Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ

Quyển 2 - Chương 6




Trong ánh mắt Hàn Vĩ  có chút ý cười, Vi Dịch Kiệt cảm thấy thẹn thùng cúi đầu.

“Cái thai của Lam Hinh không phải của anh phải không?”

Hàn Vĩ nâng cằm Vi Dịch Kiệt lên đối diện cùng hắn, Vi Dịch Kiệt lại nhanh chóng cầm tay hắn kéo ra… Không nói lời nào.

“Anh biết không? Nếu đứa nhỏ kia thật là của anh, căn bản không cần phải bỏ, tôi kỳ thật muốn nuôi con của anh.”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt rốt cục mới dám nhìn trực tiếp Hàn Vĩ.

“Cậu điên rồi sao?”

Vi Dịch Kiệt cầm nắm lấy cổ áo Hàn Vĩ rồi nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt Hàn Vĩ có chút gì đó khiến cho cậu không thể hiểu được.

“Đúng vậy, tôi điên rồi. Tôi gần đây suy nghĩ nếu đứa nhỏ là của anh, tôi nhất định không cho Lam Hinh đi phá thai, tôi sẽ giúp anh nuôi lớn đứa nhỏ này.”

“Vì cái gì? Vì cái gì?” Vi Dịch Kiệt thật muốn lấy khai hàn vĩ đích đầu óc xem hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

“Không vì cái gì, tôi chỉ là muốn vậy.”

Vẻ mặt Hàn Vĩ tuyệt đối không giống đùa giỡn, Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

“Không phải của tôi, tôi không có gì với Lam Hinh cả.”

“Vậy anh có thích cô ta không?”

Hàn Vĩ nhìn cậu, Vi Dịch Kiệt do dự một hồi lâu mới rốt cục mới mở miệng.

“Đều là chuyện của quá khứ, không cần nhắc lại.”

Hàn Vĩ vừa lòng nở nụ cười, sau đó dùng lực hôn lên môi Vi Dịch Kiệt.

Sau khi cùng mẹ đến nông thôn, Vi Dịch Kiệt mới phát hiện mẹ cậu kỳ thật từ lúc cùng cha ly hôn đã mắc bệnh, mà chính là loại này bệnh khiến cho mẹ cậu quyết định ly hôn với cha – người mà bà vẫn rất yêu, chuyển đến nông thôn.

Bệnh của bà bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác, hơn nữa rất đột ngột, lúc phát bệnh bà đột nhiên ngã xuống đất, hai mắt đăm đăm, toàn thân run rẩy co rút, có khi thậm chí sùi bọt mép, sau này Vi Dịch Kiệt mới biết đó là bệnh động kinh.

Bởi vì bệnh có thể phát tác bất cứ khi nào, nên bình thường mẹ cậu không hay đi ra ngoài, nhưng mà cho dù ở trong nhà, bà cũng sẽ thường xuyên vì động kinh phát tác mà bị thương. Còn bình thường dù cho không phát bệnh, bà cũng thường xuyên cảm thấy đau đầu, bởi vì thôn trấn ở rất xa, nên việc lên thị trấn ở trên để khám bệnh cũng là một việc rất khó khăn, và quan trọng là họ không có đủ tiền để đi bệnh viện.

May mà người mẹ cậu tái giá là một người đàn ông thành thật chất phát, tuy rằng biết bệnh của bà nhưng vẫn cố gắng chăm sóc bà thật tốt, đối với đứa Vi Dịch Kiệt dù không phải con ruột nhưng vẫn đối xử rất tốt.

Ở nông thôn một thời gian Vi Dịch Kiệt mới biết được đệ đệ vì sao đột nhiên ngàn dậm xa xôi bỏ đi tìm cậu, vì sao không muốn sống ở nông thôn, khi cậu thay thế cho em ấy mới hiểu được.

Tuy rằng cuộc sống nghèo khó túng quẫn chút, nhưng người tronggia đình lại thân cận mà hài hòa, quan trọng là nếu không đến pử cùng mẹ thì có thể cậu đã oán hận mẹ cả đời, cậ biết cha là yêu mẹ như thế nào, bởi vì chuyện ly hôn đã khiến cha cậu gặp nhiều đả kích. Ngay cả cậu trong quá khứ cũng không biết mẹ cũng là vì yêu cha, không muốn làm cho cha mất mặt vì mình, không muốn liên lụy cuộc sống của cha, cho nên cậu cái gì cũng không nói cho cha biết, một mình mang danh phản bội yên lặng rời đi.

Trong một kỳ nghỉ hè, mẹ cậu bởi vì phát bệnh mà té vỡ đầu đổ máu không ngừng, người nhà nhẫn tâm rốt cục đưa mẹ đến bệnh viện trấn trên. Lần này bệnh viện chẩn đoán bệnh của mẹ cậu đã đến giao đoạn cuối.

Thầy thuốc nói tuy rằng nham tế bào đã bắt đầu khuếch tán, nhưng phẫu thuật thì mẹ cậu sẽ kéo dài thêm được vài năm. Cả nhà đương nhiên đều hy vọng có thể phẫu thuật cho mẹ, nhưng tiền chữa trị lại quá cao.

Vì thế Vi Dịch Kiệt quyết định lên thành tìm cha cậy, ngay từ đầu cha nuôi cùng tỷ tỷ đều là không chịu, nhưng vì nhìn thấy bệnh tình của mẹ dần nặng thêm, thời gian phát tác động kinh ngày càng thường xuyên, thời điểm không phát bệnh không hôn mê bất tỉnh thì cũng đau đầu phải tiêm thuốc an thần.

Cuối cùng, mọi người chỉ có thể đồng ý đề nghị của Vi Dịch Kiệt.

Vi Dịch Kiệt căn bản không đủ sức sắp xếp đủ hành lý, dựa vào trí nhớ tìm được Hạ gia.

Bởi vì cậu cùng đệ đệ giống nhau như đúc, nên rất thuận lợi đi vào Hạ gia gặp được cha.

Khi nhìn thấy cậy cha rất là kích động, ba năm không thấy con mình, lại trở nên lại đen vừa gầy, cha cậu đau lòng không nói nên lời. Muốn hỏi cậu có sống được không, ở nông thôn có phải khổ sở lăm không, lại kích động không nói thành lời.

Đối với sự quan tâm của cha, Vi Dịch Kiệt cảm thấy rất cao hứng, cậu bất giác kể cho cha cậu nghe rất nhiều chuyện ở nông thôn, còn chuyện mượn tiền cậu lại chậm chạp không thể mở lời.

Cuối cùng, cha cho cậu ở lại Hạ gia, nhưng cậu vẫn chưa đề cập đến chuyện tiền nong. Phòng cậu từng là phòng của đệ đệ, đêm đó đệ đệ biết được cậu đến cũng cao hứng chạy vào phòng cùng cậu nói chuyện phiếm, cách biệt lâu ngày mới gặp lại, hai người vui vẻ hàn huyên rất nhiều, cậu cũng hướng nói cho đệ đệ biết mục đích của mình.

”Em biết cha bình thường để tiền đâu.” đệ đệ nói với cậu như vậy.

”Không cần, anh không thể trộm tiền của cha.”

”Chẳng lẽ anh không muốn mẹ chữa bệnh sao? Không có tiền chữa bệnh mẹ sẽ không chịu nổi nữa.”

Vi Dịch Kiệt suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là kiên định lắc lắc đầu.

“Mẹ chữa bệnh cần nhiều tiền như vậy, em nói thế nào với cha? Mẹ nếu biết em nói cho cha bệnh của bà thì chắc chắn sẽ không chữa bệnh tiếp, em sẽ nói sao với cha là em cần số tiền lớn như vậu? Cha như thế nào có thể cho em nhiều tiền như vậy được?”

“Không được, cho dù cha không muốn cho anh cũng không muốn trộm.”

”Vậy anh tới nơi này không phải vô ích hay sao? Bệnh của mẹ cũng tự hết được à?”

Cuối cùng Vi Dịch Kiệt vẫn là không chịu ý định trộm tiền của đệ đệ, nhưng mỗi lần Vi Dịch Kiệt nhìn thấy cha lại không biết nên nói như thế nào. Mắt thấy đã bẵng đi một thời gian, bệnh của mẹ cũng không chờ được nữa, cậu vô luận như thế nào đều phải lấy tiền về cho mẹ chữa bệnh.

Bất đắc dĩ, Vi Dịch Kiệt đành phải đáp ứng ý tưởng của đệ đệ.

Ban ngày thừa dịp cha đi làm thời điểm, Vi Dịch Kiệt cùng đệ đệ vào thư phòng của cha. Thư phòng có mấy bức tranh chư trương thanh đại, lật tranh lên đằng sau còn có tủ sắt bí mật.

Đệ đệ cầm một cái thanh sắt giống kim chúc vật cắm vào ổ khoá xoay một hồi, chỉ nghe cạch cạch một tiếng tủ sắt liền mở.

Tủ sắt có mấy sổ tiết kiệm, còn có không ít tiền mặt châu báo.

Vi Dịch Kiệt còn không kịp phản ứng, đệ đệ đã lấy hết những gì quý giá bỏ vào hành lí của cậu, một lúc sau đóng cửa tủ sắt sửa sang lại một chút đệ đệ liền kéo cậu về phòng.

“Anh, anh cầm tiền này nhanh rời đi đi, vé xe em đã tìm người giúp anh, cho dù cha trở về phát hiện cũng tìm không thấy anh.”

Đệ đệ nói xong khẩn trương giúp cậu thu thập đồ đạc, xong xuôi, đệ đệ đem một cái bao lớn giao cho Vi Dịch Kiệt đeo lên lưng, sau đó giúp cậu đi ra ngoài. Khi đi ngang qua phòng khách dưới lầu, đệ đệ đột nhiên nói muốn đi vệ sinh vì thế để Vi Dịch Kiệt ở lại.

Chỉ chốc lát, cha lại đột nhiên trở về. Cha vẻ mặt kinh ngạc nhìn thấy Vi Dịch Kiệt vác một bao lớn trên lưng nhìn như muốn rời đi.

“Dịch Kiệt, con phải đi sao?”

Đối mặt với cha thân thiết hỏi, Vi Dịch Kiệt có chút chột dạ không nâng nổi đầu dậy, cậy yên lặng gật đầu.

Cha nhất thời đau lòng đứa con, từ áo khoác lấy ra xấp tiền hơn mười trương trăm nguyên tiền giá trị lớn đều nhét vào trong tay cậu.

“Chút tiền này con cầm, trên đường trở về phải cẩn thận một chút.”

Cha nói làm cho Vi Dịch Kiệt lại chột dạ, trong tay cầm tiền gật đầu.

“Để mua vé xe lửa đó. Đi thôi, cha dẫn con ra nhà ga.”

Cha vỗ vỗ bờ vai của cậu, sau đó kéo tay đứa con đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi vài bước thì nghe vài loạt xoạt, nguyên lai là ba lô trên lưng Vi Dịch Kiệt bị rách, đồ bên trong đều rớt ra.

Tiền cùng châu báo rớt một chỗ, cha kinh ngạc nhìn thấy một xấp tiền không ngừng rớt từ ba lô Vi Dịch Kiệt.

“Chuyện này là sao?” Cha trở nên nghiêm mặt, khẩu khí tràn ngập trách cứ.

Vi Dịch Kiệt cảm giác như muốn khóc, vì thế cậu cắn chặt răng.

“Là do con lấy.”

Nghe vậy, cha cậu không nghĩ nhiều tiến lên liền tát Vi Dịch Kiệt hai cái tát.

“Con lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì?”

Vi Dịch Kiệt trong lòng hò hét nếu vì mẫu thân chữa bệnh, chính là ngoài miệng lại hoàn toàn đáp không được.

“Con thật sự cần tiền thì cứ nói với ta, con là con ta chẳng lẽ ta sẽ không cho con sao? Cố tình lấy trộm tiền, ta, ta không có loại con này!”

Cha phẫn nộ nói xong một phen đẩy Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt không đứng vững lui về phía sau vài bước, đứng vững xong Vi Dịch Kiệt do dự một chút mới đi tiến lên kéo tay áo cha cậu.

“Cha, thực xin lỗi.”

“Tránh ra! Mày cần tiền hết thảy đem đi đi, lấy đi số tiền đó thì ta sẽ coi Hạ gia không có đứa con như màu!”

Cha lại đẩy cậu ra, lần này cậu không đứng được ngã ngồi trên mặt đất, bên người rơi ra một ít tiễn.

”Dịch Kiệt, anh không sao chứ?”

Lúc này đệ đệ đã trở lại, nhìn cậu bị cha đẩy xuống mặt đất liền chạy đến đỡ lấy cánh tay cậu.

Vi Dịch Kiệt lắc lắc đầu, đẩy đệ đệ ra, bắt đầu cúi xuống nhặt tiền rơi dưới đất.

“Dịch Kiệt, anh đừng lấy.”

Đệ đệ tiến lên ngăn cản Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt kéo tay của đệ đệ.

“Anh cầm số tiền này sẽ không còn là người Hạ gia, Hạ gia không có đứa con hư như anh.”

Cuối cùng, Vi Dịch Kiệt đem tiền mang về nông thôn, mẹ cậu giải phẫu tuy rằng thuận lợi, nhưng bà vẫn chỉ sống được một năm rồi qua đời.

Vào tháng 7, Hàn Vĩ bắt đầu nghỉ hè.

Bởi vì chiều nào giờ ngọ đều phải đúng giờ đi tham gia huấn luyện, Hàn Vĩ phải ở lại trong trường học, còn Lam Hinh thì quay về nhà, Đào Mộng Lâm vì đã nghỉ hè nên có nhiều thời gian rảnh, nhưng vì bị Hàn Vĩ hạn chế chỉ có buổi chiều trong khoảng thời gian này mới có thể tới dạy học cho Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt cùng Hàn Vĩ sống tựa hồ lại khôi phục như ngày xưa.

Hôm nay, sau buổi huấn luyện, Hàn Vĩ trở về chỗ ở, vừa vào cửa nhìn thấy Vi Dịch Kiệt đem một xấp tài liệu cùng sách giáo khoa đóng gói như muốn đem bỏ.

”Anh muốn làm gì?”

Hafm Vĩ chạy nhanh tới ngăn cậu lại.

“Tôi cùng Đào lão sư đã thương lượng, tôi không muốn đi thi nữa.”

Hàn Vĩ có chút không thể tin được, Vi Dịch Kiệt đã rất cố gắng cố gắng trong thời gian qua, vậy mà kỳ thi đã cận kề lại muốn bỏ?

“Còn tôi? Anh còn chưa thương lượng với tôi.”

“Chuyện này không liên quan đến cậu.”

Vi Dịch Kiệt giãy tay Hàn Vĩ ra, tiếp tục nhặt tài liệu rớt dưới đất lên, Hàn Vĩ trong lòng nhất thời một trận phẫn nộ, bước nhanh tới nắm lấy tay Vi Dịch Kiệt sau đó hung hăng đá một cước chồng tài liệu Vi Dịch Kiệt vùa xếp.

“Cái gì mà không liên quan đến tôi? Chuyện của anh đều là của tôi!”

Hàn Vĩ ngồi xổm xuống ôm lấy Vi Dịch Kiệt thân mình, sau đó dùng tay giữ lấy cằm cậu làm cho cậu phải nhìn hắn.

“Anh không phải vẫn thực dụng công hay sao? cũng đã báo danh, vì cái gì lại đột nhiên từ bỏ?”

”Mấy thứ này với tôi mà nói thật sự quá khó, tôi như vậy như thế nào cố gắng cũng học không hiểu.”

“Nói dối! Anh rõ ràng đã nắm rõ rất nhiều nội dung, anh rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Tôi không học! Tôi thật sự không muốn học lại!”

Vi Dịch Kiệt cố gắng giãy dụa khỏi cái ôm của Hàn Vĩ, nhưng thể lực Hàn Vĩ cùng thể trạng đều so với cậu tốt hơn nhiều.

“Anh không phải muốn học đại học sao? Anh không phải nói học đại học là ước mơ của anh sao? Anh đã thực cố gắng, học được cũng tốt lắm a, vì cái gì lại buông bỏ?”

Hàn Vĩ loạng choạng thân mình Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt lại không động đậy.

“Tôi sau này muốn về quê, học đại học có ích gì?”

“Vậy không cần trở về, ở lại không tốt sao?”

“Không… tôi không muốn ở lại chỗ này.”

”Tại sao?”

“Tóm lại tôi chính là không muốn ở lại chỗ này.”

”Được rồi, nếu anh phải đi, khối ngọc kia anh vĩnh viễn đừng mong lấy lại.”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt rốt cục phản ứng.

“Cậu không phải nói tốt nghiệp liền trả tôi sao? Cậu không phải phải cùng Lam Hinh kết hôn sao?”

“Tôi hiện tại đổi ý không được sao?”

“Đê tiện!”

Vi Dịch Kiệt nâng tay hướng vào mặt Hàn Vĩ, Hàn Vĩ tay mắt lanh lẹ bắt được tay cậu sau đó đem cậu đặt ở trên mặt đất.

“Tôi chính là loại người đê tiện đáng ghét, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao?”

“Cậu cậu trả lại cho tôi đi… tôi van cầu cậu…”

Vi Dịch Kiệt nói xong đột nhiên ôm Hàn Vĩ, cúi xuống cổ hắn.

“Không phải chỉ là một khối ngọc sao? Anh vì sao lại coi trọng nó tới vậy?”

“Nó với tôi mà nói thật sự rất quan trọng, cầu cậu trả lại cho tôi.”

“Nếu đúng là nó rất quan trọng vậy thì tôi sẽ giữ lấy nó.”

Vi Dịch Kiệt không thèm nói lại, buông ra hàn vĩ té trên mặt đất quyền đứng dậy tử đến.

“Cậu tại sao luôn nhằm vào tôi?”

Hàn Vĩ nằm xuống bên cạnh cậu, sau đó ôm cậu vào trong lòng ngực.

“Ai kêu anh trời sinh có bộ dáng làm cho người ta muốn khi dễ.”

Ngữ khí Hàn Vĩ mang theo chút sủng nịch, nghe vậy Vi Dịch Kiệt không khỏi có chút nổi da gà. Vì thế cậu đẩy Hàn Vĩ ra, đứng lên bước về phòng mình. Hàn Vĩ thấy vậy cũng không có đuổi theo.

Buổi tối sau khi Hàn Vũ tắm xong, liền nhìn Vi Dịch Kiệt ở trong phòng chán đến chết nằm ở trên giường. Hàn Vĩ đem mấy xấp tài liệu vào phòng cậu, đưa cho Vi Dịch Kiệt.

“Không có gì làm thì học bài đi.”

“Tôi nói rồi không vào đại học cũng không muốn học.”

Vi Dịch Kiệt nói xong cầm lên đống tài liệu bị ném lên giường.

“Thật sự?”

Nghe ngữ khí Hàn Vĩ không được tốt lắm, Vi Dịch Kiệt ngẩng đầu lên liền thấy viên ngọc trong tay hắn.

“Thật sự không muốn? Nếu anh đáp ứng tôi ngoan ngoãn đi thi, chờ có kết quả, rồi tôi tặng nó cho anh?”

Hàn Vĩ ngồi lên trên giường, một tay ôm Vi Dịch Kiệt bả vai, tay kia thì đem ngọc đặt trước mặt Vi Dịch Kiệt.

“Cậu nói một chút tin tưởng cũng không có.”

“Muốn không tôi tìm một luật sư viết bản cam kết?”

Vi Dịch Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Vĩ, lại thấy hắn không hề có một ý đùa giỡn.

“Bỏ đi.”

“Anh đi thi đi?”

Vi Dịch Kiệt rốt cục bất đắc dĩ gật đầu.



Buổi chiều sau khi huấn luyện chấm dứt, ra sân thể dục Hàn Vĩ lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, lần này hắn không nhận sai người như trước.

“Hàn Vĩ, cậu gần đây thật sự bận rộn như vậy sao?”

Hạ Tử Kiệt đầu nhuộm vàng, mặc chiếc áo sơ mi thiết kế quỷ dị cùng quần bò, tựa vào một chiếc moto màu đỏ, Hàn Vĩ đi hướng tới chỗ hắn.

“Gần đây huấn luyện thực vất vả, tôi quả thật không có thời gian.”

“Cậu gạt tôi! Cậu…”

Hạ Tử Kiệt chưa kịp nói hết đã bị Hàn Vĩ cắt ngang.

“Cậu nhất định phải ở trong này bàn về chủ đê này sao?”

Nhìn xung quanh mọi người đi tới đi lui, Hạ Tử Kiệt thu hồi bộ dáng chuẩn bị thẩm vấn Hàn Vĩ.

“Tới nhà của tôi đi.”

Haj Tử Kiệt quay đầu xe, sau đó Hàn Vĩ liền ngồi lên.

Đi theo Hạ Tử Kiệt đến Hạ gia, Hạ Dài Đình đã đi công tác nên Hạ gia biệt thự có vẻ dị thường trống trải im lặng. Hàn Vĩ cảm thấy có chút kỳ quái, vào biệt thự mới phát hiện bọn người hầu tựa hồ đã đi hết, trong nhà một người cũng không có. Vừa tiến vào lầu một đến phòng khách lớn, Hàn Vĩ liền nhìn thấy một đống hỗn độn.

Đống hỗn độn dơ bẩn này hơn phân nửa là do Hạ Tử Kiệt đêm qua dẫn bạn bè về nhà mở party, cũng khó trách vì thế nên người hầu tất cả đều nghỉ.

“Tối hôm qua là sinh nhật bằng hữu nên mở một cái party nhỏ, chỗ này rất rối loạn chúng ta lên lầu đi.”

Hạ Tử Kiệt nói xong bắt lấy cánh tay Hàn Vĩ, Hàn Vĩ lại đẩy hắn ra.

“Không cần, tôi nghĩ ở đây nói rõ ràng được rồi.”

“Cậu muốn nói gì?” Hạ Tử Kiệt cảnh giác nhìn Hàn Vĩ, ”Cậu muốn chia tay?”

“Chúng ta trong lúc đó vốn đã không là gì để chia tay, tôi chỉ là muốn chấm dứt quan hệ của chúng ta mà thôi.”

“Không có gì để chia tay? Cậu làm tôi ra bộ dạng này còn nói không có gì?”

Hạ Tử Kiệt phẫn nộ chiếc nhẫn trên tay trái đến trước mặt Hàn Vĩ, Hàn Vĩ cười cười cầm tay hắn kéo xuống.

“Chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, coi như là tôi cảm tạ cậu sự việc lần trước đi. Khoảng thời gian cậu vì vài chuyện ngoài ý muốn hy sinh không ít, thân thể cùng tâm lý đều yếu ớt, nhưng hiện tại tôi thấy cậu cũng khôi phục rồi, tôi sẽ không làm ‘vật an ủi’ của cậu nữa đâu.”

“Vật an ủi?”

“Không phải sao?”

“Tôi từ khi nào thì đem cậu xem là vật an ủi? Tôi đối với cậu là còn thật lòng! Chẳng lẽ mấy ngày nay cậu không nhìn ra sao? Cậu không thích tôi liền tận lực không làm.”

Hàn Vĩ cười nhìn cách hắn ăn mặc, lắc lắc đầu.

“Cậu thật sự biết tôi thích cái gì sao?”

”Là bởi tên họ Vi kia đi? Nam nhân đó có cái gì tốt? Chẳng qua là bộ dạng cùng tôi rất giống mà thôi, như thế nào hắn hoàn toàn thế chỗ tôi trong lòng cậu? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Vì cái gì mọi người đều thích hắn không thích tôi!”

Han Tử Kiệt rống giận vọt tới Hàn Vĩ muốn đânh hắn, lại bị Hàn Vĩ dễ dàng cản được.

”Anh ta có thứ mà cậu vĩnh viễn chẳng có được.”

Hàn Vĩ nói xong đẩy ngã Hạ Tử Kiệt một phen.

“Tôi đã giải thích xong, cậu về sau không cần…” Hàn Vĩ nhìn phòng khách hỗn độn sau đó cười lạnh một chút, “Tôi nghĩ cậu tự nhiên có thể tìm được rất nhiều người có thể ‘an ủi’ cậu.”