Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ

Quyển 1 - Chương 3




Vi Dịch Kiệt nằm ở bệnh viện ước chừng hai ngày, trừ bỏ sốt cao còn có vết thương nặng ở hậu đình, hai ngày trong bệnh viện cậu không có cách nào tự do đi lại cũng không có người đến thăm. Rốt cục cũng có thể xuất viện. Bác sĩ đem bệnh án giao cho Vi Dịch Kiệt, cậu vừa lật ra liền thấy tiền viện phí đã có người trả. Vi Dịch Kiệt thắc mắc hỏi, bác sĩ cười nói là ngày đầu tiên đến đây nam sinh kia đã trả giúp cậu rồi.

Trở lại công trường, Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút đứng ngồi không yên. Người kia thực sự giúp mình trả tiền viện phí, hai ngày tiền thuốc men tổng cộng 468 nguyên, thời điểm lại vào chiều ngày hôm nay, cậu rời khỏi bệnh viện lúc ba giờ chiều, xem ra hắn đã đến đấy từ trước đó để giúp cậu thanh toán? Nam sinh kia vì sao lại đối xử tốt với cậu như vậy? Chẳng những chạy đến công trường đưa cậu đến bệnh viện còn giúp cậu trả tiền thuốc men, nhưng lúc đó lại nói với cậu những câu tràn ngập khinh bỉ cùng khinh thường.

Giụi mắt, vấn đề quan trọng bây giờ không phải là nam sinh kia, mà là làm sao hồi hương để gặp phụ thân lần cuối, cậu hy vọng có thể về kịp dự đám tang của phụ thân. Nhưng khi Vi Dịch Kiệt gọi cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nói đã hạ táng phụ thân. Bởi vì mấy ngày trước cậu không có liên lạc, mọi người trong nhà liền quyết định an táng phụ, hơn nữa khi phụ thân lâm chung đã nói, không cần Vi Dịch Kiệt phải trở về, cậu chỉ cần cố gắng ở trong thành thị công tác, về sau tìm được một cô gái xinh đẹp, xây nên một gia đình nhỏ cũng coi như là báo hiếu lớn nhất đối với cha mẹ, này cũng là nguyện vọng cuối cùng của phụ thân.

Tuy rằng biết được phụ thân không hy vọng cậu trở về, nhưng Vi Dịch Kiệt vẫn muốn trở về tảo mộ cho phụ thân. Cậu muốn xin nghỉ phép, nhưng vì tháng này cậu đã nghỉ quá nhiều, nghỉ nữa sẽ không có tiền lương. Vốn trên người đã không có tiền lại càng không thể nói cho người trong nhà biết, nên Vi Dịch Kiệt không xin nghỉ phép lại lần nào nữa.

Bởi vì không thể trở về tảo mộ cho phụ thân, tinh thần của Vi Dịch Kiệt trở nên sa sút hơn, mỗi ngày bắt đầu làm việc đều vô khí lực. Đến cuối tháng nhận tiền lương, vì cậu nghỉ quá nhiều nên chỉ nhận được hơn 600 nguyên tiền lương.

Lĩnh tiền xong, Vi Dịch Kiệt để riêng ra 468 nguyên, cất vào bao thư, sau đó đợi ở ký túc xá bên kia công trường.

Vi Dịch Kiệt đợi đến khi bầu trời tối đen, một lúc lâu sau thấy một đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi. Vi Dịch Kiệt bỗng nhận ra cô gái đó chính là Lam Hinh, còn người kia là nam sinh to lớn. Vi Dịch Kiệt cuối cũng cũng hiểu vì sao đêm đó cảm thấy nam sinh to lớn có chút gì đó quen mắt, nguyên lai là người hôm trước đã đá cậu.

“Anh! Anh như thế nào lại xuất hiện?!”

Nhìn theo ánh đèn đường mờ nhạt, Vi Dịch Kiệt thấy được Lam Hinh nói với vẻ mặt vô cùng chán ghét nhìn cậu, sau đó trốn ra sau lưng nam sinh to lớn.

Vi Dịch Kiệt nghĩ mình đã bị Lam Hinh làm hại đủ thảm rồi, sẽ không vì cô mà đau lòng nữa, nhưng khi thấy biểu tình chán ghét của Lam Hinh đối với mình Vi Dịch Kiệt cũng không nhịn được, trong lòng dâng lên một trận đau đớn.

“Tôi.. chỉ là vô tình đi ngang qua nơi này.”

Vi Dịch Kiệt nói xong bước qua hai người, cứ như vậy bước đi.

“Lần trước giáo huấn đủ để anh biết điều rồi đi!” Lam Hinh đắc ý cười rộ lên.

Tiếng cười chói tai của Lam Hinh hung hăng xé toạc vết thương trong lòng Vi Dịch Kiệt, tựa như cái gì ồ ạt chảy ra không ngừng lại được.

Vi Dịch Kiệt càng chạy càng nhanh, ngay tại thời điểm chuẩn bị trở lại công trường, tay cậu bỗng bị người kéo lại. Vi Dịch Kiệt quay đầu lại, thấy được nam sinh to lớn.

“Anh có việc gì?

“Không…” Vi Dịch Kiệt phủ nhận.

Nghe vậy, nam sinh to lớn khinh miệt cười.

“Như thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn bám lấy Lam Hinh? Hay anh lại muốn nửa đêm lẻn vào ký túc xá nữ?”

Vi Dịch Kiệt nghe vậy phẫn nộ đem phong thư bị cầm gắt gao ném vào mặt nam sinh, sau đó quay đầu bỏ đi.

Nam sinh ngồi xổm xuống nhặt phong thư lên, mở ra không ngờ có vài trăm nguyên tiền, nam sinh rất nhanh hiểu ra chuyện gì, chạy đuổi theo Vi Dịch Kiệt.

“Số tiền này anh giữ đi, anh cả ngày ăn mặc bẩn như vậy, xem ra còn cần số tiền này hơn tôi.”

Nói xong liền đem phong thư nhét lại vào tay Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt dừng cước bộ, trừng mắt nhìn nam sinh nói: “Tôi không cần! Số tiền này là của cậu, không cần cậu có thể ném đi!”

“Vậy sao? Anh thật sự muốn tôi ném số tiền này đi?” Nam sinh vẻ mặt khiêu khích mỉm cười.

“Cậu muốn ném thì cứ ném.”

Vi Dịch Kiệt lạnh nhạt nói rồi xoay người trở về công trường.

“Tôi liền ném cho anh xem!”

Vi Dịch Kiệt nghe thấy có tiếng thứ gì đó bị ném đi, sau đó chợt nghe đến tiếng bước chân đang rời đi. Lúc này, Vi Dịch Kiệt quay đầu lại, nương theo ánh đèn đường, cậu thấy một đống tiền giấy nằm la liệt trên giường.

Tuy rằng cảm thấy có chút đau lòng, nhưng Vi Dịch Kiệt vẫn trở về công trường.

•••

“A Vĩ, mẹ nghe tiểu Hinh nói gần đây con rất lạnh nhạt với nó.”

“Gần đây do không có ai xách nước dùm nên nhớ tới con đi.”

“A Vĩ sao con lại nói như vậy, tiểu Hinh thật tâm thích con, đương nhiên hy vọng con có thể bên nó tâm tình nhiều một chút. Mà con nha, sớm một chút rời khỏi trường học đích nhảy cao đội đi, bình thường dùng nhiều điểm tâm tư ở tiểu hinh trên người, nàng nói cái gì ngươi đều nhiều hơn nhân nhượng nàng điểm, nàng này tuổi đích nữ hài tử chính là có điều, so sánh bốc đồng.”

“Mẹ, con biết rồi. Con chuyện gì mà không ưu tiên cô ấy?”

“Mẹ đã nhìn thấy các con từ nhỏ lớn lên với nhau, tiểu Hinh mẹ coi như con ruột, chỉ mong các con nhanh lớn rồi kết hôn, con cũng nên chuẩn bị sớm một chút…”

“Mẹ, đừng nói nữa.”

“A Vĩ con tức giận cái gì?”

“Không có, mẹ, hiện tại không còn sớm, mẹ đi ngủ đi.”

“… A Vĩ con sớm một chút nghỉ ngơi, mà cuối tuần về nhà đi, ba con nói có chuyện quan trọng muốn cho con biết.”

“Con đã biết, mẹ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tắt điện thoại, Hàn Vĩ trở về giường mình nằm xuống, hai tay gối lên đầu, nhìn lên trần nhà suy tư.

“A Vĩ, mày thường xuyên đi tìm cái tên dân công kia, không phải hắn muốn gây ra chuyện ồn ào gì chứ?”

Vương Đại Hải không biết từ đâu tới, đánh gãy suy nghĩ của Hàn Vĩ.

“Như thế nào? Tụi mày sợ hắn đem chuyện hôm đấy kể ra ngoài?”

“Hắn làm sao có gan.”

“Tụi bay cứ yên tâm, chuyện đem đó là do tao kêu tụi mày làm, tội lỗi gì đổ xuống sẽ do tự tay tao gánh vác. Tao đi tìm tên dân công kia là có việc riệng, tụi mày không cần lo lắng.”

“Bọn tao cũng là quan tâm mày. A Vĩ, đây là viên ngọc đeo trên cổ của tên nông dân công kia, có nên trả lại cho hắn?”

Vương Đại Hải nói xong đưa cho Hàn Vĩ một viên ngọc, Hàn Vĩ cầm ngọc ngồi dậy, cẩn thận đánh giá một hồi lâu. Đó là một viên ngọc nhỏ màu trắng, tính chất ôn nhuận tinh khiết, vừa nhìn đã biết đây là hàng hiếm quý giá. Một sợi dây hồng xuyên qua tâm, dùng để đeo cổ.

Không thể tưởng được cái tên dân công kia trên người lại có thứ như quý giá như vậy, nói vậy hắn nhất định thực bảo bối đi. khó trách hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện ở ký túc xá phụ cận, Anh ta chắc chắn không dám đến để dây dưa với Lam Hinh nữa, mà chỉ muốn đến xem vật này có rơi ở ngoài hay không.

Hàn Vĩ nắm viên ngọc gắt gao trong lòng bàn tay, có chút đăm chiêu nở nụ cười.

•••

Hôm nay, Vi Dịch Kiệt đợi đến khuya mới tới căn tin học sinh ăn cơm, cậu biết mình không được chào đón ở đây. Ai thấy cậu cũng trỉ chỏ ác ý, nữ sinh thấy cậu liền cố ý né ra rất xa, nam sinh thấy cậu  liền cười mỉa có thậm chí trực tiếp nhục mạ cậu. Trong mắt mọi người, cậu là tên lẻn vào ký túc xá nữ không thành rồi bị cưỡng gian. Nhưng có ai cho cậu cơ hội mở miệng giải thích không? Cứ cho là sẽ có người chịu nghe cậu nói, nhưng những chuyện phát sinh đêm đó cậu cũng không biết phải nói thế nào.

Không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy trào phúng và địch ý của mọi người, nên Vi Dịch Kiệt đành chờ đến khi căn tin không còn ai mới ra mua cơm ăn.

Hôm nay cậu tính toán xem mình nên ăn cái gì. Thuốc đỏ mười lăm nguyên một tháng, ngẫu nhiên thêm chút rau xanh hẳn là không tính xa xỉ, mấy ngày nay cậu toàn ăn cơm với nước lọc.

Vi Dịch Kiệt tìm một góc khuất để ngồi, chung quanh không có ai, cho dù có, những người đó chỉ cần vừa thấy cậu liền coi như thứ gì đó ghê tởm rồi chạy nhanh rời đi. Cơm có thêm chút rau cải, mùi vị tốt hơn nhiều. Tiểu cô nương bán đồ ăn, xem chừng đã chấp nhận cậu. Thấy cậu đáng thương cả tháng chỉ ăn cơm với nước lọc nên cho cậu nhiều rau cải trắng một chút.

“Anh mỗi ngày đều ăn thứ này sao?”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Vi Dịch Kiệt ngẩng đầu lên, lại là tên nam sinh to lớn! Hắn đã bưng phần ăn của mình ngồi xuống đối diện với cậu, nói chuyện còn cố ý nhìn khinh khỉnh vào hộp cơm của cậu.

Vi Dịch Kiệt đem hộp cơm ôm trước ngực, sau đó dùng ống tay áo che lại.

“Chẳng phải anh vừa mới ăn rất vui vẻ sao? Che lại làm cái gì? Chắc anh cũng biết mình có bao nhiêu nghèo khổ? Nhìn anh như vậy, còn cầm tiền đến đưa tôi, nghĩ muốn học làm quân tử sao?” Hàn Vĩ vẻ mặt trào phúng nói.

“Tôi không muốn nợ tiền của cậu.”

Vi Dịch Kiệt nói xong buông bát của mình lại, không để ý tới người trước mắt mà tiếp tục ăn cơm.

Hiện tại chỉ còn mình người này dám nói chuyện với cậu, dù rằng y luôn tỏ vẻ khinh thường cậu.

“Anh còn có điểm cốt khí.”

Hàn Vĩ nói xong, chồm tới lấy hộp cơm của Vi Dịch Kiệt.

“Cậu muốn làm gì!”

Vi Dịch Kiệt tức giận nói, lại nhìn Hàn Vĩ đối cậu cười cười sau đó cầm lấy hộp cơm của mình san nửa thức ăn sang hộp cơm của Vi Dịch Kiệt.

Nhìn thấy hộp cơm trước mặt của mình đã đầy thức ăn, nhất thời không ngơ ngác.

“Đồ ăn không tồi đi? Anh không phải nên nói cám ơn sao?”

Vi Dịch Kiệt cắn môi, không nói lời nào cũng không nhúc nhích nhìn đồ ăn trong hộp.

“Quên đi, tôi biết anh căn bản không biết gì là lịch sự. Nhưng anh còn muốn đi tìm Lam Hinh sao?”

Nghe Hàn Vĩ nhắc tới Lam Hinh, Vi Dịch Kiệt người hơi cương cứng nhưng vẫn không nói lời nào.

“Nói cho anh biết, Lam Hinh là nữ nhân của Hàn Vĩ tôi, đừng có tùy hứng rồi đi trêu chọc cô ấy. Tôi biết rất khó để gặp một cô gái xinh đẹp như Lam Hinh. Nhưng chính anh tốt xấu cũng nên về soi gương, như vậy lại mặt dày quấn quít lấy Lam Hinh, làm sao cô ấy còn có thể coi trọng anh? Lam Hinh là người mà anh dễ chạm vào sao? Tôi nói anh nên về quê tìm một người có thân phận giống anh thì tốt hơn.”

Vi Dịch Kiệt rốt cục rốt cuộc nhịn không được, dùng sức vỗ mặt bàn.

“Tôi không ăn.”

Nói xong, Vi Dịch Kiệt cầm lấy hộp cơm chuẩn bị đứng lên.

“Thật sự là không ăn sao?”

Hàn Vĩ lười biếng hỏi, tay phải đung đưa thứ gì đó, nhìn kĩ thì là một viên bạch ngọc.

“Đây là của tôi!”

Vi Dịch Kiệt nhìn thấy viên ngọc, kích động lao tới. Nhưng cậu vừa mới vươn tay lên, Hàn Vĩ liền đem ngọc nắm trở về trong lòng bàn tay giấu ra sau lưng.

“Viên ngọc này tốt như vậy sao có thể là của anh?”

“Đây là do cha tôi…” Vi Dịch Kiệt muốn nói là di vật, chính là nhớ tới phụ thân trong lòng lại dâng lên một trận đau đớn, cuối cùng cũng không nói ra.

“Do cha anh? Anh nói dối cũng có chừng mực đi!”

“Xin cậu trả lại cho tôi!”

Vi Dịch Kiệt cúi đầu, lần này rốt cục cậu ở trước mặt Hàn Vĩ lộ ra tư thái hèn mọn, Hàn Vĩ không khỏi vừa lòng nở nụ cười.

“Thứ này là của anh sao? Đây là do tôi nhặt được, mặt trên lại không có tên chủ nhân, anh lấy chứng cứ đâu ra để xác nhận đây là của anh?”

“Tôi…” Vi Dịch Kiệt trầm mặc một hồi rồi nói: “Không có chứng cứ.”

“Vậy lấy gì để tôi tin anh đây?  Nếu sau này tìm được chủ nhân thật sự thì phải làm sao?”

“Nó thật là của tôi, cầu cậu trả lại cho tôi! Chỉ cần cậu nguyện ý trả lại cho tôi, cậu muốn tôi làm cái gì cũng được!”

“Thật sao? Đây là do chính anh nói đấy nhé, nhưng nếu anh đổi ý thì sao?”

“Tôi có thể thề, nếu không… viết cam kết cũng được!”

Ý Vi Dịch Kiệt muốn nói là nếu Hàn Vĩ chịu đem ngọc trả lại cho cậu, cậu nguyện ý viết cam kết nói ngọc là do cậu lấy đi, nhưng hình như Hàn Vĩ lại nghĩ khác.

“Viết cam kết sao? Ý này cũng không tồi.”

“Viết biên nhận theo cậu là có thể đem ngọc trả lại cho tôi không?”

Hàn Vĩ cũng không trả lời câu hỏi của Vi Dịch Kiệt.

“Tôi xem như vậy đi, tôi mướn anh làm người hầu, kỳ hạn là đến khi tôi tốt nghiệp đại học. Chỉ cần này hai năm này anh làm cho tôi vừa lòng, tôi liền đem khối ngọc này tặng cho anh xem như phần thưởng. Hằng tháng tôi còn có thể trả lương cho anh, hai năm sau nếu anh muốn thêm một chút thù lao, tôi cũng có thể cho anh.”

Lời nói của Hàn Vĩ nghe như sấm trong tai Vi Dịch Kiệt, cậu ta thoạt nhìn qua là một tên sinh viên dùng tiền cha mẹ, sao có thể phung phí tiền như thế được!

Thấy Vi Dịch Kiệt vẻ mặt nghi hoặc không nói lời nào, Hàn Vĩ không kiên nhẫn lại mở miệng.

“Như thế nào, anh nghĩ rằng tôi không có tiền trả cho anh?” Hàn Vĩ dừng một chút tiếp tục nói: “Quên đi, anh tin hay không thì tùy. Ngọc ở trong tay tôi, anh muốn lấy nó phải đáp ứng yêu cầu của tôi. Anh không tin coi như tự đánh mất cơ hội để lấy nó, hơn nữa không chừng ngày nào đó tôi sẽ làm vỡ nó hay làm mất. Cuối cùng vẫn là anh nên hiểu chuyệt chút đi.”

Hàn Vĩ nói xong, đứng dậy cầm hộp cơm của mình toàn bộ đem đi đổ.

Sau lần gặp được Hàn Vĩ ở căn tin đến nay đã được ba ngày, Vi Dịch Kiệt cảm thấy lời nói của y không chỉ đơn giản là như vậy. Hơn nữa mỗi lần cậu nhớ tới tên nam sinh to lớn kia lại nhớ tới cái đêm đáng sợ đó, cậu cảm thấy không nên dây dưa với loại người này sẽ tốt hơn.

•••

Buổi tối, sau khi nhóm nhân viên tạp vụ ở công trường tắm xong, Vi Dịch Kiệt mới ra bãi tắm công cộng để tắm rửa. Trong bãi tắm chỉ duy nhất có vòi hoa sen. Vi Dịch Kiệt lại không có thói quen tắm chung với người khác, cho nên đến khi bầu trời tối đen cậu mới sờ soạng đi tắm rửa.

Ban đêm có chút lạnh, chính là công trường điều kiện không tốt, có nước lạnh có thể tắm là đã tốt lắm rồi.

Vi Dịch Kiệt cắn răng dội nước lạnh lên người, lúc sau trên người bắt đầu thích ứng dâng lên một cỗ nhiệt khí, gió lạnh thổi cũng không sợ. Nhưng khi Vi Dịch Kiệt sờ soạng trong bóng tối để tìm quần áo, lại phát hiện tất cả quần áo đều không cánh mà bay!

Kiếm ở khắp nơi cũng không thấy quần áo, Vi Dịch Kiệt đành phải từ bỏ tìm kiếm. Lều của Vi Dịch Kiệt cách đây cũng không xa, cậu dùng khăn tắm che hạ thể chạy nhanh về lều.

Mới đi vào lều, Vi Dịch Kiệt liền sợ tới mức thiếu chút nữa nghĩ muốn xoay người đi ra ngoài.

Hàn Vĩ hai tay vén ở trước ngực, gác chân ngồi trên cái ghế duy nhất trong lều, mà cách đó không xa là quần áo của Vi Dịch Kiệt.

“Anh tắm xong rồi?” Hàn Vĩ lười biếng hỏi.

“Cậu! Cậu… vì cái gì lại ở chỗ này!”

Vi Dịch Kiệt thanh âm run rẩy nói, khẩn trương lui đến bên giường nắm lấy quần áo của mình sau đó che lấy thân hình gầy mà trắng nõn của mình. Bởi vì bình thường Vi Dịch Kiệt đều mặc quần dài để làm việc, bởi vậy trừ bỏ mặt phơi nắng, còn lại khắp nơi trên cơ thể đều phi thường trắng nõn.

“Anh không cần khẩn trương như vậy? Còn sợ tôi ăn anh sao?” Hàn Vĩ chế nhạo Vi Dịch Kiệt.

Vi Dịch Kiệt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Hàn Vĩ.

“Anh hắn cũng biết tôi vì cái gì lại xuất hiện ở đây đi? Anh ngu ngốc đến mức nghĩ rằng tôi cần anh chứ không phải anh đang cầu tôi sao?” Hàn Vĩ nói xong cầm ngọc lắc lắc.

Thấy viên ngọc, mọi tức giận của Vi Dịch Kiệt như bóng cao su mà xẹp xuống.

“Tôi… tôi còn có điểm không hiểu….”

“Không hiểu?! Qua ba ngày còn không hiểu? Anh xem có tên dân công nào vận tốt như anh không?”

“Tôi tuyệt không cảm thấy được có cái gì tốt, cậu là một sinh viên bình thường, lại nói cái gì thuê tôi rồi trả tiền lương cho tôi, thực hoang đường.”

“Thực hoang đường sao?”

Hàn Vĩ đứng lên, hùng hổ hướng Vi Dịch Kiệt đi tới. Vi Dịch Kiệt bị dọa đến nhắm thẳng lui về phía sau, chỉ tiếc không lui được vài bước cậu đã bị Hàn Vĩ bắt được cánh tay.

“Anh chẳng qua lo lắng tôi không có tiền trả cho anh sao?”

Hàn Vĩ nói xong lấy ra trong túi áo một xấp tờ một trăm nguyên.

“Thấy rõ chưa, bổn đại gia tôi không thiếu nhất chính là tiền!”

Hàn Vĩ nói xong hung hăng ném tiền lên giường, nhìn thấy tiền, Vi Dịch Kiệt cảm thấy được trong lòng một trận đau đớn. Chính là vì không có tiền nên cậu không học đại học mới phải ra ngoài làm công, chính là bởi vì tiền nên tình cảm của cậu mới bị Lam Hinh hung hăng đùa bỡn, chính là bởi vì tiền nên cậu không còn phụ thân, lại bị mấy nam nhân cưỡng hiếp, hiện tại không biết tiền đã biến cậu thành cái dạng gì?

Cho dù cùng là nam nhân, nhưng chuyện cậu lại bị nam nhân cưỡng hiếp quả thật vẫn là không thể xóa nhòa. Bây giờ còn phải làm người hầu thỏa mãn cho người khác?

“Lấy số tiền đó đi, tôi không cần.” Khi Vi Dịch Kiệt nói cảm thấy mình có chút run rẩy.

“Không cần sao? Vậy có muốn cái này hay không?”

Hàn Vĩ cầm viên ngọc quơ quơ trước mặt Vi Dịch Kiệt.

“Trả lại cho tôi!… Xin cậu.”

Vi Dịch Kiệt mới vừa vươn tay, Hàn Vĩ đã thu viên ngọc trở về.

“Vậy trở thành người của tôi, chỉ cần thỏa mãn tôi, không chừng chưa đến tốt nghiệp tôi sẽ đem ngọc trả lại cho anh.”

“Thỏa mãn?!” Vi Dịch Kiệt không ngờ Hàn Vĩ lại nói trắng ra như vậy.

“Chết tiệt, anh cho là người dơ bẩn hạ lưu như anh có gì tốt, tôi chính là coi trọng thân thể của anh.” Hàn Vĩ không tái quanh co lòng vòng.

“Hỗn đản!” Vi Dịch Kiệt kêu, một chút đã quên chính mình chưa mặc gì, buông quần áo trên tay nắm lấy cổ áo Hàn Vĩ.

“… Vậy Lam Hinh đâu? Lam Hinh không phải của cậu…!”

“Chuyện của tôi và Lam Hinh liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ anh còn thích nàng?”

Hàn Vĩ đánh gảy lời Vi Dịch Kiệt, sau đó bắt lấy bả vai Vi Dịch Kiệt mà ấn cậu xuống chiếc giường rách nát kia.

“Cậu! Làm cái gì!”

Vi Dịch Kiệt ra sức giãy dụa, như thế nào cũng không ngăn cản được Hàn Vĩ ở trên người cậu động thủ. Thẳng đến cầm tính khí, thân thể Vi Dịch Kiệt một trận run rẩy, hình ảnh đêm đó hiện lên trong đầu cậu, làm cho cậu không phản kháng nữa.

Không cần! Không cần! Không bao giờ… có lần thứ hai nữa!

Vi Dịch Kiệt đột nhiên thấy chiếc nón bảo hộ thường ngày cậu mang đi lảm, cậu ra sức lấy cái nón rồi hướng đầu Hàn Vĩ đập tới. Bị đập trúng Hàn Vĩ cảm thấy một trận đau sau ót, cũng vì thế mà dừng động tác, phẫn nộ nhìn Vi Dịch Kiệt đang ở dưới thân mình thở dốc không ngừng.

“Anh thực sự không cần?”

Hàn Vĩ phẫn nộ nói, lại đem viên ngọc ra, mà nó là thứ có thể uy hiếp Vi Dịch Kiệt.

“Tôi ném nó đi anh cũng không để ý?”

Hàn Vĩ nói xong liền đứng lên, sau đó chạy ra khỏi lều. Vi Dịch Kiệt ở trên giường sửng sốt một hồi, mới hồi phục tinh thần lấy quần áo ra mặc rồi chạy theo.

Khi đuổi tới hồ sen, Vi Dịch Kiệt xa xa thấy Hàn Vĩ ném thứ gì đó ra hồ sen, chỉ nghe tõm một tiếng, rồi hồ sen lại trở về một mảnh yên tĩnh.

Vi Dịch Kiệt phát điên vọt tới, khi chuẩn bị lao xuống hồ, cậu lại bị người nắm chặt áo kéo lại.

“Hỗn đản! Tôi sẽ không để yên cho cậu!”

Vi Dịch Kiệt giãy dụa muốn vọt tới hồ sen, lại bị nam nhân gắt gao giữ chặt.

“Anh cũng biết hối hận? Đau lòng?”

“Buông tay! Cậu không cần khinh người quá đáng!”

Tính tình luôn trầm ổn của Vi Dịch Kiệt bị chọc giận hoàn toàn, cậu điên cuồng mà đánh về phía Hàn Vĩ, dường như tính toán muốn cùng y đồng quy vu tận. Nhưng mà thân thể tương đối nhỏ gầy của Vi Dịch Kiệt chỉ vài cái đã bị Hàn Vĩ khống chế đặt trên mặt đất.

“Tôi nói cho anh biết, nếu làm trái lệnh tôi, thì đây sẽ là hậu quả. Sau này chỉ cần tôi nói anh liền ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi thượng, bằng không lần sau tôi liền đem thứ này ném đi mất.”

Hàn Vĩ đem viên ngọc vẫn còn bình yên quơ quơ trước mặt Vi Dịch Kiệt sau đó cầm đứng lên.

Vi Dịch Kiệt nhắm hai mắt lại, khóc không ra nước mắt.

Ít nhất viên ngọc kia vẫn còn an toàn, chỉ cần như vậy là tốt rồi.

•••

Chạng vạng ngày hôm sau, Vi Dịch Kiệt trở về lều của mình, qua loa thu dọn đồ đạc.

Đến khi bầu trời tối đen, Vi Dịch Kiệt ấn ước định đi ra công trường, thấy Hàn Vĩ quả nhiên đã đứng ở  cửa công trường chờ.

Gặp mặt, hai người tương đối không nói gì, Vi Dịch Kiệt từ đầu đến cuối chỉ đi sau lưng Hàn Vĩ.

Đi qua ký túc xá và sân bóng rổ, Vi Dịch Kiệt đi theo Hàn Vĩ tới khu nhà dành cho giáo viên và nhân viên công chức. Nơi này mới làm xong tháng trước cho nên chưa có nhiều người chuyển đến đây.

Hàn Vĩ dẫn Vi Dịch Kiệt vào một căn hộ mới, bên trong trang trí xa hoa lộng lẫy, làm Vi Dịch Kiệt ngay cả dũng khí bước vào cũng không có.

“Anh đứng ở bên ngoài làm cái gì? Vào nhanh lên.”

Hàn Vĩ một bên kéo Vi Dịch Kiệt kéo vào trong phòng, một bên đóng cửa lại. Đến lúc này, Hàn Vĩ mới thấy cậu mang theo một túi du lịch cũ nát.

“Đây là tất cả đồ của anh?”

Hàn Vĩ cũng không chờ Vi Dịch Kiệt trả lời, lập tức lấy chiếc túi lên xem xét.

“Đây đều là thứ đồ hư. Bẩn như vậy anh còn mang theo làm cái gì?”

Hàn Vĩ cầm túi du lịch của Vi Dịch Kiệt đem đến phòng bếp rồi vứt vào thùng rác, vừa thấy Vi Dịch Kiệt có ý định vào nhặt thì gầm giọng.

“Anh dám đi lấy thử xem!”

Câu nói của Hàn Vĩ làm cho Vi Dịch Kiệt bất động.

Theo yêu cầu của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt đi vào phòng tắm để tắm rửa lại. Phòng tắm thực rộng lớn, còn có một cái bồn tắm rất to, đối diện bồn tắm lớn chính là một chiếc gương khổng lồ khiến người bên trong dù có làm gì cũng đều được soi rõ, loại cảm giác này làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy không thích ứng, cho dù có tắm lộ thiên cũng không cảm thấy hổ thẹn như vậy.

Vi Dịch Kiệt xấu hổ không dám nhìn bản thân trong gương, sờ soạng mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống, thân thể cũng cảm thấy tốt hơn chút, bọt nước theo làn da chậm rãi chảy xuống xua đi mỏi mệt.

Nghĩ đến đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, Vi Dịch Kiệt trong lòng thầm thở dài.

Hơi nước bốc lên làm gương trở nên mờ đi, Vi Dịch Kiệt cuối cùng cũng có thể nhìn trực tiếp, xuyên qua tầng nước mỏng là hình ảnh mờ ảo của cậu đang đi đến trước gương. Cậu dùng tay ướt nước lau gương tạo thành những vệt dài mờ mịt. Vi Dịch Kiệt không cam lòng lau gương lại, nhưng hình ảnh mình trong gương vẫn là một mảnh mơ hồ.

Cậu đột nhiên cảm thấy tương lai của mình có như thế nào cũng không quan trọng, làm người đôi khi không cần đem mọi chuyện phân rõ trắng đen, cũng đừng quá mong chờ sẽ có hạnh phúc.