhất định sẽ không cùng bé tranh đoạt mẫu thân. Nên bé âm thầm tự ra quyết định, không tiếp nhận những người bên ngoài kia. 

Bé nhất định phải tìm được phụ thân thật sự của mình. 

Quyết tâm của bé hừng hực như lửa, muốn dập cũng khó. Vãn Thanh nhìn thấy bé quyết tâm đến như vậy, sắc mặt liền ỉu xìu. 

Tuy rằng, muốn tìm được người sáu năm trước là rất khó khăn, nhưng mà chỉ vừa nghĩ đến chuyện năm đó... Mặt Vãn Thanh liền nóng đến muốn cháy da, đỏ rực chảy dài xuống tận cổ.

May mắn, khắp thiên hạ này chỉ có mình cùng người nam nhân năm đó mới biết rõ chuyện này. 

Chuyện đó... là do mình ép buộc người ta... Là do mình cường bạo người ta... Là do mình đè người ta ra, sau đó lại quất ngựa truy phong.

Nếu như có người nào khác biết được chuyện này... 

Mình chỉ có thể đào đất động quan mới bớt nhục. 

Nếu nói ra thì, chuyện đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của nàng. Toàn bộ đều là do mẹ con nhị di nương cùng tên đầu óc không bình thường Mộ Dung Dịch kia, 

Huhmm, bọn ngươi... chờ đó …

Nghĩ vậy, cũng không muốn làm con thất vọng. Dù sao trong biển người mênh mông này, muốn tìm một người là rất khó. Huống chi còn không biết mặt. 

Nàng tin rằng Đồng Đồng sẽ không tìm được người kia. Như vậy, nàng cũng không cần phải đối mặt với … chuyện xấu hổ năm đó. 

Giả sử, Đồng Đồng tìm được người nam nhân đó … thì đó chính là ngày chết của nàng cũng không chừng. 

Nhưng mà, nếu Đồng Đồng quyết tâm muốn tìm phụ thân thật sự của mình. Bé sẽ không tùy tiện nhận bừa người khác làm phụ thân nữa, cũng giảm đi không ít phiền toái cho nàng.

Nên Vãn Thanh đành gật đầu đồng ý.

"Ừ"

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa Thượng Quan phủ. Thượng Quan Hạo cùng đám người Trương Trung đang đứng đợi trước cửa trong ngóng nhìn ra ngoài. 

Vừa nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng từ trên xe ngựa bước xuống, Thượng Quan Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vươn tay bế Đồng Đồng, hôn rồi lại hôn: 

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Đồng Đồng sợ hãi không con? Vừa rồi hù chết ông ngoại rồi"

Thượng Quan Đồng khanh khách cười, ôm cổ Thượng Quan Hạo lắc đầu: 

"Ông ngoại, Đồng Đồng thật xin lỗi, con không sao hết, ông ngoại đừng lo lắng"

"Ừ, tốt" 

Thượng Quan Hạo ôm bé đi vào trong, Vãn Thanh theo phía sau bọn họ cùng đi vào, toàn bộ thủ hạ cùng hạ nhân đều đi vào bên trong phủ.

Lan viện.

Thượng Quan Tử Ngọc cùng Nhị di nương nghe xong tin tiểu nha đầu bẩm báo, biết Thượng Quan Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo đã trở lại, sắc mặt âm u.

Không nghĩ tới, ngày hôm nay, phụ thân đi đến sân luyện võ của Mộ Dung gia, vậy mà lại không mang theo nàng. Nữ nhi của ông. 

Mà lại dẫn theo Thượng Quan Vãn Thanh, cái con tiện nhân mất nết làm bại hoại nề nếp gia đình. Thật sự là có loại phụ thân gì thì mới có thể có loại nữ nhi đó.

Nhị di nương tức giận nói thầm. 

Cơ hội tốt như vậy, nếu cho Ngọc nhi đi cùng, tất nhiên có thể dùng cơ hội này mà gia tăng thêm chút cảm tình cùng Mộ Dung Dịch. 

Còn con tiện nhân kia đi... thì có mà chó nó dùng.

"Mẹ, con đi qua bên kia tìm hiểu một chút"

Thượng Quan Tử Ngọc tức thì tức, nhưng mà vẫn rất quan tâm đến chuyện tuyển người kia. Nữ nhân trời sinh đều nhiều chuyện. 

Ả cũng muốn biết tình hình về Mộ Dung Dịch, cũng muốn biết cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh lần này, Kim Hạ quốc cử ai đi tham dự.

Nhị di nương gật đầu, bà biết, hiện tại cho dù bà nói cái gì, thì Ngọc nhi cũng không để ý tới. Nên, không bằng không nói.

Thượng Quan Tử Ngọc mang nha hoàn thiếp thân Vân Tụ, cùng hai nha hoàn, còn có hai bà tử, chậm rãi hướng Ngọc Trà Hiên mà đi.

Ngọc Trà Hiên. 

Vãn Thanh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, còn Đồng Đồng thì đã được bà vú dẫn về phòng mình, Thượng Quan Hạo cũng trở về Thạch viện. 

Ép buộc hơn nửa ngày, nàng cũng hơi mệt, cho nên liền dựa vào giường nệm ở trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Ai biết, nàng vừa nhắm mắt, liền nghe được âm thanh của Hỉ nhi vang lên: 

"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư vừa trở về. Hiện, rất mệt mỏi, đã nghỉ ngơi. Mong người thông cảm, xin hãy quay trở về"

"Đại tỷ rất mệt mỏi hả?" 

"Nhưng lúc này mà ngủ, buổi tối sợ sẽ không ngủ được nữa. Nói không chừng đại tỷ còn chưa ngủ đâu" 

"Ngươi thay ta đi vào nhìn một chút xem đại tỷ đã ngủ chưa. Sao đó ta đi về cũng chưa muộn"

Thượng Quan Tử Ngọc thanh âm vang lên, ả rõ ràng là muốn gặp Vãn Thanh ngay lúc này cho bằng được. Mới dám cất tiếng mà nói những lời vô sĩ đến như thế.

Hỉ nhi khó xử mở miệng: 

"Nhị tiểu thư, thỉnh đừng làm khó dễ nô tì. Nô tì không dám quấy rầy đại tiểu thư nghỉ ngơi, thỉnh nhị tiểu thư dời bước"

Hỉ nhi là người nghĩ sao nói vậy. Vãn Thanh đã chỉ dạy qua nàng, một là một, hai là hai, tuyệt đối không nói quanh co lòng vòng. Nên thái độ của nàng rất kiên quyết đuổi người trở về.

Thượng Quan Tử Ngọc giận đến run người. À trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Hỉ nhi. Nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng không dám nổi giận tại nơi này, nhưng ả ta ăn vạ không đi.

Trong phòng, Hồi Tuyết sắc mặt trầm xuống, liền đi ra ngoài, Vãn Thanh đã bị kinh động, mở mắt, phân phó: 

"Cho nàng ta vào đi" 

Nàng muốn nhìn thử xem, trình độ không biết xấu hổ của nữ nhân này đã đạt tới mức nào. 

Nàng ta còn muốn âm mưu tính toán gì với nàng nữa? 

Nếu nàng ta đã dám can đảm ra tay ác độc đối với chính tỷ tỷ của mình, thì nàng ta liền có đủ bản lãnh để tiếp nhận cơn tức giận của nàng. 

Vãn Thanh khóe môi hiện lên ý cười đầy thích thú, Hồi Tuyết không nói gì nữa, đi ra ngoài, đứng ở trước cửa, hướng ra phía hành lang kêu to: 

"Nhị tiểu thư, vào đi, tiểu thư cho mời vào"

Thượng Quan Tử Ngọc nghe Hồi Tuyết nói xong, hài lòng nở nụ cười, trừng mắt nhìn Hỉ nhi liếc mắt một cái, nhấc chân liền bước lên thềm đá, theo phía sau Hồi Tuyết đi vào trong.

Bên trong gian phòng, Vãn Thanh miễn cưỡng dựa vào vách giường, híp mắt nhìn Thượng Quan Tử Ngọc. Chỉ thấy gương mặt nịnh nọt lấy lòng đầy ý cười của ả ta, ả bước tới trước mặt Vãn Thanh, cung kính mở miệng: 

"Đại tỷ, tỷ mệt mỏi sao?"

Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao? 

Biết rõ nàng cần nghỉ ngơi, còn kiên trì muốn gặp nàng, lúc này lại còn giả bộ tốt lành làm gì? Đúng là … thứ không biết xấu hổ. 

Vãn Thanh không nói lời nào, xua tay ý bảo ả ngồi xuống.

Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở cái ghế đối diện với giường của Vãn Thanh, Hồi Tuyết pha trà mời ả xong, liền lui đến bên cạnh tiểu thư của mình.

"Nhị muội đến đây là có chuyện gì?"

Vãn Thanh mở miệng hỏi, cả người mệt mỏi không có sức lực, vừa nói, vừa nhắm mắt.

Thượng Quan Tử Ngọc sợ nàng ngủ, nhanh chóng mở miệng: 

"Đại tỷ, ngày hôm nay cùng phụ thân đến tham dự cuộc thi tuyển tại nhà Mộ Dung, có phải rất náo nhiệt hay không?"

Vãn Thanh cũng không nói lời nào, dường như đang ngủ, nhưng Hồi Tuyết lại thay nàng trả lời ả ta: 

"Đúng vậy đó, nhị tiểu thư"

"Ngày hôm nay người không đi, nên không biết đó thôi. Cuộc thi tuyển chọn danh thủ hôm nay rất náo nhiệt nha"

"Tất cả những người thuộc ngũ đại thế gia đều đến tham dự hết nha" 

"Chưa hết, còn có toàn bộ người của Hán Thành Vương phủ cũng đến. Ngay cả thái tử điện hạ cùng Cẩn vương gia cũng đều xuất hiện nữa đó" 

"Không khí rất … là náo nhiệt nha …"

Hồi Tuyết cười nhẹ nhàng mở miệng, nàng chính là cố ý nói quá lên một chút, làm cho ả tiện nhân thú đội lớp người này ghen tị đến chết.

Quả nhiên, Hồi Tuyết nói xong, sắc mặt của Thượng Quan Tử Ngọc thay đổi ngay lập tức, vẻ mặt ả nhìn không được tự nhiên lắm, liền trong lòng thầm oán giận cùng trách mắng. 

Nơi náo nhiệt như vậy, phụ thân vì sao không mang theo nàng đi? 

Nơi nào náo nhiệt thường xuất hiện nhiều nhân vật có tiếng tăm. Bọn họ đều là vương tôn quý tộc đó nha. 

Nàng mà đến đó cũng có cơ hội tốt để kết bạn. Tại sao lại chỉ dẫn theo Thượng Quan Vãn Thanh đi? Tại sao? 

Ả vừa nghĩ vừa nghiến răng ken két.

Nhưng mà rất nhanh liền hồi phục, gương mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng: 

"Haiz, khó trách đại tỷ lại mệt mỏi đến như thế. Nguyên lai là tại hôm nay xem náo nhiệt quá hưng phấn đi" 

"Vậy mà tỷ cùng phụ thân cũng không mang bọn muội cùng nhau đi xem một chút"

Hồi Tuyết nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, liền cười đến ý vị thâm trường.

*Ý vị thâm trường: ý nói đến nụ cười cùng ánh mắt trêu chọc, khinh thường người khác.

"Nhị tiểu thư còn sợ gặp không được những người quyền quý kia nữa sao?" 

"Chừng nào Mộ Dung Dịch cưới nhị tiễu thư vào phủ, thì dạng người gì? Trường hợp nào mà không thấy"

"Nhị tiểu thư biết không? Ngày hôm nay, trong ngũ đại thế gia, Mộ Dung gia đứng nhất đó nha. Chẳng những Mộ Dung gia chủ, mà ngay cả thái tử điện hạ cũng rất vui mừng nha"

Hồi Tuyết không nhanh không chậm nói xong, Thượng Quan Vãn Thanh luôn luôn nhắm chặt hai mắt, không biết mở mắt khi nào mà cứ nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tử Ngọc: 

"Nhị muội, tỷ quên hỏi ngươi một chuyện"

"Là, khi nào thì Mộ Dung Dịch tới cầu hôn ngươi vậy?" 

"Ngươi trở về hỏi hắn một chút đi, tốt xấu gì thì cũng phải cho tỷ một thời gian nhất định, để dễ dàng ăn nói với lão thái thái chứ" 

"Như vậy cũng có đủ thời gian để chúng ta chuẩn bị thật tốt của hồi môn cho nhị muội đây, muội nói … đúng không" 

"Nhị muội...?"

Lời này vừa nói ra, liền khiến Thượng Quan Tử Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, một khắc cũng ngồi không yên, nhanh đứng dậy nói lời cáo từ: 

"Đại tỷ chắc đã mệt mỏi rồi, hãy nhanh chóng ngủ đi. Muội về Lan viện đây, có gì thì sẽ tìm tỷ nói chuyện tiếp"

Nói xong cũng không chờ Thượng Quan Vãn Thanh mở miệng, chạy trối chết. 

Trong phòng, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn nhau cười, Vãn Thanh mắt sáng lấp lánh, lười biếng vươn vai, vẫy tay ý bảo Hồi Tuyết đi qua: 

"Đến đây, ta giao cho em một chuyện quan trọng đây, nội trong chiều hôm nay, em phải hoàn thành cho ta"

"Dạ, xin tiểu thư phân phó"

Vãn Thanh nói nói, Hồi Tuyết gật đầu, khuôn mặt đầy ý cười, Vãn Thanh nói xong, liền nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, không quên phân phó Hồi Tuyết: 

"Cho Hỉ nhi cùng Phúc nhi canh gác bên ngoài. Nếu lại có người đến, đuổi thẳng ra khỏi Ngọc Trà Hiên"

"Dạ, tiểu thư"

Hồi Tuyết nói xong liền đi ra ngoài, dặn dò Hỉ nhi cùng Phúc nhi. Sau đó âm thầm xuất phủ làm việc.